- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 540: Tâm Sự
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Đương nhiên, vì Lâm Phong và Hoắc Thi Vận đi cùng nhau, tự nhiên không tránh khỏi ánh mắt của nhiều người nhìn về phía Lâm Phong.
Nhất là một số thanh niên đệ tử Hoắc gia tuổi tác xấp xỉ Hoắc Thi Vận, trong ánh mắt bọn họ thậm chí lộ ra ý bất thiện, trong Hoắc gia, Hoắc Thi Vận là cô gái đẹp nhất, hơn nữa vì khiêm hòa ôn nhu, còn là con gái gia chủ, rất nhiều thanh niên khí huyết bồng bột khó tránh được sinh lòng ái mộ, hiện giờ nhìn thấy Lâm Phong, không thể nghi ngờ là coi hắn là tình địch giả tưởng.
Lâm Phong day day trán, thiếu nữ nhu mỹ này, trong Hoắc gia quả nhiên rất được ái mộ, điểm này, từ trong ánh mắt những thanh niên kia nhìn hắn liền có thể thấy được.
Chẳng qua Lâm Phong cũng không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của những kẻ bồng bột này, đây đều là việc bình thường, Hoắc Thi Vận nhu mỹ và thiện lương, cũng đáng để bọn họ sinh lòng ái mộ.
Lúc này, liền có một thanh niên nam tử trang phục tinh mỹ đi đến trước mặt Hoắc Thi Vận và Lâm Phong, ánh mắt bất thiện nhìn Lâm Phong một cái, nói:
- Thi Vận, hắn là ai?
- Bạn của ta, Lâm Phong.
Hoắc Thi Vận nhẹ nhàng nói.
- A.
Thanh niên kia gật gật đầu, lại không biết nói gì nữa.
- Ta đi gặp phụ thân.
Hoắc Thi Vận nói một tiếng, lập tức bước đi, thanh niên kia liền tránh ra, Lâm Phong nhìn khuôn mặt hàm hậu của hắn cười cười lắc đầu.
Sau khi Hoắc Thi Vận và Lâm Phong rời đi, trên diễn võ trường, không ít người thở dài.
- Thi Vận hiện giờ càng lúc càng đẹp, hơn nữa cũng đến tuổi thành hôn rồi, với điều kiện của nàng, trong thành Thiên Long tìm một thanh niên tuấn kiệt ưu tú không hề khó khăn, đáng tiếc...
Một lão giả ngồi dưới gốc hòe, lắc đầu thở dài.
- Chỉ có thể trách số mệnh trêu ngươi, Thi Vận sinh ra xinh đẹp là thế, hơn nữa tính cách cũng tốt, tâm địa thiện lương, lại hết lần này đến lần khác bị tên hỗn đản Viên gia ghi nhớ, thậm chí dùng chưởng lực âm hàn đánh bị thương, hiện giờ càng bị hàn khí quấn thân.
Một lão giả khác cũng lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho Hoắc Thi Vận.
- Cũng không biết thanh niên kia là ai, không phải là người được Thi Vận coi trọng chứ?
- Không phải, thanh niên kia tuy không tệ, tuổi tác trẻ vậy đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng trước mặt tên súc sinh Viên gia kia cũng không tính là gì, vào lúc này, Thi Vận sẽ không làm liên lụy đến người khác đâu.
- Cũng đúng.
Lão giả đưa ra câu hỏi gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ, hiện giờ Viên gia thế lớn, tên súc sinh Viên gia kia thiên phú cũng quá cường hãn, Hoắc gia cản bản không có ai có thể áp chế được.
Lúc này, bên trong đại điện Hoắc gia, Hoắc Thi Vận dẫn Lâm Phong đi tới đây, bên trong đại điện, còn có mấy người trung niên tướng mạo uy nghiêm.
- Thi Vận, con xác định hắn có thể trị liệu âm hàn chi khí trong cơ thể con?
Trung niên cầm đầu có phần uy nghiêm, hỏi Hoắc Thi Vận.
- Phụ thân, người này chẳng qua chỉ là tên lừa đảo mà thôi, chỉ bằng chút điểm tu vi của hắn, há có thể trị được âm hàn chi khí của Thi Vận, hắn, thực lực còn kém Viên Đồng không biết bao nhiêu.
Hoắc Thi Vận còn chưa mở miệng, Hoắc Vân liền tranh nói trước.
- Nhị thúc, để Lâm Phong thử một chút cũng không làm sao.
Hoắc Thi Vận lắc đầu cười khổ.
- Thử một chút thì không sao, Thi Vận, nhị thúc chỉ sợ gặp phải kẻ cố ý tính kế cháu thôi.
Người trung niên nhắc nhở Hoắc Thi Vận, theo đó cẩn thận đánh giá Lâm Phong, tùy tiện nói:
- Quả nhiên chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, ngươi nói thử xem có thể giúp Thi Vận giải quyết âm hàn chi khí hay không không phải quan trọng, nhưng ta e ngươi cố tình làm loạn, chỉ bằng chút thực lực của ngươi, ở Hoắc gia ta còn chưa tính là gì, ngươi cũng không xứng với nữ tử của Hoắc gia.
Nói rồi, tay áo Hoắc gia lão nhị vung lên, ngồi trên ghế thái sư chính giữa, trên mặt lộ vẻ uy nghiêm, dường như cao cao tại thượng, dùng đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Phong.
Ánh mắt Lâm Phong quét quanh, thiên nhãn mở ra, tức thì tu vi của đối phương không thể ẩn giấu, xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn.
- Huyền Vũ cảnh tầng năm đỉnh phong mà thôi.
Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, khó trách đối phương nhìn không thấu tu vi chân thực của hắn, dù là lực lượng linh hồn của Hoắc gia lão nhị này, khẳng định cũng không mạnh, vì thế mới cho rằng hắn là Huyền Vũ cảnh tầng một.
- Gì?
Hoắc lão nhị cau mày, lập tức ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Rắc rắc!
Chén trà trong tay nát vụn, sắc mặt Hoắc lão nhị trở nên lạnh lùng, chén trà kia bị bàn tay hắn bóp thành bột phấn.
- Lá gan ngươi rất lớn.
Hoắc lão nhị nhìn chằm chằm Lâm Phong nói, Lâm Phong, lại dám nhìn trộm tu vi của hắn, thực là to gan.
Một tên tiểu tử Huyền Vũ cảnh tầng một nho nhỏ, lại dám kiêu ngạo như vậy, không kiêng nể ai.
- Nghé con không sợ hổ.
Vẻ mặt Hoắc Vân lạnh đi, ả đương nhiên cũng biết chuyện gì xảy ra, tất nhiên là Lâm Phong dùng Thiên Nhãn thuật nhìn trộm tu vi của phụ thân nàng, mới có thể khiến phụ thân nàng đột nhiên tức giận.
- Nhị thúc, Lâm Phong không phải cố ý, mong thúc có thể thông cảm.
Hoắc Thi Vận cả kinh, vội giải thích hộ Lâm Phong.
- Ta chính là cố ý.
Lâm Phong nói ra một câu, khiến sắc mặt Hoắc Thi Vận cứng lại, ánh mắt Hoắc Vân và Hoắc gia lão nhị cũng ngây ra.
Lâm Phong, hắn nói hắn cố ý, thực to gan, quả thực không coi ai ra gì.
Lâm Phong hắn đến Hoắc gia, là cùng đi với Hoắc Thi Vận, không liên quan gì đến bọn họ, mỗi một câu nói đều vô lễ, nói hắn ý đồ xấu xa, nhìn trộm tu vi của hắn, Lâm Phong lại nhìn trộm ngược lại, liền bị coi là vô lễ, to gan, làm gì có lý như vậy, bọn họ coi Lâm Phong là cái gì, hạ nhân của Hoắc gia sao?
- Ngươi nói lại rõ ràng xem.
Hoắc lão nhị lộ vẻ uy nghiêm, bao vây lấy thân thể Lâm Phong, hắn lại không biết rằng, chút uy nghiêm ấy của hắn, căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp và áp lực gì với Lâm Phong.
- Ta lặp lại lần nữa thì sao, ta cố ý đó, ngươi cho Lâm Phong ta là hạ nhân của Lâm Phong ngươi sao?
Lâm Phong lạnh lùng nói, không gian trở nên áp lực lạnh lùng, cả đại điện không một tiếng động.
Mấy vị trưởng lão Hoắc gia kia hơi nhấc chân lên, đi về phía Lâm Phong, mặt đầy hàn khí.
- Chuyện gì xảy ra?
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền tới, nghe được thanh âm này, vẻ mặt Hoắc Thi Vận lộ ra một tia mừng rỡ, quay đầu lại nhìn trung niên tiến tới.
Trên đầu trung niên kia, đã có không ít tóc bạc, rõ ràng có chút già nua, nhưng vẫn như cũ khỏe mạnh tinh minh.
- Phụ thân, con quen một người bạn tên Lâm Phong, hắn nói có lẽ có thể trị liệu được hàn khí trong thân thể con.
Hoắc Thi Vận trực tiếp nói, khiến ánh mắt Hoắc Cửu Dương ngưng đọng, theo đó nhìn về phía Lâm Phong, nói:
- Thực sự?
- Không nhất định, nhưng ít ra có thể thử một phen, có lẽ có thể giải quyết.
Lâm Phong trả lời.
- Vậy được, nếu ngươi đã là Luyện Đan sư, nếu cần luyện chế đan dược gì cứ nói với ta, nếu ta có thể sẽ toàn lực giúp đỡ, bản thân ta cũng sẽ phụ giúp ngươi.
Hoắc Cửu Dương rất sảng khoái mở miệng nói, Lâm Phong gật đầu nói:
- Ta sẽ có chừng mực.
- Vậy được, khi nào bắt tay vào làm?
Hoắc Cửu Dương hỏi.
- Hiện giờ có thể luôn.
Lâm Phong trả lời một tiếng, rồi nhìn về phía Hoắc Thi Vận, nói:
- Thi Vận tiểu thư, ta hiện giờ liền giúp cô khu trục hàn khí, cô chọn chỗ đi.
- Lâm Phong, không phải dùng đan dược trục hàn khí sao?
Hoắc Thi Vận nghi hoặc hỏi.
- Không phải, ta phải trực tiếp giúp cô khu trục hàn khí, hơn nữa không thể bị ai khác quấy rầy.
Lâm Phong nói.
- Hừ.
Nghe được Hoắc lão nhị hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, nói:
- Ta đã nói ngươi ý đồ không tốt mà, đại ca, để hắn giúp Thi Vận trị liệu, đệ không yên tâm.
- Con cũng không yên tâm.
Hoắc Vân cũng mở miệng nói.
Hoắc Cửu Dương cau mày, lẽ nào Lâm Phong còn dám làm gì với con gái hắn sao.
- Phụ thân, nhị thúc, không sao, Lâm Phong chỉ là thử một chút thôi, nếu có thể khu trừ hàn khí đương nhiên là tốt nhất, nếu không khu trừ được, Lâm Phong cũng là bằng hữu của con, các người việc gì phải hùng hùng hổ hổ như vậy.
Hoắc Thi Vận miễn cưỡng cười, nói:
- Để Lâm Phong theo con đi sân nhà của con đi, ở đó rất yên tĩnh, sẽ không bị ai quấy nhiễu.
Hoắc Cửu Dương nhíu nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, theo đó gật gật đầu, nói:
- Để hắn thử xem.
Hoắc Thi Vận nghe được Hoắc Cửu Dương cho phép, liền nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong, ngươi đi theo ta.
Nói rồi, Hoắc Thi Vận dẫn Lâm Phong ra khỏi đại điện, xuyên qua hành lang, đến một cái sân rộng, quả thực rất yên tĩnh, cũng không có ai khác đi theo.
- Cô đã tin tưởng ta như vậy, không hề lo lắng nhị thúc cô nói, ta sẽ có ý đồ bất chính với cô.
Lâm Phong nhìn Hoắc Thi Vận, cười nhẹ hỏi.
Vẻ mặt Hoắc Thi Vận lóe lên một tia tự giễu, lắc lắc đầu:
- Ta có gì đáng giá để ngươi mưu đồ.
- Cô dường như có tâm sự.
Lâm Phong nhìn thần sắc của Hoắc Thi Vận, chân mày dường như có giấu gì đó.
- Không có gì.
Hoắc Thi Vận dường như không muốn nói, lắc lắc đầu nói:
- Lâm Phong, ở đây đi, ngươi muốn ta làm sao?