- Trang chủ
- Thái Dương Huyền Công
- Chương 1: Nhất Thiên bang giả nhân giả nghĩa – Chốn bùn đen sen vẫn hoàn sen
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Trần Thanh Vân
- Tiểu tử ấy thật đáng ghét thật!... Ực!... Mà thôi, lão nhị không nghe Phó hương chủ nói sao? Ực, ực... chuyện đâu rồi sẽ vào đó mà thôi! Khà, khà... ực... khà, khà...
Gã đại hán mặt đỏ gay vì men rượu, đang vừa ngã ngớn, vừa nói bằng một giọng phấn khích. Nói xong, gã còn phát lên tràng cười dài, đan xen vào đó là những tiếng nấc, do hơi rượu bốc lên tạo thành.
Một gã khác, xem chừng là thủ lĩnh của nhóm bảy người đang quây quần quanh tiệc rượu, đã chếch choáng khi đang vừa hậm hực, vừa nói lên ý của gã :
- Trương huynh đệ nói không sai! Nhưng Hồ Đằng Giao ta càng lúc càng thấy chướng mắt! Hừ... không cho tiểu quỷ ấy một bài học thì hắn cứ thọc gậy bánh xe chúng ta suốt!
Một gã khác có dáng người loắt choắt, nhỏ thó nhất trong đám bảy tên này, nghe Hồ Đằng Giao lão nhị nói thế, gã liền ngăn lại :
- Hồ lão nhị! Thôi mà, chấp nhất làm gì tiểu quỷ ấy. Ai bảo chúng ta ăn vụng mà không biết chùi mép làm gì? Hơn nữa, Hương chủ đâu có quở trách bọn ta vì cái việc đó đâu.
- Nhưng thấy cái mặt nhâng nhâng của tiểu quỷ đó là ta không làm sao chịu được! Hừm, mở miệng ra thì cứ môn quy với môn quy! Cha chả! Ai lại không biết môn quy của Nhất Thiên bang chúng ta chỉ là chiếc bánh vẽ chứ!
Gã mặt loắt choắt dù có say cũng không đến nỗi quên suy nghĩ! Gã còn biết thế nào là lợi hại, đúng, sai... Cho nên khi gã nghe Hồ lão nhị oang oang nói quá đáng. Tuy rằng lão nói đúng với sự thực, nhưng nơi này đâu phải là nơi để Hồ lão nhị muốn nói gì thì nói. Gã có vóc dáng nhỏ thó liền suỵt khẽ một tiếng để ngăn lại, sau đó gã đảo tròn mắt, nhấp nháy mắt và nói :
- Suỵt... Hồ lão nhị! Dù lão nhị không thiết sống nữa, thì cũng đừng làm liên lụy đến huynh đệ chứ! Nơi này là nơi nào, lão lú lẫn cả rồi sao?
Ầm...
Hồ Đằng Giao đúng là rượu đã bốc lên làm mờ lý trí của lão. Đã không để vào tai lời khuyên can của gã mặt choắt, Hồ lão nhị lại còn vỗ vào bàn đánh “ầm” một tiếng, đoạn đứng bật dậy la toáng lên :
- Tiểu Đa Tinh ngươi có tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ Hồ Đằng Giao ta hử? Ừ! Thì ta nói như thế đấy! Ta nói không đúng sao? Các ngươi thừa biết như vậy cơ mà?
Trước thái độ hùng hùng hổ hổ của Hồ Đằng Giao, Tiểu Đa Tinh mặt choắt đưa tay xua nhanh, đoạn lớn tiếng phân biện :
- Này! Các huynh đệ đều nghe tận tai đấy nhé! Tiểu Đa Tinh này đã có lời khuyên ngăn nhưng Hồ lão nhị không nghe theo thì... có hậu quả gì, Tiểu Đa Tinh này hoàn toàn không biết đến! Đừng có trách sao Tiểu Đa Tinh này không bảo trước đấy nhé.
Ngay sau câu nói này của Tiểu Đa Tinh lập tức năm tên còn lại trong tiệc rượu đều nhao nhao cả lên. Hai trong năm gã này về hùa với Hồ Đằng Giao lão nhị lên tiếng mắng chửi gã loắt choắt Tiểu Đa Tinh :
- Nhân thử Đa Tinh! Ngươi làm vậy sao phải? Không phải chúng ta là huynh đệ sinh tử chi giao hay sao? Không phải mọi lợi nhuận trước đây Hồ lão nhi chia sớt đồng đều cho chúng ta sao? Sao chưa gì ngươi đã như con rùa thụt cổ vậy?
Ba gã còn lại cũng lên tiếng phản bác :
- Cực khổ, hoạn nạn thì chung chia, phúc lộc thì chung hưởng, điều đó là lẽ đương nhiên rồi! Nhưng... còn đây là vấn đề liên quan đến sống chết, lỗi ai làm thì người đó chịu, sao lại kéo cả bọn ta vào? Không phải Tiểu Đa Tinh đã khuyên ngăn rồi sao? Hừ... cứ rượu vào thì lời ra. Lần trước cũng tình cảnh như thế này, cũng do Hồ lão nhị xuất ngôn bất cẩn, đã khiến tên tiểu quỷ đó nghe được gây thành chuyện lỡ vỡ...
Không ngờ sự việc lại xảy ra như thế này... Bàn rượu đang vui vầy lại chia thành hai nhóm, mà phe nhóm của Hồ Đằng Giao lão nhị chỉ có ba người, ít hơn nhóm của Tiểu Đa Tinh! Hồ Đằng Giao giận đến xám mặt, nhưng cũng quá rõ là... do lỗi của lão mà ra cả.
Đã thế, Tiểu Đa Tinh lại còn thêm :
- Hồ lão nhị! Việc gì thì La hương chủ còn bỏ qua được, chứ như lời nói vừa rồi của Hồ lão nhị, nếu cấp thượng ty trong bang nghe được thì Tiểu Đa Tinh này cam đoan đến mười La hương chủ cũng phải bó tay thôi!
Tuy đang giận đến run người vì huynh đệ lão đã không ủng hộ lão nhưng lời của Tiểu Đa Tinh đã như gáo nước lạnh dội vào đầu lão! Hồ lão nhị tỉnh cả rượu... Lão tiu nghỉu nói :
- Thôi được, cứ coi như Hồ Đằng Giao ta nói lỡ lời đi! Nhưng mà này Tiểu Đa Tinh, việc này thì ta nghe lời ngươi, còn vấn đề trừng trị tên tiểu quỷ ấy ngươi cũng không nên ngăn cản ta làm gì! Ngươi cũng phải để ta trút bớt cơn giận trong lòng chứ!
- Miễn cưỡng, Tiểu Đa Tinh tán đồng, nhưng gã không thể không nói.
- Lão muốn thế cũng được, nhưng có ba việc này Tiểu Đa Tinh ta mạo muội cáo tri cho lão nhị rõ. Một là tiểu quỷ ấy... dù sao cũng là một đứa bé, tuổi chưa đến mười lăm.
- Không đợi ngươi nhắc ta cũng thừa biết như vậy. nhưng, nếu lúc này không răn dạy tiểu quỷ, để hắn lớn hơn chút nữa miệng mồm dẻo hơn bọn ta làm sao chịu đựng nổi chứ?
Nói xuôi theo Hồ Đằng Giao, Tiểu Đa Tinh gật đầu, nêu tiếp vấn đề thứ hai :
- Rõ là như vậy rồi, Hồ lão nhị! Còn việc thứ hai là tiểu tử ấy võ công còn rất non kém, khó mà chịu nổi một cái búng tay của Hồ lão nhị! Lão nhị nhớ kỹ điều này kẻo lại quá tay. Còn đụng đến vấn đề thứ ba mà Tiểu Đa Tinh này sắp nói đến đây là huynh đệ há không quên là do tiểu tử chuyên cần luyện tập, dù là những thế võ nhập môn của La hương chủ nên gần như La hương chủ đã xem tiểu tử ấy là đệ tử kế truyền! Đấy, đệ chỉ có vài ý kiến thô thiển, mong Hồ lão nhị liệu mà suy tính trước sau.
Thế là bàn rượu ngỡ đã tan vì sự phân hóa lúc nãy, bây giờ lại xôm tụ hẳn lên. Chuyện ấm ức trong lòng đã được giải tỏa nên bảy tên này thả cửa chuốc chén đến mềm môi. Riêng Hồ lão nhị lâu lâu lại cứ lớn tiếng một hai đòi trừng trị tên “xú tiểu quỷ” :
- Hực... Xú tiểu quỷ cậy La hương chủ chỉ vẽ cho vài thế võ quèn... Hực... hắn ngỡ hắn đã được lòng Hương chủ... Hực... Tiểu tạp chủng đó so bì sao được huynh đệ chúng ta... đã... đã có bằng ấy năm thâm giao với Hương chủ chứ?
Thế là cả bọn chung bàn liền lè nhè lên tiếng tán thành. Rồi mạnh tên nào tên ấy uống. Cả bọn không hề để tâm đến một vị cô nương sắc diện trông cũng dễ coi, đang ngồi ở bàn gần đó nhìn dò xét bọn chúng đã từ lâu. Và đợi đến lúc này vị cô nương kia mới đứng dậy bỏ đi, sau khi để lại nén bạc trên bàn và ra dấu cho tiểu nhị biết đấy là tiền thanh toán bữa ăn.
Ném mình vào bóng đêm, vị cô nương đó biến mất ngay tăm dạng. Để lại phía sau là ngôi tửu điếm còn sáng ánh đèn, chứa bên trong toàn là những tay bợm nhậu đang lè nhè, ỏm tỏi vang cả một góc của tiểu trấn...
Đến một căn nhà mái ngói khá khang trang, phía trước sân chỉ có một đứa bé tạng người nhỏ nhắn đang nghiêm nghị đứng nép vào một góc tối để canh gác, vị cô nương liền dừng chân, khẽ hắng giọng một tiếng nhỏ.
Đĩnh đạc đúng với cương vị một người tuần phòng về đêm, đứa bé cố trầm giọng xuống nhưng vẫn không sao che giấu được âm thanh của một đứa bé con, hỏi :
- Là ai? Hãy báo danh? Đến đây có việc gì?
Vị cô nương nọ muốn cười khì lên vì thái độ kẻ cả, muốn làm người lớn của đứa bé. Nhưng cô ta cố nén lại! Vừa khoa chân bước đến vùng sáng do ánh đèn từ khung cửa chiếu hắt ra ngoài, vị cô nương này lên tiếng đáp :
- Là ta! Tuần giám của Tổng đàn! La hương chủ có ở đây không, tiểu thiếu hiệp?
Chắc có lẽ do đã quen với cương vị này, đứa bé không vì danh xưng Tuần giám của Tổng đàn mà sợ hãi, đứa bé vẫn bằng giọng trầm giả tạo, lên tiếng hỏi :
- Có tín vật để chứng minh thân phận hay không?
Gật đầu, vị cô nương trong lòng thầm phục sự cẩn thận của đứa bé. Không nhanh, không chậm, vị cô nương lấy từ bọc áo ra một tiêu kỳ nhỏ bằng gấm đoạn màu vàng sáng, phất qua phất lại trước mặt đứa bé.
Đứa bé khi nhìn được chữ Tuần thêu trên một mặt của ngọn tiêu kỳ, và khẳng định rõ mặt kia có thêu chữ Thiên, liền cung chân lại, nghiêm giọng nói :
- Do tiểu nhân đang có phận sự trên người, nên không hành lễ được, mong Tuần giám bỏ lỗi cho! La hương chủ đang ở trong thư phòng, Tuần giám cứ tự tiện tiến vào hội diện với La hương chủ, tiểu nhân không tiện đưa đường!
Thu ngọn tiêu kỳ lại, vị cô nương nọ nhoẻn miệng cười, khen ngợi :
- Tiểu thiếu hiệp làm đúng, bản Tuần giám không trách cứ đâu. Nếu đã thế, bản Tuần giám đành phải tự thân hành đi vào thôi.
Vị cô nương nọ nói xong đã thoăn thoắt tiến vào theo vùng sáng bước vào gian chính của ngôi nhà.
Còn lại một mình đứa bé, nó vẫn cứ lẳng lặng đứng ở góc tối làm phận sự của nó một cách bình thản, không biết rằng số phận của nó đang được vị cô nương nọ và La hương chủ của nó định đoạt ở bên trong.
Sau khi đã phân ngôi chủ khách xong, vị cô nương vừa mới đến liền lên tiếng quở trách vị La hương chủ :
- Hương chủ! Bản Tuần giám không ngờ Hương chủ quản cố thuộc hạ không được chu đáo lắm. Vừa mới rồi đây, chính tai bản Tuần giám nghe Hồ Đằng Giao ba hoa với đồng bọn tại một tửu điếm đang có nhiều khách nhân. Hương chủ có biết lão họ Hồ nói gì không?
Nhìn thần sắc trầm trọng của vị La hương chủ, Tuần giám của Nhất Thiên bang không xót xa, nói tiếp luôn :
- Lão nói: “Môn quy của Nhất Thiên bang chỉ là chiếc bánh vẽ!”. Hương chủ! Là bang chúng, lại xem thường bang quy như vậy, Hương chủ định xử trí lão Hồ Đằng Giao ra sao? Và Hương chủ có biết rằng Hương chủ phải có một phần trách nhiệm trong lời phát ngôn này không?
Vị La hương chủ là Tam Bộ Thôi Sơn La Giải nhăn mặt và nói :
- Hồ Đằng Giao nói lời xằng bậy, lọt vào tai Tuần giám tội thật đáng chết! Nhưng xin Tuần giám mở lượng hải hà tha chết cho hắn một phen! Thuộc hạ sẽ nghiêm trị hắn... ít nhất là ba ngày trọng cấm!
Cô nàng Tuần giám của Nhất Thiên bang lắc đầu, đáp :
- Hương chủ quá mềm yếu với thuộc hạ như vậy, chẳng trách Hồ Đằng Giao hết phạm sai lầm này đến sai lầm khác! La hương chủ, Hồ lão nhị đã làm gì sai và bị tên xú tiểu quỷ nào đó phải mạch báo cho Hương chủ vậy?
Tam Bộ Thôi Sơn La Giải không ngờ vị Tuần giám hỏi đến điều này, nên hắn liền mất đi vẻ bình tĩnh của người có tuổi trên tam tuần, đang giữ cương vị chủ gia đàm đạo với khách, tuy có cương vị cao hơn hẳn nhưng tuổi tác thì chỉ độ đôi mươi, còn thua kém hắn xa... Hắn lúng túng :
- Cũng chẳng có... chẳng có gì đáng để nói... để nói đâu. Tuần giám! Đó chỉ là việc... việc sanh ý bình thường của huynh đệ thôi!
Nói đến đây, Tam Bộ Thôi Sơn La Giải cố gắng gượng nói lớn tiếng, ý như phân minh :
- Tuần giám nên hiểu và thông cảm giùm cho! Huynh đệ trong hương ngoài việc kiếm tiền để độ nhật, còn phải dâng nộp về cho Đàn chủ theo hạn lượng đã đề ra, thì những chuyện... như vầy, cũng là phải lẽ thôi mà!
- La hương chủ muốn nói đến trộm cướp phải không?
Đã lỡ leo lên lưng cọp, Tam Bộ Thôi Sơn La Giải đánh liều, nói huỵch tẹt luôn :
- Chính vậy! Thuộc hạ thiết nghĩ, khắp thập tam tỉnh ở Đại giang Nam Bắc, nơi nào có người Nhất Thiên bang chúng ta thì những nơi đó ngoài việc trộm cướp ra, họ cũng không sao tìm đủ số kim ngân dâng nộp lên trên!
Như thừa hiểu được vấn đề này, Tuần giám của Nhất Thiên bang tuy bỏ qua nhưng vẫn nói :
- Đành là vậy, nhưng phải làm thế nào cho khéo chứ! Tên tiểu quỷ ấy là tiểu quỷ nào? Sao lại không rõ vấn đề này, mà loạn động lên như vậy? Rồi há lẽ vì việc này, Hương chủ lại để thuộc hạ xâu xé nhau sao?
Nhắc đến việc này, Tam Bộ Thôi Sơn La Giải bật cười giải thích :
- Tuần giám! Phải công nhận rằng tôn chỉ của Nhất Thiên bang chúng ta và bang quy nữa đã làm khối người tưởng thật! Tên tiểu quỷ đó cũng thế! Hà... hà... hà...
Tam Bộ Thôi Sơn La Giải thích chí, hắn cười ngặt ngoẽo... Cô nàng Tuần giám của Nhất Thiên bang đanh mặt lại, không hài lòng trước lối ăn nói suồng sả của vị Hương chủ nhỏ bé đối với nàng ta.
Nhưng dẫu sao nàng cũng không thể lên tiếng khiển trách hắn được, vì cơ bản điều La Giải nói đây là sự thực.
Sự khó chịu của vị Tuần giám biểu hiện khá rõ nên Tam Bộ Thôi Sơn La Giải dù sao cũng là kẻ khá lọc lõi, hiểu được. Hắn liền ngưng dần tiếng cười. để đánh động tánh hiếu kỳ của vị Tuần giám, Tam Bộ Thôi Sơn La Giải hạ thấp giọng khi nói rõ việc có liên quan đến tên xú tiểu quỷ nọ :
- Tên xú tiểu quỷ mà Hồ Đằng Giao lão nhị ghét cay, ghét đắng, Tuần giám biết đấy là ai không?
Vừa nói Tam Bộ Thôi Sơn La Giải vừa hấp háy mắt, liếc nhìn xeo xéo về phía ngoài ngôi nhà, giúp cho cô nàng Tuần giám hiểu được phần nào. Nàng hỏi như để minh định :
(Thiếu 3 trang...)
... nói với Văn Đức Chính bằng giọng nghiêm nghị :
- Văn chấp sự! Đây là Tuần giám của bản bang. Nhân Tuần giám đi qua đây thi hành phận sự, thấy Văn chấp sự triệt để thi hành đúng tôn chỉ và bang quy của bản bang nên Tuần giám cao hứng muốn thành toàn cho Văn chấp sự trên con đường lập thân xử thế. Vậy kể từ bây giờ Văn tiểu huynh đệ sẽ là người tùy tùng của Tuần giám, thân phận của huynh đệ đương nhiên là ngang hàng với La Giải này! Chúc cho Văn tiểu huynh đệ danh thành công toại!
Văn Đức Chính có cách xử sự không khác nào người lớn tuổi, đã từng kinh lịch giang hồ, khiến cho vị Tuần giám có muốn cười trước lời khoa trương sáo rỗng của Tam Bộ Thôi Sơn La Giải cũng không thể cười vào đâu được. Văn Đức Chính thi lễ, nhưng không phải là khép nép, cầu cạnh. Nó nói lớn, rõ ràng :
- Đa tạ thịnh tình của Tuần giám! Hạ nhân chỉ còn biết nói “Cung kính bất như tòng mạng”.
Đoạn quay sang Tam Bộ Thôi Sơn La Giải, Văn Đức Chính khom mình thật sâu, lễ thật trọng hậu, xong lại nói :
- Hương chủ! Ơn nghĩa sâu dày của Hương chủ đối với họ Văn này xin được khắc sâu vào tận tâm can, phế phủ! Nguyện sẽ có ngày đền đáp. Tuần giám, hạ nhân đã sẵn sàng.
Nhún vai một cái, cô nàng Tuần giám quay sang nhìn La hương chủ kín đáo nở một nụ cười nửa miệng.
Đáp lại, Tam Bộ Thôi Sơn La Giải khẽ đằng hắng một tiếng, rồi vòng tay lại, ra ý tiễn chân. Cô nàng Tuần giám khẽ gật đầu, đoạn từ từ bước đi, nàng chỉ ném lại một câu gọi Văn Đức Chính đi theo :
- Ê hèm! Lên đường thôi Văn... thiếu hiệp.
Không nói không rằng, Văn Đức Chính ung dung đi theo ngay. Đợi hai người đi được một đỗi xa, Tam Bộ Thôi Sơn La Giải mới ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Hắn cười vì bỗng dưng vị Tuần giám rước giùm hắn cái của nợ.
“Để xem cô nàng có chịu nổi cái thói rởm đời, mở miệng ra toàn là những câu sáo ngữ của thằng bé ấy không cho biết?”.