- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 931: Hung thú Cùng Kỳ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Vô Ưu sơn trang có rất nhiều tửu lâu và quán trà, phần lớn trong đó đều rất ồn ào.
Nhưng có một quán rượu lại đặc biệt yên tĩnh, quán này rất rộng nhưng không có nhiều vị trí, chỉ có tám bàn. Thậm chí, tám bàn rượu này đều không có ngồi đầy, có rất nhiều khoảng không. Về phần người trong quán rượu, toàn bộ đều là thanh niên, dù nam hay nữ, tất cả đều có khí chất phi phàm. Đám thanh niên phân làm ba phe, ngồi cùng một chỗ, thấp giọng bàn luận, dường như đều có mục đích của bản thân. Lúc này, quán rượu yên tĩnh truyền ra tiếng bước chân, có mấy người ngẩng đầu, nhìn lối vào của quán, lập tức thấy huynh muội họ Hoa tiến vào, nhưng bên cạnh huynh muội họ Hoa còn có hai đạo thân ảnh, một vị nam tử sắc mặt vàng như nến. Đạo thân ảnh còn lại là một con yêu thú, hung thú Cùng Kỳ.
- Hung thú thượng cổ? Có người nói nhỏ, thanh niên trong quán rượu đều tò mò nhìn, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người Cùng Kỳ, đúng là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, hơn nữa còn là một con Thiên yêu.
Về phần Lâm Phong, dường như bị mọi người lãng quên, rất nhiều người chỉ tùy ý liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó dời đi, căn bản không hề để ý.
- Hoa huynh, ngươi tìm hung thú này ở đâu? Trong quán rượu, một vị thanh niên hỏi thanh niên họ Hoa.
Thanh niên họ Hoa khẽ lắc đầu, cười nói:
- Hung thú Cùng Kỳ không phải của ta, đây là yêu thú đồng bọn của Lâm huynh.
- Hắn sao? Lúc này Lâm Phong mới hấp dẫn không ít ánh mắt, không phải do bản thân hắn mà vì hắn dính với ánh sáng của Cùng Kỳ.
- Lại là ngươi.
Lúc này một âm thanh lạnh lùng truyền ra, dường như lộ ra hàn khí. Ánh mắt của Lâm Phong từ từ nhìn qua, dừng lại trên người một người, Thiên Lâm thiếu gia
- Tưởng ai lên tiếng, hóa ra là ngươi, thật là âm hồn bất tán.
Lâm Phong cười nhẹ nói, ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia nhìn Lâm Phong càng ngày càng lạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn xuất thủ đối phó Lâm Phong, giết ch.ết hắn. Mọi người thấy cảnh này, không khỏi lộ ra thần sắc thú vị, Thiên Lâm thiếu gia và Lâm Phong dường như có cừu oán, thanh niên họ Hoa lại dẫn Lâm Phong tới, xem ra có chút ý tứ. Nơi này là Càn Vực, lại có một tiểu tử Thiên Vũ cảnh tầng hai, dám bất kính với Thiên Lâm thiếu gia.
- Hoa huynh, ngươi có ý gì? Thiên Lâm thiếu gia lạnh lùng nói.
Lần trước, thanh niên họ Hoa bảo vệ Lâm Phong, hiện giờ đối phương lại còn đi cùng với Lâm Phong, lý nào lại vậy.
- Thiên Lâm thiếu gia, Lâm huynh là bằng hữu của ta, ta dẫn hắn tới làm quen với một số thanh niên tài tuấn, Thiên Lâm thiếu gia làm gì mà như gặp phải đại địch vậy.
Thanh niên họ Hoa mỉm cười một tiếng, lập tức mang Lâm Phong tới một bàn rượu có sáu cái ghế, trên bàn rượu đã có hai người rồi, thêm huynh muội họ Hoa, Lâm Phong và Cùng Kỳ, vừa đủ lấp đầy bốn vị trí còn lại.
- Lâm huynh, để ta giới thiệu một chút, vị này là Tiết huynh, vị này là Hàn huynh, Thanh niên họ Hoa chỉ vào hai người trên bàn giới thiệu, hai người thản nhiên gật đầu với Lâm Phong, bọn họ đang cấp thể diện cho thanh niên họ Hoa, ngay sau đó, ánh mắt của bọn dừng trên người hung thú Cùng Kỳ, hiển nhiên, Lâm Phong không hấp dẫn bằng Cùng Kỳ.
- Lâm huynh thật may mắn, có được hung thú Cùng Kỳ làm đồng bạn.
Thanh niên họ Tiết thản nhiên cười, thanh âm có chút châm chọc. Lâm Phong cười từ chối cho ý kiến, những người này cả đám tinh thần sung mãn, khí vũ hiên ngang, tu vi ít nhất đều là Thiên Vũ cảnh tầng ba, đều không phải người lương thiện. Ở trước mặt hắn, bọn họ dường như cảm thấy rất có cảm giác ưu việt.
- Vận khí không tệ mà thôi.
Tuy nhiên, Tiết huynh tự đại như vậy, chắc vận khí tốt hơn ta. Lâm Phong cười nhẹ, tùy ý nói, khiến thanh niên họ Tiết nhìn hắn nhiều thêm một cái, ánh mắt hiện lên vẻ bén nhọn.
- Ha ha!
!! Hoa Trường Phong thấy không khí không đúng, cười khẽ, đối với Lâm Phong nói:
- Lâm huynh, người các bàn rượu khác cũng đều là tuấn kiệt chi sĩ, ta giới thiệu cho ngươi, coi như là để làm quen.
- Hoa huynh, không biết người này dựa vào gì mà kết giao với chúng ta.
Lúc này, trên bàn rượu Thiên Lâm thiếu gia, một người mở miệng châm chọc, hỏi ngược lại.
- Đúng, Hoa Trường Phong, ngươi phải biết, rồng là rồng, rắn là rắn, ngươi mang một con rắn tới giữa bầy rồng, là ý gì? Lại có người mở miệng châm chọc: - Người này chẳng qua chỉ có một con yêu thú tốt, chẳng lẽ Hoa Trường Phong ngươi nhìn trúng con Cùng Kỳ này, cố ý mang người này tới đây sao? - Một tên phế vật cũng có tư cách tới nơi này sao.
Thiên Lâm thiếu gia trực tiếp châm chọc.
- Rồng là rồng, rắn là rắn, nói rất hay, Thiên Lâm thiếu gia tự cao tự đại, mấy ngày trước liên tục bị nhục nhã, hiện giờ vẫn có thể duy trì thái độ cao cao tại thượng, khiến Lâm mỗ vô cùng khâm phục, có thể hòa với người, ha ha… Lâm Phong cười nhẹ, không nói tiếp - Ngươi nói năng cho đàng hoàng.
Nghe Lâm Phong nói, người vừa mới mở miệng lập tức phun ra giọng nói lạnh lùng. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia cũng có chút khó chịu, bị Lâm Phong nói trúng chỗ đau.
- Một đám phế vật cũng có thể giương nanh múa vuốt, bát hoang thập vực, Cửu U thập nhị quốc không có ai sao? Cùng Kỳ mở miệng khiến thần sắc của những người đó cứng lại.
- Tốt một con súc sinh, biết bảo vệ chủ nhân.
Người nọ lạnh lùng nhìn Cùng Kỳ. Thần sắc Cùng Kỳ chợt lóe, hàn quang lóe lên, con ngươi hung bạo nhìn chằm chằm đối phương, khiến người nọ cảm giác lạnh lẽo.
- Hoa Trường Phong tôn sùng ngươi, mang ngươi đến đây, ta xem ngươi có tư cách gì.
Người nọ lạnh lùng cười, bàn tay huy động, lập tức chén rượu trong tay xoay tròn, bay về phía Lâm Phong, rượu bên trong hóa thành từng lưỡi dao hàn băng sắc bén, đâm về phía Lâm Phong.
- Ông!
Trong hư không xuất hiện một đạo hỏa diễm, đem chén rượu và lưỡi dao hàn băng sắc bén bao trùm, trong nháy mắt hòa tan. Lâm Phong đứng dậy, nhìn người đó cười lạnh nói:
- Muốn đánh thì ra ngoài, nơi này quá nhỏ, Thiên Lâm thiếu gia là một tên phế vật, như vậy, ngươi chắc cũng không khá hơn.
Nói xong, Lâm Phong đứng dậy, đi ra ngoài.
- Giết hắn.
Thiên Lâm thiếu gia nhắc nhở người nọ, người này khẽ gật đầu, đôi mắt hiện lên sát ý, giết hắn, chiếm lấy con hung thú kia, chỉ là một con nghiệt súc vậy mà cũng dám càn rỡ. Mọi người đều đi ra ngoài, ánh mắt lộ ra một tia hứng thú, Hoa Trường Phong mang nam tử bệnh trạng đến, dường như vô cùng kiêu ngạo, xem hắn có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt bọn họ. Trong phút chốc, mọi người tới một khu đất trống ngoài quán rượu, người ở quán rượu khác thấy động tác bên này, đều lộ ra vẻ hứng thú, chạy tới. Bọn họ lập tức nhận ra Lâm Phong. Sáu ngày trước, người này dám đấu với Thiên Lâm thiếu gia. Hiện giờ, không ngờ lại chọc tới đám người đi cùng Thiên Lâm thiếu gia. Có thể đi cùng với Thiên Lâm thiếu gia đều là người không đơn giản, thậm chí rất nhiều người đều là môn đồ Hoàng Vũ, thiên phú cường đại. Bởi vậy, bọn họ mới coi thường, không để ý Lâm Phong.
- Để ta tới cho.
Cùng Kỳ nói với Lâm Phong, thanh âm lạnh lùng, nhìn chằm chằm người nọ, dám nhục nhã Đại Đế, muốn ch.ết mà.
- Hử? Lâm Phong sửng sốt, lập tức gật đầu nói.
- Được thôi!
Hôm nay tên này đã là Thiên yêu, không biết hiện tại thực lực kh.ủng bố thế nào, có thể chiến với Thiên Vũ cảnh tầng ba hay không?
- Một con súc sinh cũng dám khoe khoang.
Trước tiên ta bắt ngươi, sau đó giết chủ nhân ngươi. Về sau súc sinh nhà ngươi đi theo ta. Thanh niên cười lạnh nói, một tiếng vang nhỏ truyền ra, cánh hỏa diễm khổng lồ của Cùng Kỳ mở ra, khí thế hung ác kh.ủng bố vạn phần. Đôi cánh lóe lên, thân thể Cùng Kỳ xông ra ngoài.
- Thật nhanh!
Đôi mắt của mọi người mở lớn, Cùng Kỳ dường như hóa thành một đạo hào quang màu hỏa hồng, tốc độ cực nhanh và mạnh, không thế nhìn rõ.
- Muốn ăn đòn.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, song chưởng mạnh mẽ phóng ra, chưởng lực bài sơn đảo hải chấn động không gian.
- Rống!
Một tiếng thú rống chấn động màng tai mọi người, khiến tất cả đứng không vững. Tiếng hô này có thể chấn động hồn phách, ngay cả người xuất thủ, thân thể cũng hơi cứng lại, một tiếng nổ ầm vang truyền ra, gã lập tức nhìn thấy chưởng ấn tan vỡ, thân hình khổng lồ của Cùng Kỳ giết về phía gã.
- Rống!
Một đoàn hỏa diễm từ miệng Cùng Kỳ phun ra, trong khoảnh khắc bao phủ chôn vùi cả mảnh không gian, thân thể người nọ và Cùng Kỳ cùng nhau biến mất.
- Nghiệt súc, muốn ch.ết!
Tiếng quát lạnh như băng truyền tới, hỏa diễm mơ hồ bất định, không ngừng đung đưa. Trong nháy mắt, liền yên tĩnh trở lại.
- Hử? Ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn, hỏa diễm kh.ủng bố biến mất, bọn họ lập tức hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ thấy móng vuốt to lớn của Cùng Kỳ giẫm lên người thanh niên, cái miệng hung bạo có vết máu, trong mắt vẫn giá lạnh như trước.
Thanh niên kia, đầu dường như bị lệch, nằm trong vũng máu.
- Hung thú!
Đôi mắt mọi người cứng lại, quả nhiên là hung thú!