- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 966: Yêu hải
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
- - - Bên trong có cái gì? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ.
- Không biết, ta chưa tiến vào.
Cùng Kỳ lắc đầu.
- Tên khốn nhà ngươi không phải sợ ch.ết chứ? Lâm Phong mỉm cười nhìn Cùng Kỳ, tên này đã tới đây mà không đi vào, một con Tôn yêu cường đại khắc vài chữ trên vách đã, vẫn có lực uy hϊế͙p͙.
- Thối lắm, ngươi đang sỉ nhục bản Đế, bản Đế sao quan tâm tới một cái yêu động.
Cùng Kỳ giận quát, nhưng trong lòng thầm mắng Lâm Phong, tên khốn này đang đả kích nó, yêu thú bố trí động phủ này hiểu được lực lượng Thánh vân, khẳng định thực lực không kém. Ai biết bên trong có nguy hiểm gì? Ngày xưa nó cường đại nhưng hiện giờ chỉ là một con Thiên yêu bình thường, ai biết đi vào có hậu quả gì.
- Vây ngươi vào đi!
Lâm Phong cười nói.
- Vào thì vào, tránh ra cho bản Đế.
Cùng Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phong, tên khốn kiếp này, tuy nó biết rõ Lâm Phong kích mình nhưng vì uy nghiêm Đại Đế không thể mất. Lâm Phong tránh sang một bên, Cùng Kỳ tới trước vách đá, trên vách đá khắc từng đạo hoa văn, là lực lượng Thánh vân, dù thế nhưng lực lượng Thánh vân bố trí trên cửa vào này không làm khó được nó. Móng vuốt sắc bén khắc trên vách đá, ngay sau đó Cùng Kỳ dùng móng vuốt sắc bén đặt trên vách đá. Quang hoa lóe lên, tiếng ầm ầm truyền ra, vách đá mạnh mẽ mở ra, trong khoảnh khắc, một cỗ khí tức tịch mịch đập vào mặt, cực kỳ nồng đậm. Lâm Phong đi lên nhìn chằm chằm vào trong, không ngờ lại rộng lớn như vậy, bên trong tối om, trên mặt đất có vô số hài cốt. Xem ra vô số năm, có không ít người tới hoang đảo phát hiện nơi này. Hơn nữa đều là những nhân vật phi thường lợi hại, nếu không, ngay cả thánh vân trên vách đá cũng không mở ra được. Nhưng những người này đều ch.ết, càng khiến Lâm Phong sinh ra vài phần cảnh giác, liếc mắt nhìn Cùng Kỳ một cái.
- Có vào hay không? Lâm Phong hỏi nó, những cường giả tiến vào trong này đều ch.ết, bọn họ một người là Thiên Vũ tầng hai, một người là Thiên yêu, đi vào chỉ sợ rất nguy hiểm.
- Đến đây rồi, ngươi cam tâm không vào sao? Cùng Kỳ mở miệng hỏi ngược.
- Ngươi chuẩn bị sử dụng tốt hư không thuật, trên người ta cũng có thủ đoạn bảo vệ mình, nếu có gì không ổn lập tức rời khỏi.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi quả nhiên giấu nghề.
Trong lòng Lâm Phong thầm mắng, nhìn chằm chằm khiến nó mất tự nhiên.
- Bản Đế sẽ trợ giúp ngươi, chỉ là một con Tôn yêu, bản Đế còn không để vào mắt.
Cùng Kỳ gầm nhẹ một tiếng. Lâm Phong mỉm cười, không trả lời, điều động Linh Lung Thánh Tiên khí, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng hư không yêu thuật.
- Đi, đi vào.
Lâm Phong nói rồi tiến vào trong, lòng hiếu kỳ thúc giục hắn tiến lên. Hơn nữa, loại cổ động hoang vu này, có khả năng có di tích. Nói không chừng có thể gặp được kỳ ngộ, nếu buông tha, Lâm Phong không cam lòng.
- Lực lượng ăn mòn thật đáng sợ!
Cùng Kỳ nhìn một bộ hài cốt nói, thi cốt đã bị ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn lại xương sống cứng rắn nhất, có thể thấy sự đáng sợ của lực ăn mòn.
- Còn nhiều bộ đã hóa thành tro tàn.
Lâm Phong nhìn trên mặt đất có nhiều tro tàn màu đen nói.
- Nhìn bên trong.
Lúc này, Cùng Kỳ chỉ một cỗ thi thể xa xa, nhưng vẫn giữ được thân thể hoàn hảo. Tuy nhiên nhục thể y lúc này vô cùng tiều tụy, ch.ết già, bị năm tháng ăn mòn mà ch.ết.
- Hoang khí ăn mòn năm tháng.
Thần sắc Lâm Phong cảnh giác, hắn cảm giác người này bị hoang khí trong Hoang Hải giết ch.ết. Hơn nữa, Lâm Phong càng tiến vào trong, phát hiện thi cốt càng ít, toàn bộ đều là bụi bậm, khác hẳn với lúc mới vào, còn có vài bộ thi cốt.
- Xem phía trước!
Lúc này, thanh âm Cùng Kỳ có chút nghiêm túc, ánh mắt Lâm Phong đảo qua, phía trước tối đen, nhìn kỹ, nơi đó có một khối hài cốt vô cùng to lớn, cánh chim mở ra, giống như một căn phòng to lớn.
- Đây là yêu thú gì? Lâm Phong nhìn chằm chằm bộ hài cốt to lớn, con yêu thú ở cuối động phủ, trên người lộ ra khí thế hung ác, chẳng lẽ chữ viết bên ngoài do nó viết? Nhưng nếu như thế, sao nó cũng ch.ết ở đây, hóa thành hài cốt.
- Bích Lân Huyết Mãng!
Cùng Kỳ nói, yêu thú này tuy có cánh chim nhưng hài cốt to lớn giống như long cốt, vô cùng dài hẹp, bên trong còn có ánh sáng bích lân.
- Yêu thú này rất lợi hại? Lâm Phong hỏi một câu.
- Lợi hại, nhìn cỗ hài cốt này là biết, một Tôn yêu vô cùng cường đại, sao lại ch.ết ở đây? Cùng Kỳ nghi hoặc, hai người tiếp tục tiến lên, đột nhiên có một cỗ khí tức kinh khủng xâm nhập, trong nháy mắt, cả mảnh không gian trở nên tịch mịch.
- Hoang khí!
Đồng tử Lâm Phong đột nhiên ngưng tụ, hoang khí phi thường k.hủng bố.
- Hư không yêu thuật!
Mạnh mẽ quát một tiếng, hư không tuyết lộ hiện ra, Lâm Phong và Cùng Kỳ được bao phủ vào trong. Hoang khí đáng sợ dọc theo tuyết lộ nhưng không xâm nhập vào trong. Hoang khí nháy mắt tiêu tan, dường như chưa từng xuất hiện.
- Cỗ hoang khí này có thể cảm nhận được khí tức của chúng ta, lúc này, chúng ta đang giữa hư không, tự thành thế giới, khí tức đã biến mất.
Ánh mắt Cùng Kỳ nhìn về phía trước, mi tâm bộ hài cốt to lớn có một lỗ hổng, lộ ra khí tức cuồng bạo, hoang khí từ trong đó đi ra.
- Yêu hải!
Thần sắc Cùng Kỳ ngưng lại, tên này thật điên cuồng, nó đã biết vì sao Tôn yêu cường đại này lại ch.ết ở đây rồi.
- Yêu hải? Có ý gì? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ.
- Cường giả Nhân loại trở thành Thiên Vũ có thể hóa thần thức thành lực lượng thần niệm, ngưng tụ thần niệm trong đầu, nắm giữ thần thông lợi hại.
Còn yêu thú có thể dựa vào lực lượng cường đại mở yêu hải, yêu hải là căn cơ của yêu thú, chất chứa lực lượng của yêu thú, còn có thể chứa yêu lực khổng lồ. Ngươi có lẽ chưa gặp yêu thú chân chính đáng sợ, bọn chúng ngưng tụ yêu hải hóa thành thiên phú thần thông đáng sợ, vô cùng cường đại. Bích Lân Yêu Mãng này vậy mà lại dùng yêu hải tồn trữ hoang khí, quá điên cuồng. Lời nói Cùng Kỳ mang theo chút rung động, yêu không giống người, lực lượng thần niệm và lực lượng chân nguyên của Nhân loại tách rời, còn yêu thú tới cảnh giới nhất định, ngưng tụ yêu hải chất tất cả lực lượng tinh túy của yêu. Bích Lân Huyết Mãng lại dùng yêu hải cắn nuốt lực lượng hoang khí, hoang khí vốn vô cùng cường đại lại không phải lực lượng của yêu. Lâm Phong mơ hồ hiểu ra, hài cốt Bích Lân Huyết Mãng và hài cốt của mấy người ở cửa động, khiến hắn hỏi:
- Yêu thú có mấy yêu hải? - Đúng, yêu thú thực lực càng cường đại càng sinh ra nhiều yêu hải, Bích Lân Huyết mãng lại dùng toàn bộ yêu hải chứa lực lượng hoang khí, đúng là kẻ điên.
Cùng Kỳ nói.
- Lâm Phong, thu hồi hư không thuật, ta thử phóng thích yêu khí, xem có dẫn động lực lượng hoang khí không? Nghe Cùng Kỳ nói, Lâm Phong trầm ngâm rồi gật đầu, sau đó cẩn thận thu hổi hư không yêu thuật.
Tuy nhiên, hắn chuẩn bị tinh thần xuất ra bất cứ lúc nào. Cùng Kỳ phóng thích yêu khí bao phủ cả người Lâm Phong vào trong. Quả nhiên hoang khí biến mất, không phun ra nữa, thực sự chỉ giết Nhân loại, không giết yêu thú.
- Đáng tiếc có rất ít yêu thú bước vào hoang đảo này, nên không phát hiện được động phủ.
Lâm Phong thì thầm, một người một thú bước về phía trước. Đi đến nhìn quái vật Bích Lân Huyết mãng, không biết yêu thú này bày ra huyền cơ cỡ này có ý gì? Một cỗ yêu lực như có như không lan tới phía trên hài cốt Bích Lân Huyết Mãng, một tiếng vang đột ngột truyền ra, một luồng bích sắc quang hoa rực rỡ. Phía trên hài cốt, bích quang không ngừng lóe lên, cuối cùng, xuất hiện một đạo quang ảo hư huyễn. Một đạo thân ảnh hình người, tuy nhiên lại vô cùng yêu dị, mi tâm có huyết sắc quang hoa, trong mắt rất hẹp, lộ ra nguy hiểm mãnh liệt. Yêu ảnh, lực lượng cường đại khi Bích Lân Huyết Mãng còn sống biến ảo thành quang ảnh. Ngày xưa, Lâm Phong từng gặp qua cảnh này trong cấm địa Tử Kim sơn. Quả nhiên là Tôn yêu, mặc dù ch.ết cũng muốn lưu lại lời trăn trối!