- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 67: Người Xuyên Việt!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
Theo như nàng nghĩ tên thanh niên này chỉ mười lăm mười sáu tuổi, huyết khí phương cương, thực lực cũng không phải rất cao, chỉ có Yêu Giả bát trọng hậu kỳ, liền sẽ không thể nào thoát ra được, nghe theo lời của nàng răm rắp mới phải, sau đó nàng sẽ làm cho tên tiểu tử này đẹp mặt.
Không nghĩ đến, tên thanh niên này tuy tuổi trẻ, nhưng định lực thực sự rất cao, chỉ thoáng thất thần một chút liền là khôi phục lại rất nhanh, loại này ý chí, những cái Yêu Sư cường giả e là cũng không bằng.
Trước đây Lưu Tố Hiền nàng là nghĩ không sai, người thanh niên này thật có chỗ hơn người.
“Tỷ tỷ! Không biết chị có thể cho tôi biết quý danh của mình hay không?” Đi được vài bước, như nghĩ đến chuyện gì, Trần Vân Thanh bất chợt quay lại, đối diện với lại Lưu Tố Hiền, mỉm cười lên tiếng hỏi.
“Tỷ tỷ họ Lưu, tên là Tố Hiền...! Cậu cũng đừng nên quên nha!” Lưu Tố Hiền cũng là không có giấu, tên tuổi của nàng tại Thiên Binh Lâu trong vòng mọi người đều biết, nói cho Trần Vân Thanh biết cũng không có vấn đề gì lớn.
Ngược lại nha, nàng cũng có chút khó hiểu vì cái gì Trần Vân Thanh lại không biết tên tuổi của nàng, Chấn Nam Thành đệ nhất mỹ nhân, thậm chí là cả Mân Việt Quận, những người từng gặp qua nàng đều công nhận nàng đệ nhất mỹ nhân, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn đều biết, cái này Trần Vân Thanh lại không biết, chuyện này cũng khá là thú vị a.
“Lưu Tố Hiền..? Không phải là Vương Tổ Hiền sao?” Nghe qua câu trả lời chân thật đáng tin của Lưu Tố Hiền, Trần Vân Thanh nhìn kỹ Lưu Tố Hiền một lúc, sau đó thu hồi lại ánh mắt, có điều suy nghĩ.
Người con gái này rất giống Vương Tổ Hiền, như tên của nàng ta cũng là Vương Tổ Hiền, như thế hắn có thể nắm chắc vài phần cô gái này là Vương Tổ Hiền, cũng giống như hắn từ Địa Cầu đến nơi đây.
Thường thì người xuyên việt rất là ít khi thay đổi họ tên của mình, nên hắn mới thử hỏi một chút. Giờ đây nghe câu trả lời của cô gái này, xem ra là hắn đã suy nghĩ nhiều, cô gái trước mắt đây là Lưu Tố Hiền của thế giới này, mà không phải là Vương Tổ Hiền của thế giới bên kia.
Ánh mắt của cô ta không hề thay đổi hay biểu lộ bất kỳ một cái cảm xúc nào khi nghe đến cái tên Vương Tổ Hiền này, hắn là đã biết rõ, mình đã hoàn toàn sai rồi, xem ra nơi này cũng chỉ có hắn có cơ duyên đi đến thế giới nơi đây.
“Vương Tổ Hiền...! Cô ta là ai?” Lưu Tố Hiền thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nghe Trần Vân Thanh lời nói cùng dị thường biểu hiện, nàng là biết có chuyện liên quan đến nàng xảy ra, rất nhanh lên tiếng hỏi lại.
“Ân! Đây là một vị cô nương rất là giống với lại chị!” Trần Vân Thanh thuận miệng trả lời một câu.
“Nha! Thì ra là như vậy!” Lưu Tố Hiền gật đầu, nàng như hiểu ra nhiều điều.
Trước đây khi nàng xuất hiện, Trần Vân Thanh này cứ nhìn nàng suốt, trong lòng nàng nghĩ tên tiểu tử thúi này cũng giống như bao nhiêu người khác, đều là si mê sắc đẹp của nàng, nên có chút không quan tâm.
Giờ đây nghĩ lại, có thể là nàng tự mình đa tình, tên tiểu tử này nhìn nàng chằm chằm là vì nàng giống với lại người con gái mà y quen từ trước chứ không phải vì mị lực cùng nhan sắc của nàng, cảm giác bị người khác xem là thế thân đến đối đãi thật sự là khó nuốt trôi.
“Lưu tỷ tỷ! Tôi xin phép cáo từ...!”
“Được! Như có thời gian liền là trở lại nơi đây, chị sẽ ‘tận tình' tiếp đãi cậu!” Lưu Tố Hiền mỉm cười gật đầu.
Đây đại đa số là lời nói khách sáo thường ngày của nàng đối với khách hàng khi đến làm việc tại nơi này Thiên Binh Các, nhưng không hiểu thế nào, lần này nàng lại nói rất thật lòng, rất muốn gặp lại cái tên tiểu tử làm cho nàng mất mặt không ít, còn là xem nàng như thế thân của người khác đến đối đãi này. Nghĩ đến xem ra nàng cùng hắn cũng là có duyên a.
...
“Đứng lại! Buông ra Tuyết Ảnh Kiếm! Đây là Yêu Binh mà bản thiếu gia tao đã nhắm trúng!”
Trần Vân Thanh chỉ còn cách Thiên Binh Các đại môn lối ra tầng thứ nhất không đến hai mươi mét, liền là bị bốn người chặn lại đường, một tên Yêu Giả cửu trọng trung kỳ cảnh giới tu vi cao nhất trong nhóm người này nhìn đến trong tay Trần Vân Thanh Tuyết Ảnh Kiếm, liền là cao cao tại thượng, cất lên tiếng ra lệnh nói. Cứ như Trần Vân Thanh Tuyết Ảnh Kiếm vừa mới mua kia chính là vật của hắn trong tay một dạng.
“Hắc hắc hắc! Kịch vui không nghĩ đến sớm như thế này!” Mộ đám Yêu Giả đang tại tầng trên mua sắm Yêu Binh cùng lân cận Lưu Tố Hiền, nghe bên dưới này động tĩnh lời nói, liền là chạy xuống xem là có chuyện gì.
Khi tất cả nhìn đến người chắn đường muốn lấy Tuyết Ảnh Kiếm trong tay của Trần Vân Thanh là Tô Đào đám người sau, một đám là cười lên rất quái dị cùng sảng khoái. Quả nhiên là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, lần này bọn họ được xem kịch hay sớm một chút rồi.
Đám người bọn họ nhìn đến nữ thần trong mộng Lưu Tố Hiền đối với lại tên tiểu tử thúi này rất đặt biệt trong lòng đã mang một nỗi ghen ghét thâm sâu, nhưng đại bộ phận đám người tu vi không bằng đối phương, nên không dám làm gì, chỉ có thể nhẫn nhịn. Giờ thì tốt rồi, có người ra mặt giúp bọn họ trừng trị tên mặt trắng nhỏ này một trận, đây là hả lòng hả dạ của tất cả mọi người a.
“Lâm huynh! Anh nói xem thằng nhóc kia nếu sợ uy hiếp từ Tô Đào, cũng như Tô gia liền giao ra Tuyết Ảnh Kiếm, chuyện này còn có thể vui vẻ tiến hành theo ý chúng ta được không?” Hà Đại Lân mỉm cười đối với lại Lâm Quang Tự lời nói.
“Cái này..!Đúng thật là không được!” Mãi muốn xem kịch vui Lâm Quang Tự nghe Hà Đại Lân lên tiếng hỏi vấn đề này, hắn liền có chút ngẩn người, ngay sau đó như là gà trống bại lui, ỉu xìu lên tiếng nói.
Theo ý của hắn là tên thiếu niên kia dù thế nào cũng sẽ không có giao ra Tuyết Ảnh Kiếm, sau đó chọc giận Tô Đào, hai bên liền xảy ra động thủ, khi đó đám người mình liền có thể nhìn thấy được kịch vui đến.
Nhưng là hắn nghĩ lại, chuyện này không có được thực tế cho lắm, bên kia Tô Đào sau lưng có Tô gia chống lưng, đây là một trong ba đại thế lực chúa tể của Chấn Nam Thành hiện tại, dù cho cường thịnh Trần gia cũng phải nể mặt mũi vài phần, không có ai sinh sống tại nơi này Chấn Nam Thành mà không dám không cho Tô gia mặt mũi cả.
Bên này nhìn lại tên thiếu niên này, nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi, lại quá lạ mắt, không phải là những đại nhân vật của Tam Đại gia tộc bọn họ từng quen biết. Còn tu vi, cũng chỉ là Yêu Giả bát trọng hậu kỳ, tại cái tuổi này tu luyện đến Yêu Giả bát trọng hậu kỳ, không thể nói tên thiếu niên kia thiên phú không tốt.
Nhưng bên kia, Tô Đào chính là Yêu Giả cửu trọng trung kỳ cảnh giới tu vi, không cần lấy gia tộc phía sau ra dọa dẫm, chỉ một mình bản thân Tô Đào, liền cũng đã có thể diệt gọn tên này thiếu niên mất rồi.
Như hắn tại trong hoàn cảnh của tên thiếu niên kia, hắn là không có ấm đầu đi cùng Tô Đào chống lại, mà sẽ là ngoan ngoãn hai tay dâng lên Tuyết Ảnh Kiếm cho Tô Đào. Suy bụng ta ra bụng người, nghĩ đến tên thiếu niên kia cũng liền sẽ có cái lựa chọn giống như hắn đây như thế, mà một khi tên thiếu niên kia đầu hàng, sẽ chẳng còn cái gì kịch vui để xem nữa.
“Chó ngoan không cản đường!”
Đang khi Lâm Quang Tự đám người muốn đi lên lại lầu hai chọn lựa tiếp Yêu Binh mà mình mong muốn có được, một cái âm thanh phát ra từ bên dưới người thiếu niên kia làm cho bọn họ bỗng nhiên dừng cước bộ, ánh mắt trợn trừng nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Có hy vọng!” Lâm Quang Tự cùng Hà Đại Lân nhìn nhau nhau, đồng thời thốt lên ba chữ, thần sắc có đầy kinh ngạc cùng vui mừng, rất nhiều người liền là quay lại, muốn xem bên dưới chuyện sẽ phát sinh như thế nào.
Người vừa nói chuyện chính là tên thiếu niên kia, chính tên này đã mắng cả bốn người Tô Đào, đây là chuyện hoàn toàn vượt ra ngoài suy nghĩ của đám người mình. Đã như thế, cơ hội xem kịch vui của bọn họ đã tắt nay liền vụt sáng, người nào cũng muốn xem Tô Đào đám người sẽ đem tên thiếu niên kia giải quyết như thế nào.
Nên nhớ từ trước đến nay chưa từng có người nào tại Chấn Nam Thành này dám mắng Tô Đào là chó a. Rất là hy vọng đến, thực lực của tên thiếu niên kia đủ mạnh như lời nói của mình một dạng, như không chuyện này kết thúc quá sớm sẽ không có gì hấp dẫn nữa cả.
“Phản rồi! Nhóc con, mày dám mắng bọn tao, hôm nay mày nhất định phải chết!” Tô Yến, Yêu Giả thất trọng hậu kỳ Ngoại Viện đệ tử của Tô gia chỉ tay vào Trần Vân Thanh bên kia căm phẫn lên tiếng.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc