- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 810: Lá Bài Tẩy
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Trên thân mấy người Quân Mạc Tích cũng đều có bảo vật, nếu có thể giết bọn họ, đoạt bảo vật đoạt tới tay cũng rất tốt. Như vậy, lúc sau tranh đoạt trong Ngọc Hoàng điện sẽ có lợi thế hơn. Đông Hải Long Cung và Ngọc Thiên hoàng tộc đều có mục đích riêng phải đạt được, nhưng phương án diệt bên thứ ba trước thì bọn họ đều nhất trí. Mấy chục ánh mắt hướng về phía đám Quân Mạc Tích, hàn quang lóe ra, khí tức trên thân mấy người Quân Mạc Tích nở rộ, nheo mắt nhìn đám người trước mắt.
- Giết!
Từng luồng hơi thở đáng sợ phóng thích ra, bốn người Quân Mạc Tích dựa vào nhau, trên người đều tự tản ra khí tức kinh khủng. Quân Mạc Tích lộ ra hạo nhiên chính khí, trường bào trên người tản ra ánh sáng rực rỡ, trường bào lay động, bóng dáng mơ hồ, nhanh như tia chớp. Trường bào màu vàng kia so với đao kiếm còn sắc bén hơn, làm cho lòng người run rẩy.
- Aaaa!
!! Hoàng Phủ Long gầm lên, chiến phủ chém giết về phía trước, long ảnh hiện lên như một chiến khí hình rồng, vô cùng kh.ủng bố.
- Đứng lại cho ta.
Vân Phi Dương gõ vang chuông cổ, chuông cổ nhanh chóng khuếch trương, hung hăng bay tới phía trước, tiếng chuông không ngừng tấu vang. Về phần Vũ Thiên Cơ, trên người nở rộ tinh quang bất diệt, trong tay nâng Nguyệt Nha bàn, trăng sao giao hòa, rực rỡ lóa mắt.
- Giết!
Sát ý bén nhọn, Nguyệt Nha rực rỡ trong tay Vũ Thiên Cơ phóng thích, xẹt tới phía trước, lập tức đám người phía trước đều tránh đi. Nháy mắt, trận doanh mấy chục người náo loạn cả lên, phân tán ra. Trên người bốn người này đều có trọng bảo vô cùng lợi hại, không cẩn thận sẽ bị đánh ch.ết, nhất định phải hết sức thận trọng mới được.
- Hoàng Phong, Ngọc Thiên hoàng tộc các ngươi đến đoạt bảo vật tổ tiên, ta biết rằng trên người của ngươi có trọng bảo, không cần cất giấu, lấy ra đi.
Bốn người này có được trọng bảo, muốn giết ch.ết bọn chúng rằng phải trả giá rất đắt. Bởi vì song phương đều có mục đích riêng cần đạt được, cho nên không có dốc hết toàn lực, làm gì có ai nguyện ý làm chuyện tốt cho đối phương hưởng. Ngao Giao nhìn Hoàng Phong, miệng mang theo chút ý cười, hắn muốn xem con át chủ bài của Hoàng Phong sẽ là cái gì.
- Đừng nói Ngọc Thiên hoàng tộc ta, Đông Hải Long Cung các ngươi để mắt tới chúng ta lâu như vậy, cũng đã sớm có chuẩn bị đi.
Hoàng Phong cười lạnh một tiếng. Đông Hải Long Cung quá âm hiểm, dường như đã sớm phát hiện ra cái gì, luôn nhìn chằm chằm vào Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ.
- Một khi đã như vậy, cùng nhau thì thế nào? Ngao Giao đề nghị.
- Có thể.
Hoàng Phong gật đầu, hai người nhìn nhau, ngay sau đó, hào quang lóe lên. Ở trong tay Ngao Giao xuất hiện một viên long châu, quang hoa màu vàng lóe lên, trên long châu tỏa ra hơi thở khiến lòng người run sợ. Mà ở trong tay Hoàng Phong thì xuất hiện một vương miện, kim quang trên vương miện lấp lánh, lộ ra hoàng khí hùng mạnh.
- Theo lời đồn đại, chí bảo của Ngọc Thiên hoàng tộc là Ngọc Hoàng quan.
Vương miện trong tay ngươi hẳn là Ngọc Hoàng quan phỏng chế. Ngao Giao nhìn vương miện rực rỡ trong tay Hoàng Phong, Ngọc Hoàng quan chân chính sẽ không thể nào xuất hiện trong tay Hoàng Phong.
- Vậy đã đủ rồi.
Hoàng Phong đội vương miện lên đỉnh đầu. Lập tức trên người hắn dường như được đắm chìm trong một tầng khí tức vương giả dũng mãnh, khoác hoàng bào màu vàng, tỏa ra quang hoa rực rỡ.
- Định Hải châu của Đông Hải Long Cung chắc hẳn có thể định trụ thân thể của bọn họ một lát, không có vấn đề gì chứ.
Hoàng Phong nhận ra Định Hải châu trong tay Ngao Giao, sắc mặt không được tốt lắm. Đông Hải Long Cung thật thủ đoạn, ngay cả Định Hải châu cũng đưa cho Ngao Giao.
- Cũng được.
Ngao Giao cười nhẹ:
- Ta sẽ định trụ bọn họ trong nháy mắt, ngươi phối hợp ra đòn sát thủ, có thể giết được một người.
- Được.
Hoàng Phong gật đầu, Định Hải châu trong tay Ngao Giao lập tức phóng ra giữa không trung. Một cỗ lực lượng vô hình khởi động lên, dường như muốn đóng băng cả phiến không gian này. Mấy người Quân Mạc Tích chỉ cảm thấy thân thể hơi hơi cứng ngắc, lực lượng vô hình kia khiến bọn họ dường như không thể nhúc nhích, nhất là Hoàng Phủ Long. Ngao Giao dường như cố ý phóng thích lực lượng mạnh nhất lên người Hoàng Phủ Long, Ngao Giao vẫn luôn tham lam long phủ của hắn.
- Giết.
Hoàng Phong gầm lên, hoàng khí đáng sợ ở trên người quay cuồng rít gào, bao phủ cả người hắn. Vương miện ở trên đỉnh đầu hắn phong thích hào quang, trong lúc bất chợt hóa thành một thanh kiếm sắc đáng sợ, sức mạnh vô địch, thẳng hướng Hoàng Phủ Long. Người ch.ết đầu tiên hẳn sẽ là Hoàng Phủ Long.
- Cẩn thận.
Quân Mạc Tích nhắc nhở. Sắc mặt Hoàng Phủ Long đại biến. Nhanh, giờ phút này, thân thể Hoàng Phong quá nhanh, hơn nữa vương miện kia hóa thành kiếm sắc, cực kỳ đáng sợ, mà thân thể hắn thì vẫn bị định trụ, không thể di chuyển.
- ch.ết đi.
Hoàng Phong rống giận. Hai nhân vật lãnh tụ liên kết, muốn dùng một kích giết ch.ết Hoàng Phủ Long ngay tại chỗ.
- Ngươi dám!
Một thanh âm rung động từ trên trời giáng xuống, giống như sấm sét giữa trời quang, dường như ẩn chứa khí tức ma đạo đáng sợ. Chấn động khiến cả đám người run lên, ngay sau đó, một cỗ kiếm khí lăng thiên kh.ủng bố giáng lâm. Đây mới thực sự là kiếm khí, dường như muốn đâm rách cả trời, coi trời bằng vung, ai dám ngăn liền giết người đó. Trong lòng Hoàng Phong run lên, bước chân có hơi dừng lại. Hắn cảm nhận được phía sau Hoàng Phủ Long xuất hiện một cỗ kiếm đạo vô pháp vô thiên, chỉ cần một kiếm này của hắn giết Hoàng Phủ Long, một kiếm phía sau sẽ chém ch.ết hắn.
- Đi tìm ch.ết.
Hoàng Phong giận dữ hét lên, bên trong kiếm, hoàng khí kh.ủng bố xông ra, mạnh mẽ đánh lên trên người Hoàng Phủ Long. Dường như Hoàng Phủ Long gặp phải đòn nghiêm trọng, rên lên một tiếng buồn bực.
- Đại Hại Trùng, tránh ra.
Phía sau có một giọng nói truyền đến, thân thể Hoàng Phủ Long cố gắng nghiêng qua một bên. Ngay sau đó, một cỗ kiếm khí sắc bén đáng sợ, xẹt qua bên cạnh hắn, không gì cản nổi, không gì không diệt. Giờ khắc này, tất cả mọi người thấy được một luồng kiếm quang rực rỡ sáng lên, chói mắt đến nỗi làm cho đám người không thể nhìn thẳng. Hoàng Phong hoảng sợ, kiếm khí đáng sợ kia quá hùng mạnh, dường như muốn đâm thủng cả thân thể hắn, vào lúc này thân thể hắn đột ngột lóe lên lui lại. Kiếm khí bắt đầu nở rộ, ý chí kh.ủng bố xung thiên phóng thích ra, vô pháp vô thiên. Sắc mặt Hoàng Phong cứng ngắc, vương miện trên đầu y đột nhiên biến ảo, hóa thành một lá chắn vương giả màu hoàng kim.
- Ầm!
Lực lượng vô cùng vô tận kia đánh lên lá chắn vương giả, thân thể Hoàng Phong ở sau lá chắn vương giả kia bị đánh bay, trong miệng hộc máu tươi.
- Răng rắc.
Một tiếng vang truyền ra, trên lá chắn vương giả xuất hiện một vết rạn. Hoàng Phong thì bị đánh văng lên cửa lớn của Ngọc Hoàng điện, cửa chính bị tàn phá bị cú va chạm vừa rồi trực tiếp mở ra.
- Vỡ!
Tất cả người Ngọc Thiên hoàng tộc đều kinh hãi. Ngọc Hoàng quan hóa thành lá chắn vương giả nhưng lại bị một kiếm đánh ra một vết rạn. Cho dù đây chỉ là Ngọc Hoàng quan phỏng chế nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra uy lực một kiếm kia đáng sợ cỡ nào. Ngao Giao cũng cả kinh, Lâm Phong lại đáng sợ hơn rồi.
- Khụ khụ!
Hoàng Phong ho khan, từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong, sau đó thân thể lập tức lóe lên, trực tiếp bước vào trong đại điện.
- Hả? Ngao Giao giận dữ, quát lớn: - Muốn đoạt bảo.
Dứt lời, toàn bộ đám người đều tiến vào Ngọc Hoàng điện, không có người nào rớt lại phía sau. Lúc này đây, bọn họ đã quên hết tất cả, trong mắt chỉ có Ngọc Hoàng điện.
- Ngọc Hoàng điện.
Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ba chữ to màu vàng, uy nghiêm cuồn cuộn. Tới bờ đối diện rồi, Lâm Phong phát hiện nơi này có rất nhiều cung điện, tường vàng rộng lớn, khí thế rầm rộ. Nhưng mà rất nhiều cung điện đều đóng cửa, bọn họ căn bản không có năng lực mở ra, thẳng đến khi đi tới bên này, hắn vừa hay nhìn thấy Hoàng Phong ra tay với Đại Hại Trùng.
- Cửa Ngọc Hoàng điện bị tàn phá.
.. Lâm Phong nhìn thoáng qua cửa chính màu vàng bị tàn phá đang mở ra. Phải có lực lượng dũng mãnh cỡ nào mới có thể đánh vỡ cánh cửa đại điện này chứ, trong đầu Lâm Phong dường như lại hiện lên dáng người Ma Hoàng. Lúc này, Đường U U và người Thiên Trì cũng đã chạy tới, Lâm Phong quay đầu lại nhìn Đại Hại Trùng, đã thấy hắn tự mình bò lên, nhổ ra một bãi máu, thấp giọng mắng:
- May mà lão tử da dầy, Lâm Phong, mau chạy vào thôi, Ngọc Hoàng điện chính là chỗ chứa bảo vật, chúng ta thật vất vả mới lắm tới được.
- Da của ngươi quả thật đủ dày.
Lâm Phong đấm Hoàng Phủ Long một cái, thân hình lóe lên, đi vào bên trong Ngọc Hoàng điện, những người khác cũng theo sát phía sau. Trong đại điện mênh mông, có tranh điêu khắc long phượng, có một hàng cột trụ đá thông thiên chống đỡ đại điện. Trên cột đá đều khắc họa những kỳ thú đáng sợ thời thượng cổ, nhưng mà trụ đá trong đại điện lại có không ít trụ bị đánh gãy.
- Ầm ầm!
Tiếng đánh phá đáng sợ không ngừng truyền ra, người của Đông Hải Long Cung điên cuồng đánh lên cánh cửa của một điện trong Ngọc Hoàng điện, nhưng mà cửa điện kia vẫn đóng chặt, mặc cho lực lượng của bọn họ có cường đại hơn nữa cũng không có cách nào mở ra.
- Hắn đã sớm biết? Ngao Giao rống giận với nhóm người Ngọc Thiên hoàng tộc, dường như có giao long đang gầm thét.
Sắc mặt Ngọc Thiên hoàng tộc cực kỳ khó coi, Hoàng Phong thật cơ hội, thậm chí ngay cả bọn họ cũng từ bỏ. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
- Hắn có bản đồ của cả tòa đại điện, tới Ngọc Hoàng điện rồi đương nhiên biết đường đi vào.
Người Ngọc Thiên hoàng tộc không ngờ tới mình bị Hoàng Phong bán đứng, chỉ mình Hoàng Phong có được bản đồ Ngọc Hoàng điện trong tay, e rằng hắn đã sớm tính kỹ.