- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 323: Quan tài
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Vũ
Lửa bốc lên bất quá chỉ trong tích tắc, vô số đạo phỉ đã bi thảm kêu lên, hóa thành người lửa mà chạy tới chạy lui, vô cùng thê lương.
Trình Giảo Kim khi rời khỏi lũy đất, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Tiêu Bố Y lại sẽ tàn nhẫn như vậy, ở trong lũy đất lại bày ra hỏa công, hắn nếu tham công mạo hiểm tiến lên, thì lúc này quá nửa đã sớm bị đốt thành tro bụi.
Biển lửa ở phía đông Hồi Lạc Thương làm cho nhiều người trợn mắt há hốc mồm, cho dù Lý Mật cũng cau mày, đạo phỉ các nơi nhìn thấy đồng bạn bị đốt thành một đống tro than, vong hồn đều bốc lên, sớm tránh ra xa xa, không còn có ý niệm tấn công nào trong đầu.
Đạo phỉ tiến vào lũy trong nghe thấy đồng bạn phía sau kêu thảm, nhìn thấy Tùy quân tinh nhuệ đều ra hết, không khỏi tay chân như nhũn ra, đấu chí đã sớm đánh mất sạch sẽ, Tùy quân vẫn một mực tàn nhẫn, không chút lưu tình mà xông tới, triển khai một hồi tàn sát tanh máu.
Ngay lúc này, không có gì chuyện cầu xin tha thứở đây, trừ sống, thì chính là chết! Trình Giảo Kim dẫn theo đạo phỉ được tăng viện, trước khi bốc lửa thì có cả ngàn đạo phỉ xông vào, cho đến khi lửa tắt, thì đã bị Tùy binh chém giết không còn một mống.
Lửa càng lúc càng mạnh, khói đặc cuồn cuộn, mang theo mùi thịt cháy khét bốc lên giữa không trung, hóa thành một con hắc long giương nanh múa vuốt, ngạo thị thiên hạ chúng sinh.
Ở bên Đan Hùng Tín, Vương Bá Đương thấy hỏa thế quái dị, cũng biết là không ổn, thầm nghĩ Tùy binh ở trong lũy đất lại còn có cả dầu mỡ, nói như vậy chỉ cần lọt vào là chết?
Người nào cũng ôm ý niệm này trong đầu, chỉ sợ Tùy quân ngọc thạch câu phần, mới vừa rồi vốn hung tợn tấn công, hiện tại trong lòng đều có nghi ngờ, đi bước nào cũng xem dưới chân có gì khác thường hay không, không khỏi nhuệ khí đều đã tan.
Tùy quân thì lại tinh thần đại chấn, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà phản công trở về, trong nháy mắt đem đạo phỉ nam bắc đều xua đuổi ra khỏi lũy ngoài.
Tiêu Bố Y ngóng nhìn lửa lớn, tay nắm chặt đơn đao, lại hướng về phía Lý Mật mà nhìn qua, chỉ thấy được bóng dáng người kia vẫn còn đang sừng sững, trong lòng đề phòng.
Lý Mật này làm việc không từ thủ đoạn, hắn đương nhiên phải toàn lực ứng phó. Bị lửa thiêu chết đích xác là rất bi thảm, nhưng hắn hiện tại đã bất chấp đến chuyện thương xót người khác, hơn nữa hiện tại đối với Tiêu Bố Y thấy, bị lửa thiêu chết cùng với bị đao giết chết cũng không có bất cứ gì khác nhau, nhìn về gò núi xa xa, Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, thầm suy đoán Lý Mật bước tiếp theo sẽ xuống tay như thế nào.
Lý Mật hai hàng lông mày cau chặt, lúc này mới phát giác Tiêu Bố Y thủ đoạn độc ác, thoạt nhìn đã không nhượng gì hắn, trông thấy Phòng Huyền Tảo trong mắt cũng mờ mịt, cau mày hỏi: "Huyền Tảo, đại quân của Bỉnh Nguyên Chân sao còn chưa có chạy tới?"
Thật ra hắn lúc này cũng rất là đau đầu, biết trận này thoạt nhìn đạo phỉ chiếm hết ưu thế, thế công như nước thủy triều, bức Tùy quân không thể xuất đầu. Nhưng thật không nghĩ tới chuyện đến trước mắt, một nhát thì đã toàn bộ thua mà chạy ra ngoài. Tiêu Bố Y chỉ bày trận tử thủ để cho hắn tấn công, không nghĩ tới so với hai quân công kích càng làm cho hắn tổn thất thảm trọng. Hiện nay Vương Bá Đương bị thương mệt mỏi, Vương Quân Khuếch nhuệ khí đã không còn, Trình Giảo Kim vốn linh hoạt trầm ổn dẫn quân Ngõa Cương mà tiến vào, thì lại bị tổn thất thảm trọng nhất, đại quân duy nhất còn trụ lại được là Đan Hùng Tín, nhưng có thể cảm thấy bên mặt của Đan Hùng Tín cũng đang liên tục lui về phía sau, hiển nhiên là đối với Xuân Tằm trận như là gặp quỷ này sinh ra tâm lý sợ hãi.
Đây không phải là kho lúa, đây rõ ràng chính là một ma quật, mở ra cái miệng như bồn máu, cười điên cuồng mà dụ người khác đưa lên tới cửa, cắn nuốt đạo phỉ ngay cả khớp xương cũng không nhả ra!
Hai quân giao chiến ai dũng sẽ thắng, bên phía Đan Hùng Tín đạo phỉ trong lòng đã sợ hãi, không cần nói cũng biết, cách bại lui đã không xa.
Lý Mật trong lòng cuồng nhiệt, chỉ thầm niệm cái tên Tiêu Bố Y, hai mắt nhìn về bóng người chộn rộn trong doanh trại nơi xa, đã không biết người nào là Tiêu Bố Y. Nhưng hắn hiện tại trong lòng đã có sự hối hận, kiêu binh tất bại, hắn vẫn là khinh thị Tiêu Bố Y!
Mặc dù hắn biết Tiêu Bố Y ở tại Đông Đô, nhưng đại kế tấn công Đông Đô của hắn lại chưa bao giờ lo lắng đến Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y ngang trời đánh ra bất quá chỉ là một ngày, hắn kém cũng bất quá chỉ là một ngày.
Chỉ cần tiếp tục kiên trì, nhất định có thể chuyển bại thành thắng, hôm nay so đấu chính là nghị lực, so đấu chính là kiên trì, Lý Mật trong lòng cố chấp với ý nghĩ.
Hắn là Ngụy công, nhưng Lô Sở cùng Bùi Minh Thúy đối với hắn phân tích một chút cũng không sai, hắn đã có định thế, nhưng hắn cũng là một con bạc tiêu chuẩn. Ở trong mắt hắn, thế sự chỉ dùng thắng thua để phán đoán, được làm vua thua làm giặc, nửa phần cũng không giả!
Hắn lưu lạc mấy năm, chính là âm thầm cân nhắc đại thế thiên hạ, một khi tại Ngõa Cương khai cuộc, đương nhiên muốn đánh cuộc một trận long trời lỡ đất. Hắn lâu nay vẫn rất thuận buồm xuôi gió, hiển nhiên dưỡng thành một loại tính cách cuồng nhiệt, cái đó cùng với con bạc chỉ mong thấy lợi thế của ván bài, không biết nguy cơ ẩn dấu trong đó cũng không có khác gì. Trương Tu đã danh chấn thiên hạ thì có thể thế nào, cũng không phải ở trước Đại hải tự mà bất đắc dĩ tự vận, Dương Nghĩa Thần trụ cột của Đại Tùy thì thế nào, cũng không phải bị một lần gian kế đối phó, Dương Quảng không ai bì được thì có thể như thế nào, cũng chẳng phải là sợ hắn trấn giữ Huỳnh Dương, mà không dám trở về. Cả đám người quân vương đại thần uy chấn thiên hạ cũng thua trong tay của hắn, Tiêu Bố Y mặc dù thanh danh lên cao, nhưng ở trong mắt Lý Mật bất quá chỉ là một tay mơ, miệng còn hôi sữa, hắn thậm chí còn chưa xem Tiêu Bố Y trở thành đối thủ.
Tương Dương thất lợi không có làm cho hắn cảnh tỉnh, hắn thầm nghĩ lấy Hồi Lạc, uy bức Đông Đô, sau đó tiến vào lấy Quan Trung, uy bức Tương Dương, nhất thống thiên hạ, nhưng thật không ngờ lại lần nữa đụng phải cái đinh Tiêu Bố Y này!
"Tối nay, nhất định phải hạ cho được Hồi Lạc Thương" Lý Mật khi lần nữa nói những lời này, nắm chặt nắm tay. Hắn không nhận là mình đã thua, ít nhất trên tay hắn vẫn còn có lợi thế.
Một con bạc tiêu chuẩn, chỉ cần trong tay còn có lợi thế, chung quy vẫn còn sự trù trừ, còn đánh cuộc được là vân chưa thua đã trở thành suy nghĩ thâm căn cố đếở trong đầu bọn họ.
Nhìn thấy Lý Mật có chút mất đi sự tỉnh táo, Phòng Huyền Tảo cười khổ nói: "Ngụy công, ta đã thông báo cho đám người Bỉnh Nguyên Chân, cũng đã được một đoạn thời gian, nhưng ta cảm thấy…"
Trong khi hắn còn do dự có nên can gián hay không, đột nhiên nhìn thấy Lý Mật sắc mặt khẽ biến, theo ánh mắt của Lý Mật mà nhìn qua, thì thấy ở phía thành Đông Đô có vô số đạo phỉ chạy tới.
Đội ngũ không thành trận hình, thoạt nhìn không phải là chạy tới, mà là thua chạy!
Lý Mật trong lòng giật mình, không thể khoanh tay phân phó người khác nữa, mà thân hình vọt tới, đã xông ra ngoài, đưa tay chụp lấy một gã đạo phỉ. Lý Mật cau mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Thống soái của các ngươi là ai?"
Đạo phỉ lại càng hoảng sợ, nhìn thấy là Lý Mật, vội vàng nói: "Ngụy công, đại sự không ổn, chúng ta là thủ hạ của Hác tướng quân".
Lý Mật nhướng mày, "Hác Hiếu Đức đâu?"
"Ta cũng không biết Hác tướng quân ở nơi nào!" Đạo phỉ đáng thương lắp bắp nói.
Lý Mật phổi thiếu chút nữa là bùng nổ, thầm nghĩ lão quỷ này đều là khổ thì ở phía sau, hưởng thụ thì ở phía trước, mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều là đế hài bôi mỡ, chạy trốn so với thỏ còn muốn nhanh hơn. Hác Hiếu Đức vốn là Sơn Đông cự đạo, năm đó cùng đám người Vương Bạc nổi danh, Lý Mật lúc đầu cũng đi tới chỗ hắn xem một chút tình hình, thật không ngờ Hác Hiếu Đức tâm nghi kỵ rất nặng, chỉ sợ Lý Mật đến đoạt địa bàn của hắn, rốt cuộc đem Lý Mật đuổi đi. Nhưng hắn đuổi Lý Mật đi, địa bàn cũng không có bảo vệ được, sau lại nhìn thấy Ngõa Cương thế mạnh, lúc này mới làm mặt dày đến đầu nhập vào. Lý Mật vì hiển lộ sự nhân hậu, chỉ sợ người ngoài lòng nghi ngờ, lúc này mới đại độ bất kể hiềm khích trước đây, lưu lại Hác Hiếu Đức. Nhưng người như thế sau khi lưu lại, thường thường đều là được việc thì không đủ, bại sự thì có thừa, Lý Mật khi nghĩ đến đây, trong lòng đã động sát khí.
Nghe được Hác Hiếu Đức chẳng biết đã đi đâu, Lý Mật bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, "Đông Đô chẳng lẽ đã xuất binh?"
Đạo phỉ kinh hoàng gật đầu, Lý Mật tiếp tục hỏi, "Là ai?"
Đạo phỉ lắc đầu, "Ngụy công, ta không biết, người đừng giết ta!"
Lý Mật thở dài một hơi, buông lỏng tay ra, hắn mặc dù trong lòng cuồng nộ, nhưng dù sao cũng chưa tới mức giận gà mắng chó đi làm khó người này. Nhìn thấy ở phương xa một kỵ mã đang chạy vội đến, lại là Địch Ma Thánh. Lý Mật đưa tay kéo lại, Địch Ma Thánh nhìn thấy Lý Mật mừng rỡ nói: "Ngụy công, Bỉnh Nguyên Chân tướng quân cấp báo. Đông Đô xuất binh tác chiến, tướng cầm đầu là Trương Trấn Chu. Bỉnh tướng quân dẫn quân liều chết chống cự, vừa chiến vừa rút lui, mong Ngụy công nhanh chóng định đoạt".
Khi nghe được ba chữ Trương Trấn Chu, Lý Mật mí mắt giậty lên, ánh mắt lộ ra vẻ dị thường cổ quái, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Phòng Huyền Tảo đã vọt lại, kinh ngạc nói: "Trương Trấn Chu chẳng phải đã thành thứ dân sao, sao lại lần nữa xuất chinh? Ngụy công, người này năng lực lĩnh quân không kém Dương Nghĩa Thần, người…"
Hắn muốn nói lại thôi, chỉ sợ Lý Mật lại không nghe lời can gián. Lý Mật khoát khoát tay, thần sắc có vẻ bất đắc dĩ, "Huyền Tảo, truyền lệnh xuống, toàn quân bỏ qua tấn công Hồi Lạc Thương, toàn bộ lui lại đến Lạc Khẩu. Cho Bỉnh Nguyên Chân dẫn quân rút lui trước, lệnh cho Vương Bá Đương dẫn quan áp hậu, Đan Hùng Tín dẫn quân ở tại Thủ Dương sơn mai phục. Trương Trấn Chu nếu đuổi giết, ba lộ hồi kích, nếu như không truy kích, thì suốt đêm rút lui".
Hắn căn bản không có đề cập tới hai người Hác Hiếu Đức cùng Vương Đương Nhân, đơn giản là biết hai lão quỷ này chạy trốn luôn luôn so với ai khác đều mau lẹ hơn.
Phòng Huyền Tảo rốt cuộc thở phào một hơi, "Tuân lệnh!"
Lý Mật nhìn thấy Phòng Huyền Tảo đi xa, quay đầu lại nhìn về phía Hồi Lạc Thương, chỉ thấy phía đông Hồi Lạc Thương ánh lửa tận trời, thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Tiêu Bố Y, ta nhớ kỹ ngươi".
Hắn xoay người lên ngựa rời đi, thoáng qua đã lẫn vào trong bóng tối, phía sau đạo phỉ đi theo như nước thủy triều mà rút lui.
Sau một ngày một đêm điên cuồng tấn công, mộc thành Hồi Lạc Thương thoạt nhìn đã thủng cả ngàn cả trăm lỗ, nhưng sự nguy nga vẫn không giảm. Sự phòng ngự của khối kiến trúc này xuất ra có lẽ còn chưa hoàn thiện, có lẽ chuẩn bị còn vội vàng, nhưng được quân dân Tùy triều đồng tâm hiệp lực, đã có thể hoàn toàn lấp đầy những khiếm khuyết này.
Mộc thành, lũy đất, mỗi người trên mặt đều có một ánh vàng nhè nhẹ, như là vui sướng, hoặc như là thư thái.
Đạo phỉ vào nửa đêm đã rút lui, nhưng mọi người tựa hồ vẫn khó mà tin được trước mắt là sự thật. Đạo phỉ sao lại rút lui như vậy, bọn chúng tại sao phải rút lui, chẳng lẽ là bởi vì một đao của Tiêu tướng quân, ngọn lửa của Tiêu tướng quân phóng ra? Rất nhiều người thậm chí còn không biết Đông Đô đã xuất binh. Trương Trấn Chu xuất binh khỏi Đông Đô, sau khi đánh bại Bỉnh Nguyên Chân, cũng không có thuận thế truy sát, mà là trực tiếp quay về Đông Đô.
Có đôi khi, đạo phỉ phất cờ trở lại không phải bởi vì không có chém tận giết tuyệt, mà là bởi vì bên trong Đông Đô có họa ngầm thật lớn. Trương Trấn Chu thậm chí không có đến Hồi Lạc Thương gặp Tiêu Bố Y, hiển nhiên có rất nhiều người cũng không biết Đông Đô đã xuất binh.
Trong khi đạo phỉ trọng binh áp cảnh, không ai nghĩ sẽ có thể kiên trì đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều cắn răng kiên trì, chỉ bởi vì Tiêu tướng quân của bọn họ cũng giống như bọn họ, chưa bao giờ từng nghỉ ngơi qua.
Tiêu tướng quân cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, thậm chí lấy lực bản thân đánh lui phỉ đạo ở phía tây Hồi Lạc Thương, chút khổ cực của bọn họ thì có là gì?
Một đêm này, bọn họ trải qua nhiều khúc chiết đau khổ, nhiệt huyết trào dâng, đã sớm ít có người lo lắng tới hậu quả như thế nào, chỉ cần oanh oanh liệt liệt mà sống qua, cho dù oanh oanh liệt liệt mà chết thì thế nào? Nhưng vào lúc bọn họ không dự liệu nhất, đạo phỉ lại đột nhiên rút binh, điều này làm cho nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy được thi thể nằm khắp nơi, ánh mặt trời chiếu lên thi thể khắp nơi trên mặt đất cũng rải lên một tầng vàng nhạt, nhưng lại tràn đầy thê lương lạnh lẽo.
Phái đông Hồi Lạc Thương trên bùn đất vẫn còn có khói nhẹ bốc lên, khắp nơi trên mặt đất là một đống hỗ độn, khắp nơi là thi thể, thương gãy, cờ rách, giáp vỡ, nhưng đạo phỉ còn sống, thì thật sự một người cũng không gặp.
Nhưng giọt sương sớm đọng ở trên những vật thể có thể bám được, trong suốt sáng long lanh, như là những giọt nước mắt thương tâm, hoặc như là ông trời nhỏ lệ. Có binh sĩ quỳ xuống, có dân chúng quỳ xuống, có người bốc lên từng nắm bùn đất, có người đem mặt vùi xuống đất nóng…
Áp lực sinh tử tạm thời được giải thoát, loại thư thái, dễ dàng, khó có thể tin này rốt cuộc từ sâu trong lồng ngực mà giải thoát ra.
Có người hét vang nói: "Chúng ta thắng rồi!"
Có người rơi lệ nói: "Chúng ta thắng rồi!"
Còn có người nhảy dựng lên, hô lớn: "Chúng ta thắng rồi. Tiêu tướng quân vạn tuế!"
"Chúng ta thắng rồi, Tiêu tướng quân vạn tuế…"
"Tiêu tướng quân vạn tuế, chúng ta thắng rồi!!!"
Tất cả mọi người một khắc này bắt đầu phóng thích tất cả tình cảm trong lòng, trong nụ cười có chứa nước mắt, trong nước mắt có nụ cười. Bọn họ có lẽ căn bản chưa từng thấy qua Tiêu Bố Y, chỉ trong một đêm này, chỉ cần thủ qua Hồi Lạc Thương, chỉ cần anh dũng đứng ra, cái tên Tiêu Bố Y đã cùng bọn họ vĩnh viễn khắc ghi cùng một chỗ.
Trong Hồi Lạc Thương tiếng hoan hô ầm vang, ánh mặt trời cũng lần nữa rải xuống ánh sáng chói chang nóng rát, có ánh mặt trời, là có hi vọng!
Giờ phút này Tiêu Bố Y thần sắc có chút trầm ngưng, đưa tay vuốt mặt một người, giúp cho đôi mắt của hắn nhắm lại, người nọ trên người vết thương chi chít, vệt máu loang lổ, trên tay vẫn nắm chắc thanh đao gãy.
Cầm chặt, không chút nào buông lỏng, cho đến khi giây phút tử vong, hắn hiển nhiên cũng không quên đang tác chiến.
Tiêu Bố Y mím chặt môi, trong đôi mắt có nước mắt, binh sĩ bốn phía đều trầm mặc không nói gì, yên lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Bố Y, nhìn chăm chú vào bóng người mà họ chỉ có thể nhìn lên này.
"Tiêu tướng quân, hiện tại làm sao bây giờ?" Thư Triển Uy rốt cục cẩn thận hỏi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tiêu Bố Y chậm rãi đứng lên, nhìn ra bốn phía, dưới ánh mặt trời bao phủ, sinh cơ bừng bừng.
"Ta dẫn vài người đi Đông Đô".
"Đi Đông Đô làm cái gì?" Thư Triển Uy có chút khó hiểu hỏi.
Các binh tướng cũng khó hiểu, có người hỏi, "Tiêu tướng quân, Hồi Lạc Thương không thủ nữa sao? Đạo phỉ trở lại thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Bố Y sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Qua một trận đánh này, đạo phỉ trong lòng đã e sợ, hiện nay sớm đã bại lui về Lạc Khẩu. Theo ta suy đoán thì trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không đến đây tấn công, đối với chúng ta mà nói thì cũng không thể buông lỏng, các ngươi đắp lại lũy đất, cái nào cần gia cố thì gia cố, Đông Đô cách nơi này bất quá mười dặm, chỉ cần có đạo phỉ đến đây, cho dù là thiên quân vạn mã, ta cũng sẽ tiến vào cùng với các ngươi một chỗ!"
Thanh âm của hắn trầm ngưng, chỉ là sự kiên định không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều gật đầu, một chút cũng không có nghi ngờ Tiêu Bố Y có thể làm được điều này.
"Ta tạm thời rời Hồi Lạc Thương, chuyện thủ Hồi Lạc Thương, Thư Triển Uy làm chính, Địch Hoành Viễn làm phó, có việc thì cùng hợp tác, nhất thiết không thể theo tính khí mà làm việc, thủ vững đợi viện quân là được".
Hai tướng đều gật đầu, Địch Hoành Viễn đột nhiên nói: "Tiêu tướng quân, nếu quay về Đông Đô, người phải cẩn thận".
"Tiêu tướng quân, tốt nhất là mang theo nhiều nhân thủ" Thư Triển Uy cũng lo lắng nói.
Hai người đương nhiên đều có ngụ ý, đó chính là cẩn thận đối với Hoàng Phủ Vô Dật. Tiêu Bố Y đưa tay chỉ ra bốn phía, nhẹ giọng nói: "Đêm qua đánh một trận, đạo phỉ lưu lại hơn vạn thi thể, đối với binh sĩ Đại Tùy chúng ta cũng mất mấy ngàn" Nói tới đây, Tiêu Bố Y thanh âm có chút khàn khàn, "Bọn họ vì Đại Tùy, vì người nhà, vì dân chúng Đông Đô, vì một Tiêu Bố Y ta cũng không nói là gì, nhưng ta sao có thể làm bộ như không có nhìn thấy!"
Các binh tướng trầm mặc xuống, chỉ là trong mắt cũng đã đầy ắp lệ nóng.
"Bọn họ cũng có vợ con, cũng có già trẻ, sau khi chẳng lẽ không có gì nuối tiếc? Sau khi chết chẳng lẽ không ai nhớ tới?" Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Ta hiện tại phải đi Đông Đô, là vì bọn họ đòi lại hy vọng, sự ký gởi của bọn họ, nhưng lại không thể yêu cầu đối với ta. Đông Đô cho dù núi đao biển lửa, ta cũng phải đi, nếu không thì làm sao mà đối mặt với bọn họ?! Các ngươi yên tâm, Tiêu Bố Y ta muốn thứ gì, thì không người nào có thể ngăn trỏ!"
Các binh tướng đều quỳ một chân xuống, đặt đao xuống đất, cùng kêu lên: "Tạ ơn tướng quân!"
***
Hồi Lạc Thương bị tấn công một ngày một đêm, Tùy binh không chợp mắt một chút, Hoàng Phủ Vô Dật cũng là một đêm chưa ngủ.
Tùy binh khẩn trương, hắn lại càng khẩn trương, thỉnh thoảng có tình hình chiến đấu truyền tới, làm cho hắn chợt vui chợt buồn.
Nếu như nói còn có kẻ không hy vọng Tiêu Bố Y có thể thắng, trừ đạo phỉ ra, thì còn lại chính là Hoàng Phủ Vô Dật cùng một ít thân tín của hắn.
Nhưng khi tới đêm khuya, nghe nói đến đạo phỉ đã rút binh, Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Binh quyền Đông Đô, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng giao ra.
Chỉ có kẻ cầm quyền, mới biết chỗ tốt của quyền lợi. Nhưng Tiêu Bố Y đã thắng, vậy chuyện đầu tiên của hắn khẳng định là đã quay về Đông Đô thỉnh công!
Lấy lòng dạ mình mà đo lòng người khác, Hoàng Phủ Vô Dật cảm thấy Tiêu Bố Y nhất định là như thế. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vào sáng sớm, đã có binh sĩ vội vàng đến bẩm báo: "Khởi bẩm tướng quân, Tiêu Bố Y đã vào thành".
"Hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã?" Hoàng Phủ Vô Dật gấp giọng hỏi.
Binh sĩ trên mặt có vẻ cổ quái, "Hắn không có mang theo nhiều nhân mã, bất quá hắn mang theo… mang theo…"
"Mang theo cái gì?" Hoàng Phủ Vô Dật không nhịn được hỏi.
"Hắn mang theo một cái quan tài" Binh sĩ cẩn thận trả lời.
Hoàng Phủ Vô Dật sửng sốt, "Mang theo quan tài?" Thoáng qua khuôn mặt có chút phát lạnh, "Hắn mang theo quan tài cho ai?"
Binh sĩ lắc đầu nói: "Tiểu nhân không biết".
Hoàng Phủ Vô Dật tâm tư xoay chuyển, thầm nghĩ cổ nhân có ngươi đem quan tài can gián. Chẳng lẽ Tiêu Bố Y cũng muốn chơi trò này? Thoáng qua đã ra một quyết định, phân phó nói: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi gặp Việt vương!"
***
Trong khi Đông Đô Hồi Lạc Thương tắm máu mà chiến đấu, thiên hạ cũng chấn động bất an.
Từ bắc đến nam, từ tây sang đông, tất cả đạo phỉ, sĩ tộc, môn phiệt, vọng môn đều giống như là phát cuồng mà tìm kiếm sinh cơ.
Trong loạn thế, nếu không phấn đấu mà đứng lên, thì chỉ có thể ngồi mà đợi chết.
Lý Thế Dân đang ở trong loạn thế, trong lòng cũng kích động bất an, hắn vốn không phải là người an phận, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng an phận qua. Nếu như nói Lý Kiến Thành thích văn, Lý Huyền Bá tinh võ, thì hắn chính là qua lại giữa văn và võ, nói cho dể nghe chút đó là văn võ toàn tài, còn nói không dễ nghe thì chính là cao không tới thấp không phải.
Nhưng hắn có cái mà hai huynh trưởng không có, đó chính là thông minh linh hoạt, hơn nữa thoạt nhìn rất nhiều chuyện không đểở trong lòng. Lúc này, màn đêm đã gần kề, Lý Thế Dân không thấy được ánh lửa của Đông Đô Hồi Lạc Thương, nhưng lại nóng như lửa mà nói ra một chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hắn cùng Lý Kiến Thành phá được quận Tây Hà cơ hồ không cần tốn nhiều sức!
Lý Thế Dân rất ít khi hưng phấn giống như lúc này, cho dù lúc trước tại Nhạn Môn giải vây cũng không có hưng phấn như thế. Thật ra nội tâm hắn có rất nhiều chuyện thống hận, nhưng hắn cũng không thể đạp đổ. Hắn lựa chọn tạm thời dễ dàng tha thứ, hắn vẫn sống ở dưới cái bóng của huynh trưởng, phụ thân, có thể nói là hơi phạm một tí lỗi, thì đã không ngại nhăn mặt cau mày đối với hắn.
"Cha, người không biết, con cùng đại ca tiến công quận Tây Hà, binh sĩ chúng ta đều là mới chiêu mộ, chỉ có thể xem như là một đám ô hợp. Nhưng dưới sự thống lĩnh của chúng ta, kỷ luật nghiêm minh, đồng cam cộng khổ…"
Lý Thế Dân thao thao bất tuyệt nói, vô cùng hăng hái, Lý Kiến Thành trái ngược lại trầm mặc rất nhiều. Lý Uyên nhìn con mình hưng phấn, trong lòng cũng có chút hưng phấn. Vô luận như thế nào, bọn họ cuối cùng cũng đã xuất ra nước đi đầu tiên.
"Cao Đức Nho kia đóng thành cố thủ, nhưng lại thật không ngờ trong thành lòng người đã sớm quy phục. Đại ca chỉở trước thành hô một câu, Cao Đức Nho còn chưa nói mấy câu, đã bị Giáo úy trong thành áp giải ra, sắc mặt như đất, cực kỳ khó coi… chúng ta cũng không cần tấn công, khi đó… tiếng hoan hô như sấm động, đáng tiếc cha không có tự mình ở đó".
Lý Uyên trong lòng cảm khái, thầm nghĩ cái này là do đã sớm an bài thỏa đáng, cho hai người các ngươi đi bất quá là để tạo chút uy vọng cho các ngươi, cũng may các ngươi không có làm cho ta thất vọng. Cao Đức Nho? Khi nghĩ đến cái tên này, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Uyên có chứa sự giễu cợt. Không biết vì sao, hắn lại nhớ tới Lý Tĩnh, trên đời này luôn luôn có những người luôn không thểở cùng với nhau. Hắn cùng Lý Tĩnh vẫn bất hòa, Cao Đức Nho cũng cùng hắn vẫn bất hòa. Lúc trước Cao Đức Nho bất quá chỉ là một thị vệ trong cung, nhưng lại bởi vì nói một câu mà một bước lên trời. Khi đó trên bầu trời thành Lạc Dương bay tới hai con khổng tước, Cao Đức Nho đã cùng một đám người nói là loan điểu, Lý Uyên hắn lại nói là khổng tước, Dương Quảng bởi vì loan điểu là chỉ điềm may, đã cho rằng loan điểu, kết quả đã cho Cao Đức Nho lên chức làm Quân thừa quận Tây Hà, mà Lý Uyên hắn tiếp tục làm quan cầm cờ. Sự khúc mắc cũng bắt đầu kết từ đó, thật ra Lý Uyên hắn cũng không phải là hạng người trời sinh đã biết vỗ mông ngựa, có thể đến Thái Nguyên làm Lưu thủ, là ỷ vào đưa cho Dương Quảng một ít ưng khuyển tuấn mã, mỗi lần nghĩ tới đây, Lý Uyên đều cảm thấy trái tim thắt lại. Hắn biết hắn xem thường Cao Đức Nho, Cao Đức Nho cũng xem thường hắn! Cao Đức Nho do biết cách vỗ mông ngựa mà thăng lên cao vị, Lý Uyên hắn chẳng lẽ không phải như thế?
Thần sắc có chút hoảng hốt, Lý Uyên hồi tưởng lại những chuyện trong đời, trong lòng không biết có loại tư vị nào. Thanh âm vui mừng của Lý Thế Dân lại truyền tới, "Giáo úy này đem Cao Đức Nho áp giải ra, đại ca đã đem hắn áp giải đến trước quân doanh, con bắt đầu kể ra tội trạng của hắn…" Khi nói tới đây Lý Thế Dân cười rộ lên, đám người ân Khai Sơn cũng cười rộ lên, Ôn Đại Hữu vuốt vuốt râu mép nói: "Nghĩ đến tên Cao Đức Nho này năm đó chỉ chim hoang thành loan điểu, lừa gạt lấy cao quan, chính là chúng ta vì nâng đỡ Tùy thất mà tru diệt hạnh gian nịnh".
Ân Khai Sơn cùng Lưu Hoằng Cơ đều lên tiếng phụ họa theo, tường ngã mọi người đẩy, phá trống vạn người lôi, đều nói Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân làm rất tốt. Lý Uyên lại nghĩ tới, thì ra Thế Dân cũng nhớ kỹ lúc trước mình đã vì Cao Đức Nho mà bị bài xích, lần này là giúp mình hả giận, nếu không cần gì phải nhắc tới nhiều như vậy.
"Con lúc ấy đã muốn đem người này một kiếm làm thịt" Lý Thế Dân khẽ thở dài, "Nếu không phải chúng ta là quân nhân nghĩa, lại không có thời gian, thật muốn hành hạ hắn một chút. Những chuyện còn lại đều là dựa theo cha phân phó, tất cả quan viên đều phục theo chức vị, không chút động chạm tới dân, dân chúng đều ca tụng chúng ta là quân nhân nghĩa".
Tất cả mọi người đều cười, Lý Uyên nghe vậy cười nói: "Cũng giống như dụng binh vậy, dùng quân nhân nghĩa… như vậy… nâng đỡ Tùy thất cũng không lo tới".
Lưu Hoằng Cơ ở một bên lại nói: "Đường công dân quân nhân nghĩa, thật ra hoành hành thiên hạ cũng là có thể".
Tất cả mọi người đều gật đầu, Lý Uyên nhìn thấy mọi người đều vui vẻ, trong lòng an tâm một chút, thầm nghĩ trận này thắng trận kịp thời, đã mang tới sựủng hộ về mặt tinh thần thật lớn. Tuy biết mặc dù không có loại người đại tài như Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh, nhưng những người giúp mình dù sao cũng không kém. Hành quân chiến trận cùng võ công cao thấp không có quan hệ nhiều lắm, bản thân nếu chiếm cứ được Quan Trung, thì cũng không nhất thiết phải sợ Tiêu Bố Y cùng Lý Mật.
Bùi Tịch, Lưu Chánh Hội vội vã chạy tới, mọi người sau một trận hàn huyên, Bùi Tịch giao cho Lý Uyên một quyển công văn, ho khan nói, "Đại tướng quân, đây là danh sách mà ta cùng Chánh Hội suốt đêm chuẩn bị ra, mời người xem qua".