- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 212: Truy kích hai ngàn dặm
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Cuồng phong ào ào gầm thét ở bên tai, Lâm Phong điên cuồng thúc giục chiến mã, chiến mã điên cuồng lao như bay về phía trước.
Hai người vung trường thương đâm tới muốn ngăn cản Lâm Phong, chỉ nhìn thấy một đường kiếm lóe lên sáng lóa không gian, hai bóng người trong nháy mắt bị chém ngã xuống ngựa. Tốc độ chiến mã của Lâm Phong không có bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn tiếp tục truy kích chín bóng người ở phía trước. Đại quân hai bên đang chiến đấu không ngừng thoáng qua trước mắt, chợt ẩn chợt hiện.
Dốc toàn lực phóng thật nhanh, chẳng mấy chốc Đoạn Nhận Thiên Nhai đã xuất hiện ở ngay trước mắt. Chín người kia không hề do dự trực tiếp phóng theo đường chính tiến vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, Lâm Phong cũng bám theo sát phía sau.
Tuy rằng hiện nay Đoạn Nhận Thiên Nhai là do Ma Việt khống chế, nhưng mà bởi vì Lâm Phong cũng mặc áo giáp của quân Ma Việt nên cũng không có người công kích hay ngăn cản Lâm Phong.
Cả chín người chạy phía trước cùng với Lâm Phong truy kích phía sau, tất cả đều thuận lợi thông qua Đoạn Nhận Thiên Nhai mà tốc độ không hề giảm. Ở trên bình nguyên vô tận vừa tiếp tục phóng thẳng trên đường, ở bên này vẫn còn vô số thi thể lẳng lặng nằm trên mặt đất, mà những thi thể này phần lớn là thi thể của quân Tuyết Nguyệt.
– Chiến mã thật nhanh.
Lâm Phong đã dốc toàn lực đuổi theo vậy mà vẫn không thể rút ngắn được cự ly với những chiến mã chạy ở phía trước, mặc dù đối phương còn phải lôi kéo chiến mã ở giữa có chở theo Đoàn Hân Diệp. Chín con chiến mã này so với những con chiến mã mà quân Ma Việt bình thường cưỡi phải nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mà Lâm Phong cũng không có ý định từ bỏ, vẫn như trước ý chí vô cùng kiên định.
Cảnh tượng này duy trì đã mấy canh giờ rồi, Lâm Phong cũng không biết mình đã chạy được bao nhiêu đường đất, xung quanh đôi khi có khói bếp lượn lờ bay lên.
Giờ phút này Lâm Phong hình như đã đến biên giới giữa hai nước Tuyết Nguyệt và Ma Việt, và giờ đây đang tiến vào nội địa nước Ma Việt.
Con chiến mã mà Lâm Phong cưỡi kia thở hồng hộc miệng sùi bọt mép, cả người đẫm mồ hôi, nó có vẻ đã không chịu đựng được nữa rồi.
Thể lực của chiến mã có thể nói là mạnh vô cùng, nhưng giờ phút này chiến mã của Lâm Phong võ vẻ cũng không thể kiên trì được nữa, không thể tưởng tượng chiến mã đã chạy nhanh như vậy trong bao nhiêu lâu, tất cả đã muốn vượt qua sức chịu đựng của nó.
Tuy nhiên cũng đúng vào lúc này, Lâm Phong cảm giác thấy khoảng cách giữa hắn và những người phía trước đã gần hơn, bọn họ giảm dần tốc độ cuối cùng thì dừng hẳn lại.
Lâm Phong kéo mạnh dây cương, chiến mã của hắn cũng giảm tốc độ, lúc này một tiềng hí to truyền ra hai đầu gối chiến mã của Lâm Phong trực tiếp khụy xuống cả người hướng về phía trước bổ nhào. Lúc Lâm Phong dừng lại lại cũng chính là lúc mà chiến mã không thể kiên trì được nữa, nó thở ra một hơi thật dài, sức lực của nó đã hoàn toàn bị cạn kiệt.
Thân người bật ra, Lâm Phong lao về phía trước, sải thêm vài bước chân thì thân thể Lâm Phong dần đần ổn định lại.
Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn thấy mấy người kia cũng chậm rãi xoay người, ngồi trên chiến mã ở trên cao lạnh lùng nhìn hắn.
Cả những người ở phía sau kia, Đoàn Hân Diệp cũng chằm chằm nhìn Lâm Phong. Tuy rằng mái tóc dài của nàng bị gió thổi làm bay hỗn độn nhưng vẫn không che dấu được dung nhan xinh đẹp của nàng, đôi mắt nhu tình như nước mang theo một vẻ cảm động làm cho người ta mê say.
– Trả công chúa lại.
Lâm Phong lại gỡ trường kiếm đeo trên lưng xuống, bước chân chậm rãi hướng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng vô tình, trường kiếm kéo lê trên mặt đất để lại trên mặt đất một dấu vết mờ nhạt.
– Thái tử có lệnh, phải bắt sống hắn!
Một giọng nói lạnh nhạt cất lên làm cho ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, muốn bắt sống hắn?
Thái tử đang nói đây đương nhiên là thái tử Ma Yết, chẳng lẽ Ma Yết từ trước đã biết hắn sẽ truy kích đến đây, đã cố ý phái người mang theo Đoàn Hân Diệp chạy trốn ngàn dặm để dụ hắn truy kích?
– Đáng tiếc lần trước hắn đã giết chết không ít Hắc Sát vệ của chúng ta, bây giờ lại không cho phép tự tay giết hắn mà chỉ có thể bắt sống, Thái tử cũng thật quá tiếc tài.
Một quân sĩ áo giáp cường tráng lạnh lùng đáp, người này khuôn mặt lộ ra bên ngoài mũ, tuy rằng tuổi của gã không lớn nhưng ở trên cằm lại rậm rịt một chòm râu đen.
Hơn nữa điều làm cho Lâm Phong thấy kỳ quái là, ngoại trừ Đoàn Hân Diệp, tám người còn lại kia tuy rằng áo giáp mặc thì hoàn toàn giống nhau, nhưng mà mũ đội trên đầu thì lại không cùng một loại.
Trong đó có đến bốn người đội mũ che kín mặt không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có cặp mắt lộ ra bên ngoài.
Còn lại bốn người kia thì toàn bộ khuôn mặt lại lộ ra bên ngoài, vừa rồi nói chuyện với nhau chính là hai người trong số bốn người đội mũ để lộ ra khuôn mặt.
– Hổ Cùng, tuy rằng không thể giết chết hắn nhưng ngươi cũng có thể hành hạ hắn một chút, cũng chỉ coi như là xả giận một chút thôi.
Lại một người nữa mở miệng nói, Hổ Cùng hơi ngưng trệ lại, trên môi nở một nụ cười hiểm ác, giục ngựa tiến về phía Lâm Phong.
– Ngươi có biết bốn người chúng ta là ai không?
Hổ Cùng lạnh lùng nhìn Lâm Phong cất tiếng hỏi.
– Ngu ngốc.
Từ khóe miệng Lâm Phong phun ra một giọng nói lanh nhạt, hắn làm sao có thể biết bọn Hổ Cùng là bọn người nào.
– Ngu ngốc.
Hổ Cùng cười lạnh nói:
– Ngươi sẽ biết truy kích chúng ta là một hành vi ngu muội đến cỡ nào! Ngươi không biết bốn người chúng ta đều là phó thống lĩnh Hắc Sát vệ. Chúng ta vốn chỉ là tướng chỉ huy chiến đấu, nhưng cũng chỉ bởi vì ngươi nên Tuyết Nguyệt mới có thể nghịch chuyển được chiến cuộc chống lại quân Ma Việt chúng ta, vì để bắt giữ ngươi nên Thái tử đã cho chúng ta không phải tham gia chỉ huy chiến đấu, ngươi cũng đáng được kiêu ngạo đấy.
– Phó thống lĩnh?
Trong đôi mắt của Lâm Phong hiện lên một chút kinh ngạc, vì để bắt giữ hắn mà Ma Yết đã lấy công chúa Đoàn Hân Diệp làm mồi nhử, đồng thời xuất động bốn vị phó thống lĩnh để đối phó với hắn, thật là quá coi trọng Lâm Phong hắn rồi.
Nhưng mà hãy còn bốn người còn lại đội mũ có che mặt kia thì là người phương nào, hơi thở trên người của bọn họ tuy rằng có kém bốn vị phó thống lĩnh này một chút, nhưng mà cũng rất cường đại làm cho người ta phải sợ hãi.
– Ngươi đã giết Hắc Sát vệ chúng ta, dùng mưu kế lửa cháy để đốt thành làm cho vô số tướng sĩ Ma Việt ta hài cốt không còn. Mặc dù là không thể giết ngươi, nhưng ta cũng phải đánh ngươi một trăm quyền để giải hận trong lòng ta.
Hổ Cùng hung thần ác sát lấy ra vũ khí của gã, đó là một cây búa thật lớn sắc bén dữ tợn phi thường, có lẽ phải nặng hàng mấy trăm cân.
– Ah!
Hổ Cùng gầm lên một tiếng hai mắt trợn lên, chiến mã của gã đột nhiên vọt tới hướng Lâm Phong, búa từ trong tay gã bay thẳng tới Lâm Phong mà đánh xuống, giống như núi thái sơn ập xuống, nhưng lại mơ hồ có tiếng nổ thật mạnh.
Lâm Phong cũng chém ra một kiếm, Hổ Cùng ngồi trên chiến mã bị kiếm khí trực tiếp chém đứt hai chân gục xuống phía trước, thân thể Hổ Cùng nhảy bật lên từ phía trên mà bổ xuống Lâm Phong.
Lâm Phong giơ kiếm lên đón đỡ, búa lớn cùng với kiếm va vào nhau ánh lửa bắn ra bốn phía, một cỗ đại lực mênh mông truyền đến làm cho hai chân của Lâm Phong trực tiếp đón một lực lượng thật lớn.
– Thật mạnh!
Trong lòng Lâm Phong khẽ run lên, ánh mắt nhìn xuống thân thể của Hổ Cùng. Người này cùng với thủ lĩnh Hắc Sát vệ bị hắn giết chết ngày ấy ở trên chiến trường thật giống nhau, cũng là tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy, cảnh giới cao hơn so với hắn, hơn nữa lực lượng lại lớn vô cùng. Cây búa này giáng xuống thật chẳng khác gì một ngọn núi đè lên người của hắn, mặt đất dưới chân không thể chịu được lực công kích cường đại này, hai chân hắn lún sâu vào trong lòng đất.
– Không chịu nổi một kích.
Hổ Cùng lạnh lùng quát một tiếng cúi đẩu nhìn Lâm Phong, trên mặt mang theo một tia châm biếm đến cực điểm.
Bàn tay khẽ run lên, cây búa trong tay gã lại một lần nữa nâng lên, chuẩn bị lại tiếp tục đánh xuống, gã muốn thân thể Lâm Phong phải vùi trong lòng đất.
Nhưng mà trong thời gian Hổ Cùng nâng tay lên, ánh mắt của gã đột nhiên ngưng tụ lại, chỉ thấy thân thể Lâm Phong trực tiếp từ trong lòng đất rút lên, hóa thành một đạo ảo ảnh.
Nhanh, nhanh như chớp điện, nhanh đến nỗi Hổ Cùng căn bản phản ứng không kịp nữa, gã vẫn còn ở đó ngơ ngẩn giơ lên cây búa kia.
– Cẩn thận.
Một tiếng hô truyền tới nhưng đã quá chậm, một tiếng xẹt vang lên, động tác của Hổ Cùng cứng ngắc tại nơi đó, chổ cổ họng của gã một thanh trường kiếm xuyên qua từ phía yết hầu.
Động tác của Hổ Cùng cũng vẫn còn tiếp tục nắm cây búa đứng đó, còn thân thể Lâm Phong thì đã đứng ở trên mặt đất, trong tay nắm chặt trường kiếm, một đầu kia của trường kiếm thì đang xuyên qua cổ họng Hổ Cùng.
Tuyệt Ảnh Sát, giết người vô ảnh, một kích đoạt mạng.
Đây là võ kỹ Địa cấp cực kỳ cường đại, vào thời điểm Lâm Phong vẫn là Linh Vũ cảnh tầng bốn, hắn hay dùng Tuyệt Ảnh Sát để giết chết những cường giả Linh Vũ cảnh tầng bảy.
Ngày nay Lâm Phong đã là Linh Vũ cảnh tầng sáu, chẳng những thực lực đã tăng lên rất nhiều mà võ kỹ Tuyệt Ảnh Sát cũng càng ngày càng thuần thục, có thể phát huy ra uy lực càng ngày càng mạnh hơn.
Tuyệt Ảnh Sát xuất hiện, ảnh động, người chết.
Đương nhiên Lâm Phong có thể một kích giết chết Hổ Cùng tu vi Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng còn có một nguyên nhân nữa, đó là vì Hổ Cùng chủ quan xem thường Lâm Phong, hơn nữa lại thiên về lực lượng, trong phương diện nhạy bén sâu sắc kém rất nhiều nên mới bị Lâm Phong lợi dụng thời cơ này.
– Ta không cam lòng.
Từ trong yết hầu của Hổ Cùng một thanh âm khàn khàn phát ra, lập tức kiếm bạt ra máu tươi tóe ra bốn phía, mặc dù là Hổ Cùng có không cam tâm thì gã cũng đã bị giết rồi.
Sống hay chết chỉ là một ý nghĩ, không có đường quay về.