- Trang chủ
- Thư Kiếm Trường An
- Quyển 4 – Chương 17: Tính toán không bỏ sót
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên
Dịch giả: Kem Bơ
Đêm Trường An tuyết rơi, hiển nhiên rất lạnh.
Tuy rằng không so được với phương Bắc quanh năm tuyết đọng, nhưng với những cư dân trung nguyên vốn đã quen với sự ấm áp của Trường An mà nói mùa đông là một đoạn thời gian gian nan.
Trong thành Trường An phồn hoa đã không còn náo nhiệt như xưa.
Người đi đường tốp năm tốp ba, những cửa hàng sớm đã không buôn bán nữa.
Nhưng cũng may trong con ngõ hẻm vẫn có ánh nến leo lắt, trước cổng quan to hiển quý còn có cả hỏa đăng trường minh. Ở trong đêm tuyết đen nhánh này có thể xem là một phong cảnh.
Mà ở bên trong ngàn vạn hỏa đăng kia, dưới ánh nến có một khoảng sân nhỏ lộ ra ánh sáng âm u, âm trầm, so với quang cảnh xung quanh hoàn toàn không hài hòa.
Đó là phủ thường tướng Đại Ngụy - Tư Mã Hủ.
Giờ phút này ở bên trong thư phòng trong phủ, đang có một vị lão giả ngồi nghiêm chỉnh trước bàn sách. Trong bóng tối không thấy rõ dung mạo lão, chỉ là trong ánh mắt híp nhỏ kia lộ ra chút ánh sáng, giống như bầy sói đang ẩn nấp trong rừng rậm vậy.
Chợt lúc ấy. Ánh nến trong thư phòng sáng lên.
Đó cũng xem như là loại nến thắp sáng tốt nhất trong thành Trường An, ánh sáng thật chói mắt. Đồng thời hơn mười ngọn nến sáng lên, theo lý thuyết thì khắp gian phòng đều phải được chiếu sáng. Nhưng chẳng biết tại sao, trong thư phòng lại có một cỗ hàn khí không thể nào tản ra, dù cho đốt thêm nhiều ngọn nến nữa thì vẫn để lộ nét u ám.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Gió tuyết từ ngoài lùa vào, một người đàn ông trong tay xách Quỷ Đầu Đao, sắc mặt âm trầm bước đến.
Người đàn ông nhìn thoáng qua lão giả ngồi trên ghế thái sư, trong nội tâm không hiểu sao sinh ra một chút sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi.
Tuy rằng y là Tinh Vẫn, phóng tầm mắt toàn bộ thiên hạ Đại Ngụy, đáng giá để y nghiêm túc ra tay số lượng không quá mười người.
Lão giả trước mắt này lại quá mức thần bí.
Lão liệu sự như thần, lại tinh thông mưu tính. Ba mươi năm, y đã thấy quá nhiều vương hầu binh tướng chết không rõ ràng dưới âm mưu của lão. Y thiết nghĩ, chỉ cần có năng lực đủ mạnh thì mọi chuyện sẽ thuận theo ý mình.
Nhưng mãi đến khi thấy được quỷ kế quả lão giả kia, y mới hiểu được sức người cuối cùng có hạn, nhưng nhân tâm đôi khi lại bao hàm sẽ vượt qua hết thảy. Vì thế y buông tha sự kiêu ngạo bản thân là Tinh Vẫn, cũng buông bỏ tôn nghiêm hoàng thất, chọn thần phục lão giả này.
Không chỉ vì lão có thể giúp y vượt qua kiếp nạn kia, mà là vì y rất rõ ràng, sau khi Thánh Hoàng chết ai mới là chủ nhân thật sự của thiên hạ này.
Nghĩ đến đây, người đàn ông càng cung kính cúi đầu, nói:
- Tiểu tử Đỗ gia bị phát hiện rồi.
Đây là một chuyện thật đáng tiếc, dù sao nếu như thành công thì phía Thiên Lam viện chỉ dễ như trở bàn tay, kế hoạch của bọn y càng thêm ổn thỏa vài phần.
- Ồ?
Lão giả ngồi trên ghế tựa như không ngạc nhiên vì kết quả này. Mắt lão vẫn híp nhỏ như trước, sau đó chậm rãi cầm lấy quyển sách bên cạnh, lại gỡ xuống một cây bút lông nhỏ được chế tạo từ trúc, bắt đầu vẽ lên đó mấy chữ.
Người đàn ông biết rõ, lão giả là đang ghi chép lại chuyện xảy ra hôm nay. Y không hiểu việc này nhưng rất ít khi hỏi ra, bởi vì có một số việc biết quá nhiều tuyệt nhiên không phải tốt. Như người tên Đỗ Vĩ ngu xuẩn kia chính là một ví dụ sống sờ sờ.
- Chuyện này, đội ngũ Chương Tử Vụ đã chuẩn bị tốt có nên để bọn họ lui về hay không?
Người đàn ông lại hỏi.
- Hả?
Lão giả chợt dừng chút, ngẩng đầu liếc nhìn y, trong con ngươi lộ ra tia sáng làm cho người đàn ông mơ hồ có chút hoảng hốt. Vậy nên càng cúi thấp đầu hơn:
- Vì sao phải rút lui?
Lão giả cúi đầu lại tiếp tục chuyển động ngòi bút, nhàn nhạt hỏi một câu.
- Không phải muốn bắt Tô Trường An sao? - Người đàn ông có chút nghi hoặc, y không hiểu lão giả kia rốt cuộc có ý gì, vậy nên lần nữa chần chờ mở miệng:
- Nhưng bây giờ Tô Trường An không chỉ phát hiện được mưu kế của chúng ta, lại còn một tay vạch trần thân phận của Đỗ Hồng Trường nữa.
- Lúc này nếu chúng ta cưỡng ép bắt người, với thân phận của Tô Trường An, ta chỉ sợ phía bên học viện khó mà bỏ qua được.
- Nếu như Tô Trường An không phải là gian tế yêu tộc phái đến, thì sao chúng ta phải bắt hắn? - Lão giả không ngẩng đầu, chỉ nói:
- Chúng ta muốn bắt là gian tế yêu tộc, ai là gian tế chúng ta liền tóm người đó.
Người đàn ông nghe vậy thì sững sờ, sau đó chợt hiểu ra dụng ý của lão giả kia.
Bát Hoang Viện cùng bọn họ liên thủ muốn phân chia một cánh bánh béo bở là Thiên Lam Viện này tuyệt đối không giả. Thế nhưng Thiên Lam viện cho dù tốt nhưng so ra vẫn kém ngai vàng trong triều kia.
Đáng tiếc, vì Thánh Hoàng lại do dự giữa Thái tử và Ngũ hoàng tử, thế nên chuyện Bát Hoang viện ủng hộ Thái tử từ trước đến nay vẫn luôn được giữ kín như bưng.
Hôm nay tuy rằng kế sách giá họa cho Tô Trường An thất bại, nhưng lại có thể tương kế tựu kế, lấy chuyện Đỗ Hồng Trường làm mồi nhử, triệt để trói Bát Hoang viện lên chiến xa của mình. Nghĩ như thế, thật sự vẫn có thể xem là một niềm vui ngoài ý muốn.
Chỉ là không biết đến cuối cùng là Tư Mã Hủ tạm thời nảy lòng tham hay là ngay từ đầu đây mới chính là mục đích của lão.
Nghĩ đến đây, người đàn ông lại càng thêm kính nể và sợ hãi vị Thừa tướng Đại Ngụy này. Y lập tức chắp tay nói:
- Ta đi truyền tin cho bọn hắn.
Cửa lớn Kinh Luân Viện cứ như vậy bị mở lớn ra.
Không phải gõ cũng không phải đẩy.
Mà là bị người khác dùng một lực thật lớn mạnh mẽ phá cửa từ bên ngoài.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú và kinh ngạc của nhóm người trong đại điện, một nhóm đại đao giáp sĩ vượt qua cổng lớn cuốn theo gió tuyết vọt vào bên trong.
Bọn họ như một con trường xà cắm vào chính giữa rất nhiều học viên, mãi đến khi đến trước người Tô Trường An và Đỗ Hồng Trường mới dừng lại. Sau đó bọn họ bao vây lấy Đỗ Hồng Trường, đội ngũ đứng giữa học viện lúc này chợt chỉnh tề tản ra hai bên, mở ra lối đi cho hai người ngay giữa đại điện.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mang áo đen sải chân bước đến. Nhìn bộ dáng đoán chừng ngoài năm mươi tuổi, khóe mắt hơi nhếch lên, để bộ râu cá trê, không hề đẹp mắt ngược lại có chút giống vai hề trong hí kịch.
Nhưng khí chất trên thân lại rất nội liễm, bước chân vang dội vững vàng, nhìn qua đã biết không phải hạng tầm thường.
Một khắc gã xuất hiện, sắc mặt Âm Sơn Trọc lập tức trở nên khó coi, tựa hồ đã đoán được tương lai, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn xuống.
Cứ như vậy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, người đàn ông đi về phía đại điện, nhìn mọi người xung quanh. Bộ râu cá trê giật giật nhìn có chút buồn cười, rồi lại không hiểu sao lại mang theo một sự uy nghiêm, làm cho đại viện vốn có vài ba tiếng ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông dường như rất hài lòng với kết quả này, gã thu lại ánh mắt của mình, nhìn về phía lão giả trên đài cao chắp tay cúi đầu, cung kính nói:
- Đình Úy Đại Ngụy, Chương Tử Vụ bái kiến Ân viện trưởng.
Lão giả trên đài cao sắc mặt hầu như không thay đổi vì biến cố lúc này, chỉ là vừa cười vừa nói:
- Chương Đình Úy đa lễ, không biết lầ này đột ngột xông vào Kinh Luân Viện của ta là có chuyện gì?
- Chương mỗ đường đột, chỉ là yêu tà này quỷ kế đa đoan, hắn lẻn vào thành Trường An để lại một số dấu vết bị chúng ta tìm được. Mãi đến vừa rồi mới điều tra được hắn hại chết công tử Đỗ gia, ngụy trang thành y, muốn giá họa cho Tô công tử. Những ngày này trong thành Trường An lời đồn nổi lên bốn phía, nghĩ đến hẳn là do hắn sai người truyền ra đấy. Chúng ta vừa mới kiểm chứng chuyện này liền vội vàng đến đây. Sợ rằng hắn gây bất lợi cho chư vị. Cho nên vừa rồi có hơi lỗ mãng, kính xin Ân viện trưởng rộng lòng tha thứ!
Dứt lời, gã lại bái lão giả trên đài cao một cái.
- Quá lời quá lời. Chương Đình Úy tẫn trách làm hết phận sự là phúc của Đại Ngụy ta. Thế nhưng cũng phải nói, việc này là nhờ Tô Trường An Tô công tử gan dạ sáng suốt hơn người, bằng không chúng ta cũng suýt bị lời lẽ của tên yêu tà này che mắt.
- Ồ? Vậy phải tạ ơn Tô công tử rồi. - Người đàn ông nghe vậy lại cúi đầu trước Tô Trường An, cười tủm tỉm nói:
- Lần này trở về tra rõ nguyên do, chắc chắn ta sẽ bẩm báo công lao của Tô công tử với bệ hạ.
- Người đâu! - Gã hét lớn một tiếng.
- Bắt yêu tà này lại nhốt vào thiên lao cho ta!
- Ta phải thẩm vấn thật tốt một phen, xem xem còn có đồng đảng nào hay không.
Dứt lời, lần nữa gã lại nhìn chung quanh, cuối cùng ý vị thâm thường rơi trên thân Âm Sơn Trọc đã câm như hến. Dừng lại mấy giây tiếp đó mới thu hồi ánh mắt.
Sau đó lại hàn huyên với lão giả trên đài cao một lúc rồi dẫn theo trọng giáp sĩ của bản thân và Đỗ Hồng Trường đã không rõ thần trí đạp tuyết rời đi.
Sắc mặt Tô Trường An không vì lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm mà trầm tĩnh lại. Hắn nhìn những giáp sĩ dần dần biến mất kia, lại nhìn Âm Sơn Trọc đang cúi đầu đầy âm trầm. Trong lòng không khỏi càng âm u phiền muộn. Hắn có cảm giác bất kể bản thân có tính toán thế nào thì vĩnh viễn vẫn bị vị Thừa tướng Đại Ngụy kia dắt mũi dẫn đi.
Đó cũng không phải là một chuyện có thể làm người ta cao hứng trở lại.
Huống chi, vị Đỗ Hồng Trường kia tột cùng là người nào trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn. Vậy nên hai hàng lông mày hắn càng nhíu chặt, nét mặt cũng lạnh lẽo tựa như gió tuyết ngoài kia.
---o0o---