- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 17: Chung cổ tuyệt bích
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Trong phòng Hàn Man, Lâm Phong và Tĩnh Vân đều nhíu chặt mày lại, ánh mắt híp lại thành một tuyến.
- Thương thế rất nặng.
Lâm Phong kiểm tra thương thế của Hàn Man, tuy võ giả có năng lực khôi
phục rất mạnh, nhưng Hàn Man bị thương quá nặng, xương ngực đứt gãy
nhiều, nội tạng bị tổn thương, muốn dựa vào bản thân để khôi phục là gần như không thể.
- Không sao đâu, ta từ nhỏ mạng đã cứng rồi, không chết được.
Hàn Man thì lại rất lạc quan, nhếch miệng cười nói.
- Vậy còn tu vi thì sao?
Lâm Phong trừng Hàn Man một cái. Hàn Man không dám nhìn ánh mắt của Lâm
Phong, đúng vậy, cho dù gã không chết, chẳng lẽ sau này làm một tên phế
vật, ngay cả người bình thường cũng không bằng?
- Lâm Phong, chúng ta đi Hắc Phong Lĩnh săn yêu thú rồi dùng thú hạch đổi linh dược từ tông môn đi.
Tĩnh Vân nhìn Lâm Phong, tuy Hàn Man là đệ tử ngoại môn của Vân Hải
tông, nhưng đệ tử ngoại môn nhiều không kể xiết, không vào được nội môn
thì chẳng bao giờ được coi trọng. Tông môn chỉ cung cấp cho ngươi nền
tảng, có công pháp võ kỹ, có nơi để rèn luyện trải nghiệm để ngươi
trưởng thành. Nhưng chỉ khi ngươi bước vào nội môn thì mới là người của
Vân Hải tông chân chính, cho nên bọn họ vốn không hi vọng là tông môn sẽ giúp Hàn Man.
- Không được, Hàn Man bị thương quá nặng, đan dược bình thường có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng sẽ để lại di chứng.
Lâm Phong lắc đầu.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
- Ta đi Thiên Tiệm nhai, chờ ta trở về.
Nhàn nhạt nói một tiếng, Lâm Phong đi ra khỏi gian phòng. Tĩnh Vân run rẩy, nắm chặt lấy quần áo của mình.
Hàn Man vẫn cười ngây ngô, nhưng ở khóe mắt dường như có phần ướt át.
Thiên Tiệm nhai, cũng chỉ có Lâm Phong mới nghĩ đến, lại còn dám làm.
Thiên Tiệm nhai, một trong những nơi thần bí lại thần thánh nhất của Vân Hải tông, danh tiếng của nó còn vang dội hơn cả Sinh Tử đài trong Phong Vân hạp.
Người lên Sinh Tử đài trong Phong Vân hạp tuy rất ít, nhưng cách một
khoảng thời gian là có. Nhưng Thiên Tiệm nhai này, cực ít người dám bước lên, cho dù có dám đi thì cũng là những tên võ si, thiên tài theo đuổi
võ đạo chân chính. Ở Vân Hải tông, rất nhiều đệ tử chỉ nghe đến cái tên
Thiên Tiệm nhai chứ không biết nó rốt cuộc là cái gì.
Nhưng tất cả mọi người đều nghe được lời đồn rằng chỉ cần thông qua khảo nghiệm của Thiên Tiệm nhai là được tông môn coi trọng, được bảo vật mà
ngươi muốn. Nhưng khảo nghiệm thất bại, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm
trọng.
Trên Tuyệt Phong của Vân Hải tông có một tòa hành cung thạch động, nơi này chính là lối đi đến Thiên Tiệm nhai.
Lúc này Lâm Phong đã đi đến cửa thông đạo dưới Tuyệt Phong.
- Đệ tử ngoại môn Lâm Phong của Vân Hải tông, muốn đến Thiên Tiệm nhai.
Đứng ở trước cửa thông đạo, Lâm Phong hô với vào trong thông đạo.
Âm thanh vang vọng trong thông đạo mãi không tắt, sau một lúc lâu, một âm thanh trả lời truyền đến.
- Vào đi.
- Vâng.
Lâm Phong đáp một tiếng rồi lập tức bước vào trong thông đạo.
Thông đạo hơi tối, hai bên vách đá có khắc vài hình vẽ. Lâm Phong đi đến phía có ánh sáng, không lâu liền tới một thạch động.
Thạch động này có một chiếc giường đá, một bàn sách và một đế cắm nến,
đúng là một gian phòng cực kỳ đơn sơ. Mà lúc này trên giường đá, một lão già mặc áo bào đen đang ngồi, mắt nhắm lại không hề động đậy.
- Ngươi muốn đi Thiên Tiệm nhai?
Lão già áo bào đen vẫn nhắm mắt như trước, chỉ hỏi với âm thanh lãnh đạm.
- Vâng.
Lâm Phong trả lời.
- Đi vì cái gì?
- Bằng hữu của đệ tử bị thương, xương sườn đứt gãy không ít, nội tạng
cũng bị tổn hại, đệ tử cần đan dược có thể trị liệu thương thế cho hắn,
mà lại không có tác dụng phụ.
Lâm Phong thản nhiên nói.
Lão già áo bào đen mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu Lâm Phong.
- Đan dược thì có, nhưng với tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám của ngươi mà
muốn thông qua khảo nghiệm của Thiên Tiệm nhai là rất khó! Thả Vũ Hồn
của ngươi ra cho ta xem.
Lâm Phong gật gật đầu, ảo ảnh con rắn nhỏ xuất hiện, nhưng hắn vẫn chưa thả cả Hắc Ám Vũ Hồn ra cùng.
- Hử?
Lão già mặc áo bào đen nhíu mày lại, kiến thức của ông ta không thể nói
là không rộng, nhưng chưa từng biết là có loại Vũ Hồn như thế này, giống rắn mà không phải rắn, đã vậy lại còn gầy đét, không có chút khí tức dã tính của Vũ Hồn thú chút nào.
- Ngươi đi vào từ thông đạo kia đi.
Lão già mặc áo bào đen chỉ ngón tay lên, trong phòng ông ta là rất nhiều thông đạo, thông đến những nơi khảo nghiệm khác nhau.
- Cảm ơn tiền bối.
Lâm Phong gật đầu, sau đó đi vào thông đạo mà lão già áo bào đen đã chỉ.
Thấy Lâm Phong tiến vào thông đạo, lão già khẽ lắc đầu, tu vi Khí Vũ
cảnh tầng tám, mà Vũ Hồn lại quá yếu ớt, muốn thông qua khảo nghiệm của
Thiên Tiệm nhai là hầu như không thể. Ông ta chỉ cho Lâm Phong vào thông đạo kia là thông đến Chung Cổ Tuyệt Bích, lực sát thương có thể coi như yếu nhất trong các khảo nghiệm, Lâm Phong có thể rút lui bất cứ lúc
nào, nhưng nó cũng lại khó nhất.
Lão già mặc áo bào đen niệm Lâm Phong vì bằng hữu nên không muốn hắn bị
thương nặng vì khảo nghiệm, bởi vậy mới cho Lâm Phong vào nơi đó để Lâm
Phong biết khó mà lui.
Chung Cổ Tuyệt Bích, tiếng chuông nơi đó đã trăm năm rồi chưa từng vang
lên, cũng có nghĩa là đã trăm năm rồi chưa ai có thể vượt qua được khảo
nghiệm của nơi đó.
Lâm Phong tiến vào trong thông đạo, trong thông đạo tối mờ này có vô số
bậc thang thông lên bên trên. Bước lên gần nghìn bậc thang, Lâm Phong đi tới cạnh một cửa đã, khi Lâm Phong tới gần thì cửa đá tự động mở ra.
- Thật thần kỳ.
Lâm Phong thì thào, cảnh tượng trước mắt trở nên sáng rõ hơn hẳn.
Không khí trong sạch ùa tới, Lâm Phong bước ra khỏi cửa đá. Nơi đây đúng là một vách núi đen tuyệt địa giữa mây mù tràn ngập trong không khí có
mang theo chút ít cảm giác lạnh lẽo.
Mà ở trên khối tuyệt địa này có dựng tám chiếc chung cổ, có một số cùng
loại với trống trận gõ khi xung phong lên chiến trường ở kiếp trước của
Lâm Phong, mà tám chiếc trống này quay quanh một mảnh đất trống.
Rầm!
Vách đá tự động đóng lại, Lâm Phong xoay người thì thấy trên vách đá có khắc một hàng chữ rất to.
- Chỉ cần làm cho một trong tám chiếc chung cổ này vang lên là thông qua khảo nghiệm?
Lâm Phong đọc hết hàng chữ này thì hiểu rõ, đi đến mảnh đất trống giữa tám chiếc chung cổ kia.
Không biết tám cái chung cổ này có gì huyền diệu, thế nhưng chỉ cần gõ vang một chung cổ trong đó là sẽ thông qua.
- Hây!
Lâm Phong di chuyển chân, tùy ý đánh một quyền lên một chiếc chung cổ trong số kia.
Ông…
Một tiếng truyền ra, sóng gợn hư vô từ trên chung cổ phóng ra, đánh lên người Lâm Phong khiến hắn lui sau vài bước.
- Hử?
Nhíu mày lại, Lâm Phong lại bước lên, tăng lực đạo của quyền lên năm nghìn cân.
Ông, ông!
Tiếng ong ong mãnh liệt truyền ra, sóng gợn khuếch tán ra kia hóa thành thực chất, sức mạnh cường đại bắn ngược trở lại.
Rầm!
Một luồng sóng mạnh mẽ đánh lên người Lâm Phong, khiến thân thể Lâm Phong trực tiếp bay lên.
- Khụ khụ.
Ngã xuống đất, Lâm Phong ho khan hai tiếng, khóe miệng chảy máu, lòng thì hoảng sợ.
Đây là… Cửu Trọng Lãng?
Vừa rồi sức mạnh đánh lên người hắn kia đúng là Cửu Trọng Lãng, hơn nữa
sức mạnh này hơn xa sức mạnh mà hắn đánh trống kia. Tám cái chung cổ này có thể bắn ngược công kích, lại khiến cho sức mạnh bắn ngược tăng lên
gấp mấy lần.
Thật kỳ diệu, sao chung cổ này lại có thể phản lực như vậy.
Lâm Phong ngồi đó, không vội vã mà suy nghĩ, hai lần cũng chỉ là tiếng
ông ông chứ không phải chung cổ vang lên, mà hắn dùng lực đạo càng mạnh, công kích hắn phải nhận càng mạnh, đây dường như là bế tắc.
- Không đúng, nếu là khảo nghiệm thì nhất định sẽ có cách vượt qua, chỉ
là ta chưa tìm ra được mà thôi! Huống hồ ông già mặc áo bào đen kia biết tu vi ta yếu, Vũ Hồn cũng không mạnh nên chắc là đã lựa chọn khảo
nghiệm đơn giản nhất! Nếu ngay cả khảo nghiệm đơn giản này ta không thể
vượt qua thì còn nói gì đến võ đạo nữa.
Ánh mắt Lâm Phong kiên định, hắn đứng lên. Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu sai dụng ý của lão già áo bào đen, đây không phải là khảo nghiệm đơn
giản nhất mà là khó khăn nhất. Lão già áo bào đen hi vọng hắn có thể
biết khó mà lui, ai ngờ lại khơi dậy ý chí võ đạo chấp nhất của hắn.
- Hắc Ám Vũ Hồn.
Lâm Phong động ý niệm khiến Hắc Ám Vũ Hồn phóng thích ra. Ngay lập tức
ánh mắt hắn thâm thúy lên, khi sử dụng Hắc Ám Vũ Hồn, tất cả năng lực
của hắn đều được tăng lên, bao gồm cả ngộ tính.
Trường kiếm khẽ ngâm, sấm sét nổ đì đùng, kiếm đánh lên một tấm chung cổ khác.
Hưu…
Ầm!
Tiếng kiếm hòa hợp với tiếng sấm nổ vang cùng vồ ngược lại, trường kiếm
của Lâm Phong run run, một tầng kiếm mộ hiện ra trước người ngăn cản
kiếm quang sắc bén đánh ngược trở về kia.
Xoẹt!
Quần áo bị cắt rách, trên người Lâm Phong chảy máu, đúng là hắn đoán,
kiếm khí bắn ngược trở lại còn mạnh hơn kiếm khí hắn phát ra gấp bội,
cho dù hắn toàn lực phòng ngự thì vẫn bị thương như trước.
- Coi như là tôi luyện kiếm pháp vậy.
Lâm Phong không lùi bước mà lại chém một kiếm ra, đâm lên phía trên mặt chung cổ khác.