- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 105: Quy Tắc Sinh Tồn!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
Mấy hôm nay Trần Vân Thanh không có xuất hiện. Bên trong Hỏa Kế Phòng nơi đây đầy lời đồn thổi Trần Vân Thanh có thể đã gặp phải tai nạn bên ngoài, chết đi mất rồi. Nhưng một ngày chưa nhìn thấy xác của y, đám người mình không ai dám đi mạo hiểm thử.
"Toái Ảnh Quyền...Sát!"
"Ong...ong!"
"Bát Sơn Cước Pháp! Môn Yêu Kỹ này Trần Phú là học được nơi nào? Theo tao được biết thì Trần Phủ Yêu Kỹ Các chúng ta không có loại này Yêu Kỹ a!"
Trần Ánh nhìn Trần Phục xuất thủ cũng không bận tâm cho lắm, đơn giản là vì Toái Ảnh Quyền dù sao cũng là tuyệt học của Trần Phủ, mọi người tu vi đến Yêu Giả luc trọng hậu kỳ, nếu chịu bỏ một cái số tiền đủ lớn, vẫn có thể vào bên trong Yêu Kỹ Các mượn nó ra để tu hành.
Nhưng mà Bát Sơn Cước môn Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ như thế này, theo hắn biết là nó không hề có bên trong Yêu Kỹ Các Trần Phủ. Từ trước đến giờ Trần Phủ đệ tử cũng chưa từng có người sử dụng ra loại này Yêu Kỹ. Nên hắn có thể chắc chắn Trần Phú không thể nào học được môn này Yêu Kỹ từ Trần Phủ.
Mà không học tại Trần Phủ, như vậy tên này lấy Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ ở nơi nào?
Nên nhớ bên ngoài kia các đại thương hội hay thị trường chợ đen bán ra Yêu Kỹ giá cả cũng không hề thấp, không có tài chính dồi dào mà nói, muốn có được một cuốn Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ là điều không hề dễ dàng gì.
Trước giờ hắn cũng chưa hề nghe nói Trần Phú giàu có cái gì, ngoại trừ lần này lấy ra một ít Bồi Khí Đan làm thù lao cho bọn họ. Chuyện này cũng thật sự rất là khó hiểu.
"Không có gì khó hiểu! Theo tao được biết thì Trần Phú là thiếu chủ của Trân Bảo Các! Còn rất được cha của hắn yêu thương!" Trần Hải biết được huyền cơ bên trong, nhàn nhạt lên tiếng nói.
Thân phận của Trần Phú được che dấu khá kỹ, tại Trần Phủ nơi này, không có bao nhiêu người biết đến, nhưng mà Trần Hải hắn là một cái ngoại lệ.
Không lâu trước đây, hắn có dịp đến Trân Bảo Các mua giúp Trần Lạc Phong một khối bảo ngọc, tình cờ hắn bắt gặp nhân viên của Trân Bảo Các khá cung kính kêu Trần Phú một tiếng thiếu gia, đi sâu vào tìm hiểu, hắn liền biết được thân phận chân chính của Trần Phú.
"Khó Trách...!"
Trần Ảnh mấy người nghe được tân bí về thân phận của Trần Phú thông qua miệng của Trần Hải, tất cả đều gật đầu, như là hiểu ra nhiều điều một dạng.
Trân Bảo Các tiếng tăm, tại Chấn Nam Thành này rất ít người không biết đến, đây là một cái cửa hàng chuyên kinh doanh bảo ngọc quý hiếm số một tại Chấn Nam Thành nơi đây. Ông chủ của Trân Bảo Các cũng được xếp vào hàng ngũ những người giàu có nhất Chấn Nam Thành.
Nếu Trần Phú là thiếu gia của Trân Bảo Các mà nói, việc y có tiền để mua bộ Bát Sơn Cước Pháp này cũng không có chuyện gì lạ. N
ói không chắc mấy bộ Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ như thế này là lấy từ nhà của y mà ra.
Với một cái Yêu Sĩ gia tộc, còn là giàu có nhất xứ, mấy bộ Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ đối với lại Trân Bảo Các chỉ là mưa bụi mà thôi.
"Chúng ta không có trợ giúp Trần Phú, liệu tên này có ghi hận chúng ta hay là không?" Trần Ảnh nhìn bên kia hai người Trần Phú đang giao chiến, có chút lo lắng nói nhỏ.
Trước đây không biết được thân phận của Trần Phú thì cũng thôi, bọn họ có thể đem tên này như khỉ đùa cũng được. Nhưng hiện tại tình hình có chút khác, Trần Phú không những thực lực cao hơn đám người mình nhiều, thế lực phía sau của Trần Phú cũng là mạnh đến khủng bố, như tên này xử lý xong được đám người Trần Hành, quay lại tính toán với lại đám người mình thì sẽ như thế nào? Nói thật hắn cũng không chắc chắn lắm.
Giờ đây hắn có chút hối hận vì vừa rồi đắc tội với lại Trần Phú rồi.
"Chờ Trần Phú có thể trấn áp được Trần Phục mấy người đó, chúng ta mới tính tiếp đi!" Trần Hải không vui không buồn lên tiếng, nhìn ra hắn là không có bao nhiêu lo lắng chuyện Trần Phú sau này sẽ tìm đến bọn họ tính sổ.
Tên ngu ngốc Trần Phú này không có điều tra rõ ràng sự lợi hại của Trần Vân Thanh mấy người, ỷ mình có một chút ít thực lực, liền xem thiên hạ bằng một nữa con mắt. Đắc tội với Trần Vân Thanh mấy người, tên này có thể toàn mạng rời khỏi Hỏa Kế Phòng nơi đây hay không còn khó, còn có ý định đối phó với bọn họ, Trần Phú có lẽ suy nghĩ hơi nhiều rồi.
"Rầm...Rầm....Phốc...!"
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Hải mấy người, không lâu sau lời bàn luận của bọn họ kết thúc, trận chiến của Trần Phú cùng Trần Phục hai người cũng đã phân ra thắng bại, mà người bại trận kia cũng không có bao nhiêu bất ngờ cho lắm, chính là Trần Phú.
Chỉ thấy Trần Phú hiện tại rất là không có tốt, người bị đánh bay ra xa cả bảy mét, hai tay ôm ngực, khóe miệng có không ít máu tươi. Vừa nhìn là biết vừa rồi một quyền của Trần Phục làm cho Trần Phú bị thương không nhẹ.
"Trần Phú sư huynh! Anh không có sao chứ..!"
"Trần Phú sư huynh! Anh thế nào rồi...?"
"Yên tâm đi Trần Phú sư huynh! Em nơi này có một ít trị thương dược hiệu, anh mau dùng đi!"
Đám người Trần Hải nhìn thấy tình cảnh thế kia, cũng là chạy nhanh đến bên cạnh Trần Phú, ân cần hỏi thăm thương thế của hắn tận tình.
Trần Ảnh người kia còn là tận tình đưa đến một ít trị thương dược liệu, thần sắc muốn bao nhiêu sốt sắng có bấy nhiêu sốt sắng. Nhưng để ý kỹ lại mà nói, trong ánh mắt của đám người đều là hiện lên một vệt vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa thần sắc. Dù che giấu kỹ, nhưng cũng không thể giấu được người hữu tâm.
Bọn họ làm vậy cũng là không có cách nào, đóng kịch thì đóng kịch cho trót, tại nơi này người ai cũng nhìn thấy bọn họ là cùng một đám người. Nếu mà bỏ rơi Trần Phú trong lúc này, sau này cũng khó ăn nói với lại thế lực đứng phía sau của Trần Phú. Hơn nữa bọn họ cũng hiểu, dù trận chiến hôm nay Trần Phú có phải ăn mệt, nhưng khả năng y mất mạng là không có cao, sau này y còn có thể đông sơn tái khởi, chuyện gì cũng nên chừa một đường lui cho chính mình, như vậy mới tốt.
"Tao không có sao...!" Trần Phú xua tay ý bảo với đám chân chó này là mình không có sao.
Không có nhận ra được ánh mắt giễu cợt bên trong của đám người này, hành động vừa rồi của mấy người làm cho Trần Phú cảm động đến rơi nước mắt.
Dù là nhìn thấy sự cường đại của Trần Phục tên kia, nhưng đám người này không nhanh chóng đầu hàng hay rời đi, ngược lại còn tại bên cạnh hắn cùng chung hoạn nạn .
Đúng là sinh tử nhìn ra chân tình, lòng trung thành của đám người này đối với hắn hắn sẽ ghi nhớ kỹ, sau này hắn sẽ bù đắp cho mấy tên này không thiếu cái gì.
"Trần Phục sư huynh! Anh đã thắng rồi! Anh còn muốn làm cái gì?"
Trần Hải nhìn thấy Trần Phục đi đến bên cạnh đám người mình với ánh mắt không phải rất tốt, hắn là lấy hết can đảm đứng ra che chắn cho Trần Phú mấy người.
Như để ý kỹ, chân phải của hắn hơi còng xuống dưới một chút, chân trái lui về sau nữa bước, đây không phải là một loại thủ thế để tấn công kẻ địch, mà là một bộ pháp tên là Tung Loạn Bộ. Chuyên dùng để chạy trốn một khi lâm vào khó khăn tình cảnh mà Trần gia đệ tử nào cũng phải học sơ qua đến.
Trần Phú vừa rồi ánh mắt hứa hẹn, hắn là nhìn ra đến, như tên này qua được hôm nay, báo đáp lại cho hắn đây cũng không phải là tệ, càng lúc này, hắn càng nên đứng ra tỏ lòng trung cam nghĩa đảm, như thế sẽ dành được lợi ích càng nhiều hơn nữa.
Tuy nhiên nha, nếu Trần Phục một hai muốn không có bỏ qua cho Trần Phú, hắn đây cũng chỉ có thể từ bỏ, Tung Loạn Bộ kia là hắn chuẩn bị khi tình thế không có lợi cho mình. Hắn đã tính kỹ, tài nguyên của Trần Phú tuy tốt, nhưng phải có cái mạng hưởng thụ mới được, nếu mất đi cái mạng nhỏ, có tài nguyên cũng chẳng để làm gì.
"Trần Phục sư huynh! Trần Phủ có quy định đồng môn không được tàn sát lẫn nhau, mong anh hãy nghĩ kỹ trước khi hành động!" Trần Phi cũng không muốn bỏ qua lần này cơ hội, tiến lên vài bước cùng Trần Hải sánh vai.
Địch nhân hiện tại của bọn họ quá cường đại, dù tập trung thực lực mười mấy người mình lại cũng không phải là đối thủ, thế nên đem Trần Phủ quy tắc ra để mà áp chế lại Trần Phục. Chỉ cần qua được lần này, lấy được tài nguyên từ trong tay của Trần Phú, đám người mình âm thầm đến nơi đây tạ lỗi với lại Trần Phục cũng là không có muộn.
Đây là quy tắc sinh tồn tại của những người tại tầng dưới chót bên trong đại thế lực của đám người bọn họ đây. Trải qua bao nhiêu thời gian chịu đựng gian khổ cùng sĩ nhục, tất cả đều đúc kết ra đạo lý cùng cách sinh tồn, dù có là trung thực hay chính nghĩa đến đâu, tại bên trong chảo nhuộm này, đều sẽ phải biến đổi để mà thích nghi cả.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc