- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 809: Ngọc Hoàng Điện
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Trong thần thoại kiếp trước, hoàng khí, long khí và phật khí đều là chí tôn. Hiện giờ, ở Cửu Tiêu đại lục có lẽ sẽ giống vậy chăng. Đám người nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Lúc trước, những người bước được qua bên cầu đối diện, phần lớn đều là cường giả của Ngọc Thiên hoàng tộc và Đông Hải Long Cung, còn có một số người có được trọng bảo, trong bảo vật có chứa khí tức chí tôn nên mới có thể thông qua bờ đối diện. Người này chẳng lẽ cũng có bảo vật hay sao? Ánh mắt Đường U U nhìn Lâm Phong có chút khẩn trương, nhưng bản thân Lâm Phong lại rất bình tĩnh. Ánh sáng Phật đạo lưu chuyển trên người Lâm Phong, hào quang vạn trượng, vô số kim quang từ trên trời bay tới, gắn lên trên người hắn. Trong khoảnh khắc, cả người Lâm Phong tản ra kim quang rực rỡ, toàn thân giống như được mạ một tầng màu vàng, hóa thành kim thân Phật đà.
- Phật quang!
Tất cả mọi người kinh ngạc, khó trách Lâm Phong dám đi thử một lần, hóa ra trên người hắn vậy mà lại được ánh sáng Phật đạo hộ thể. Bước trên con đường dẫn tới bờ đối diện, Phật quang tỏa ra hào quang vạn trượng, long ảnh gào thét bay tới chỗ Lâm Phong, long khí hộ thể, bao phủ lấy Phật quang, ngăn cản khí tức áo nghĩa hỗn loạn xâm lấn. Lúc này đây, khóe miệng Lâm Phong lộ ra tia cười nhẹ, ánh sáng Phật đạo quả nhiên cũng là một loại khí tức chí tôn. Tuy nhiên, Lâm Phong lại không bước ngay qua bờ bên kia, mà lui trở về, khẽ gật đầu với Đường U U. Đường U U lập tức hiểu rõ, bước lên trước, Lâm Phong muốn dẫn nàng cùng nhau qua bờ đối diện. Lâm Phong lại nhìn về phía đám người, nói với một số người trong đó:
- Các ngươi cũng lại đây đi, Phật quang của ta có thể độ các ngươi đi qua.
Các ngươi đi theo ta, nếu không được thì ta hộ tống các ngươi lui về.
- Hả? Đa số người đồng loạt trợn mắt, Lâm Phong đang nói chuyện với ai? Chỉ thấy từng bóng người lóe lên, có năm sáu người bước chân ra, đều là người Thiên Trì.
Bọn họ cảm giác được, vừa rồi Lâm Phong nhìn bọn họ, hiển nhiên hắn đang nói chuyện với bọn họ. Lúc này, lại có một bóng hình xinh đẹp từ giữa đám người đi ra, hơi khẽ cúi đầu, đi thẳng tới chỗ Lâm Phong, không dám nhìn thẳng hắn, người này chính là Thiên Trì Tuyết.
- Ta có gọi ngươi sao? Lâm Phong thản nhiên liếc Thiên Trì Tuyết khiến bước chân nàng hơi khựng lại.
- Bọn họ, thời điểm tiến vào cung điện đều tới thủ hộ Đại Hại Trùng.
Còn ngươi tự tư tư lợi không quan tâm những người khác của Thiên Trì, hiện giờ ta cần gì chiếu cố ngươi, cút qua một bên đi. Lâm Phong thản nhiên nói khiến Thiên Trì Tuyết cảm giác xấu hổ không chịu nổi.
- Không thể để cho hắn đi, hắn có thể hộ tống chúng ta đi qua.
Đúng lúc này, không biết có ai quát lên, lập tức ánh mắt đám người sáng lên. Đúng vậy, ánh sáng Phật đạo của Lâm Phong có thể phát ra quang hoa vạn trượng, có thể cùng đưa bọn họ qua bờ đối diện. Nghe được câu này, trong lòng rất nhiều người rung động, bắt đầu chuyển động, thân thể lóe lên, chặn Lâm Phong lại, dùng ngữ điệu uy hϊế͙p͙:
- Mang chúng ta đi cùng.
Lâm Phong nhìn mấy người chắn trước mặt, thản nhiên nói:
- Thật coi ta là Phật có lòng từ bi ư, cút ngay.
- Không cho chúng ta qua cùng, ch.ết.
Có người lạnh lùng mở miệng, phía sau cũng không ít người bắt đầu rục rịch.
- Phật độ người hữu duyên, một khi đã như vậy, ta liền độ hóa ngươi, đưa ngươi qua bờ đối diện.
Lâm Phong bước chân ra, kim thân của Phật phóng thích ra quang hoa vạn trượng, rực rỡ lóa mắt, tiếng vang ầm ầm thật lớn truyền ra, không trung xuất hiện một thủ ấn màu vàng, giống như đại chưởng của Phật. Năm ngón tay như năm ngọn núi khổng lồ từ trên không trung đánh tới người nọ. Khí tức khủn.g bố dường như đè sập mặt đất, không gian ầm ầm run rẩy. Một chưởng lực Phật đạo này không biết ẩn chứa bao nhiêu lực lượng kinh khủng. Sắc mặt người nọ đại biến, nhanh chóng lui lại. Nhưng vào lúc này, thủ ấn Phật đạo đột nhiên nhanh hơn, từ trên không trung đè ép xuống. Một tiếng ầm vang, bụi đất bay tứ tung, người nọ chỉ cảm thấy cả người chấn động không ngừng, bị một chưởng trực tiếp đánh gục, miệng phun máu tươi, ngũ tạng cũng bị đánh rách tả tơi, hơi thở biến mất, đã bị Lâm Phong độ hóa.
- Chưởng lực thật khủng khiếp.
Tất cả mọi người khiếp sợ. Thủ ấn Phật đạo này dường như có được lực lượng vô cùng lớn, quá mức đáng sợ, một chưởng có thể chụp ch.ết người thì không biết ẩn chứa lực lượng cường đại đến cỡ nào. Huyền Vũ cảnh tầng bảy cũng bị một chưởng trấn áp, chụp ch.ết ngay tại chỗ.
- Còn có người cần ta độ hóa nữa không? Ánh mắt Lâm Phong đảo qua những người khác.
Lập tức đám người đều lui bước, người này quá mức đáng sợ, trước kia, vì sao bọn họ chưa từng nghe qua có một nhân vật dũng mãnh như vậy tồn tại. Nhìn thấy đám người tránh ra, Lâm Phong đi tới phía trước, nắm tay Đường U U, kim quang vạn trượng nở rộ, bao phủ thân thể Đường U U cùng với nhóm người đứng phía sau. Giờ khắc này, trên thân mỗi một người đều mang theo Phật quang, khí tức chí tôn. Long ảnh rít gào, chân nguyên bao phủ Phật quang, hộ thể cho nhóm người Lâm Phong, đi tới bờ cầu đối diện. Lâm Phong cảm nhận được khí tức áo nghĩa kinh hãi xung quanh, nhưng trong lòng hắn không hề sợ hãi, bình tĩnh giống như tượng Phật, dần dần đi tới bên bờ đối diện. Những người còn lại nhìn nhóm người Lâm Phong, trong ánh mắt có hâm mộ, có ghen tị. Lâm Phong vậy mà thật có thể độ hóa cả nhóm người cùng qua bờ đối diện. Bọn họ chỉ có thể hận chưa từng quen biết với Lâm Phong, có lẽ mộ Hoàng giả đang ở bên bờ đối diện, tưởng chừng dễ như trở bàn tay, đáng tiếc lại bị một cây cầu này ngăn cản......... Lúc này, ở ngoài một tòa đại điện mênh mông, nguy nga lộng lẫy, quang hoa vạn trượng làm cho cung điện càng thêm phần rực rỡ. Ở đây, có người ba phe thế lực giằng co, trong đó một bên là người của Ngọc Thiên hoàng tộc. Nhân số bọn họ nhiều nhất, hơn nữa cả đám đều có thực lực rất mạnh. Mộ địa Ngọc hoàng này là của tổ tiên bọn họ, mỗi một lần bước vào mộ địa Ngọc hoàng, Ngọc Thiên hoàng tộc đều đã phải cố gắng trả giá gấp rất rất nhiều lần các tông môn thế lực khác. Mỗi trăm năm đến lúc có cơ hội, thanh niên thiên tài cho dù sắp bước vào Thiên Vũ cảnh cũng bị tiền bối trong Ngọc Thiên hoàng tộc trấn áp xuống. Chính là vì chỗ mộ địa tổ tiên Ngọc hoàng này. Hơn nữa, ngay từ đầu bọn họ đã chia nhau ra, thẳng cho đến khi mộ Ngọc hoàng chân chính xuất hiện mới xuất ra thực lực hùng mạnh nhất. Phe đối địch đang giằng co là Đông Hải Long Cung. Trong mộ Ngọc hoàng này, khí tức chí tôn trở thành vé thông hành, người của Đông Hải Long Cung cũng đi qua được, bởi vậy đoạt được tiên cơ, chặn người Ngọc Thiên hoàng tộc, không cho bọn họ đoạt bảo. Cho dù mộ địa tổ tiên của Ngọc Thiên hoàng tộc, bọn họ cũng muốn kiếm một chén canh. Ngoại trừ thế lực hai phe đó ra, còn có một phe thế lực có vẻ có chút nhỏ yếu, chỉ có bốn người, Quân Mạc Tích, Vân Phi Dương, Hoàng Phủ Long, Vũ Thiên Cơ. Bọn họ đều đi qua được cây cầu tới bờ bên này, tuy rằng chỉ có bốn người, nhưng mỗi một người đều có được thực lực dũng mãnh, hai phe khác bất kể là bên nào muốn diệt bọn họ cũng đừng nghĩ dễ dàng như vậy, hơn nữa còn phải trả giá thê thảm. Bởi vậy, bọn họ không ai động ai, ba phe giằng co. Về phần đại điện bên người bọn họ, trên đó có khắc vài chữ to rõ ràng, Ngọc Hoàng điện! Tuy rằng Ngọc Hoàng đã thiết lập rất nhiều cánh cửa, chỉ có dựa vào khí tức chí tôn mới có thể một đường đến đây, nhưng đại điện trung tâm lại không có quá nhiều nguy cơ. Bởi vì Ngọc Hoàng chờ hậu nhân huyết mạch của mình tiến vào kế thừa tất cả, dĩ nhiên sẽ chuẩn bị một nơi không có mai phục, hơn nữa, còn không phải hao phí lực lượng quá lớn. Cho nên bọn họ đã dễ dàng tìm được Ngọc Hoàng điện rồi. Chỉ cần đẩy ra cánh cửa chính màu vàng bị tàn phá kia có lẽ bọn họ sẽ thấy được trọng bảo Ngọc Hoàng lưu lại.
- Ta có một đề nghị, không biết chư vị Ngọc Thiên hoàng tộc có nguyện ý hay không.
Lúc này, Đoàn Vô Nhai lên tiếng. Hoàng Phong đưa mắt nhìn Đoàn Vô Nhai, phun ra một chữ:
- Nói.
- Chư vị, tất cả mọi người là tiến vào tìm bảo, thật vất vả đã tới Ngọc Hoàng điện rồi, không bằng song phương chúng ta dừng tay, Ngọc Thiên hoàng tộc và Đông Hải Long Cung trước hết hãy liên kết chém hết mấy người bọn họ, sau đó cùng nhau tiến vào trong Ngọc Hoàng điện.
Ai đoạt được bảo vật thì sẽ thuộc về người đó, như vậy có được không? Đoàn Vô Nhai vừa nói vừa dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người Quân Mạc Tích, lộ ra một cỗ tà khí. Trong lòng người Ngọc Thiên hoàng tộc cười lạnh, bọn họ sao có thể tín nhiệm lời Đoàn Vô Nhai... Bảo vật của Ngọc Hoàng, ai đoạt được thì thuộc về người đó? Điều này hiển nhiên không có khả năng, một khi có một bên đoạt được bảo vật, bên còn lại e rằng sẽ liều ch.ết cướp lại. Tuy nhiên, chém hết mấy người Quân Mạc Tích này trước cũng không hẳn là một ý kiến tồi. Về phần kế thừa Ngọc Hoàng, Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ là tình thế bắt buộc. Bảo vật này vốn là của Ngọc Thiên hoàng tộc bọn họ.
- Được, ta đồng ý.
Hoàng Phong gật gật đầu. Ngay lập tức, Đoàn Vô Nhai lộ ra chút cười gằn độc ác. Người hai phe nhìn chằm chằm vào bốn người Quân Mạc Tích, giải quyết bọn họ xong trước đã!