- Trang chủ
- Thiên Cơ Điện
- Chương 127: Xá Thân Đạo 1
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Duyên Phận 0
“Ài, sao ngươi phải nhiều chuyện như vậy?”
Trên đường trở về, Thiên Cơ ra vẻ lão luyện giáo huấn Ninh Dạ.
Hiếm lắm mới có cơ hội dạy dỗ Ninh Dạ, chuyện này khiến Thiên Có cảm thấy rất sảng khoái.
“Chưa chắc đã là nhiều chuyện. Thiên Cơ môn bị hủy diệt, những người may mắn sống sót như chúng ta không chỉ có nghĩa vụ báo thù cho tông môn mà còn trọng trách xây dựng lại môn phái. Cố Tiêu Tiêu là người không tệ, có lẽ sau này sẽ trở thành người phục hưng môn phái.” Ninh Dạ trả lời.
Y không thể nhận Cố Tiêu Tiêu làm đệ tử nhưng có thể lựa chọn một cách mạo hiểm khác - đề nghi cô tới bái một người tên là Thiên Cơ Tử làm sư phụ.
Còn Thiên Cơ Tử này, đương nhiên chính là Thiên Cơ.
Ninh Dạ định thông qua Thiên Cơ nhận Cố Tiêu Tiêu làm đồ đệ, truyền thụ bí pháp Thiên Cơ môn.
Thiên Cơ lập tức nhìn ra suy nghĩ của Ninh Dạ: “Hừ, rõ ràng ngươi đang tìm lý do.”
“Cứ coi là vậy đi.” Ninh Dạ cũng biết không lừa được bản thân: “Nhưng dù sao lý do này cũng hợp lý, đúng không?”
“He he he he.” Thiên Cơ cười khằng khặc quái dị: “Không ngờ ta đường đường là quái vật mà lại nhận đệ tử. Tương lai ta chính là người dẫn dầu phục hưng Thiên Cơ môn, ngươi đặt tên đúng là nhìn xa trông rộng!”
“Cả nghĩ quá rồi đấy, ngoan ngoãn tu luyện Thiên Cơ tâm pháp mà ta dạy ngươi đi, đừng để chỉ có tu vi Hoa Luân chứ không có chiến lực Hoa Luân.” Ninh Dạ lạnh lùng chế nhạo.
Thiên Cơ tức giận giơ chân lên: “Ngươi nói cái gì, đến đây, ngươi với ta đại chiến ba trăm hiệp.”
“Chúng ta không cần đại chiến, chẳng phải đằng trước có chuyện rồi à?” Ninh Dạ hất cằm về phía trước.
Xa xa, trên con đường nhỏ trong rừng, Khổng Triêu Thăng đang đứng yên ở đó.
Thấy Ninh Dạ đi tới, Khổng Triêu Thăng nói: “Đã báo tin lên trên, ta chưa về núi mà sư phụ đã đưa thư mắng ta một trận, nói ta làm người mất mặt.”
Ninh Dạ không đáp lời.
Khổng Triêu Thăng đi tới: “Rõ ràng ta đã phán quyết, ngươi cứ nhất quyết sinh sự, gây thêm phiền phức cho ta, còn làm cho sư phụ mắng chửi ta. Ninh sư đệ, ngươi bỏ đá xuống giếng như vậy, thật sự rất quá đáng.”
Nói xong, hắn giơ thanh kiếm lớn sau lưng lên: “Ta thì không quá đáng thế, hai bên là đồng môn, ta không giết ngươi, chỉ dạy dỗ ngươi một chút, cho ngươi biết sau này đừng lo việc bao đồng. Vậy thì.... đánh gãy hai chân ngươi thôi.”
Nghe hắn nói thế, Ninh Dạ lại vui vẻ.
Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi rất may mắn, lần này ta cũng không giết ngươi, nếu ngươi đã định đánh gãy hai chân ta, vậy ta cũng báo đáp như vậy là được.”
Sau chuyện Vấn Thiên thuật, Ninh Dạ đã rút kinh nghiệm xương máu, không tùy ý giết người ở nơi đã công khai tung tích.
Vì vậy y nói câu này rất thật lòng.
Tiếc là lời thật lòng chẳng được người ta tiếp nhận, Khổng Triêu Thăng đã tức giận tới mức run rẩy.
Tuy tu vi của hắn chỉ có tầng thứ sáu nhưng Xá Thân Đạo của Toái Tâm Nhân Ma đã đạt tới tiểu thành, chiến lực thực tế không hề kém. Ninh Dạ chỉ mới tầng thứ tư mà dám lớn tiếng với hắn, đúng là hung hăng, ngông cuồng tới cực điểm.
Trong lòng phẫn nộ, hắn không nói thêm lời nào, cự kiếm xé gió bay tới, một luồng kiếm quang khổng lồ đánh về phía Ninh Dạ.
Kiếm thế lạnh lẽo, tốc độ lại chẳng hề chậm, trong thế công này có kẽ hở cực lớn.
Đối diện với kẽ hở này, Ninh Dạ chẳng những không tấn công mà còn lui lại, một vầng mặt trời bay lên không trung, phát động Nhật Luân kính khiến ánh mắt Khổng Triều thăng phủ kín ngũ sắc, đồngt hời một lá bùa xuất hiện trên người.
Ánh kiếm quét ngang dư dải lụa, kiếm quang chém xuống làm từng luồng hào quang sặc sỡ khuấy động.
Khổng Triêu Thăng nhanh chóng nhảy lên, như cự thú giáng từ trên trời xuống, múa thanh kiếm lớn chém liên tiếp về phía trước. Ninh Dạ né tránh, thanh kiếm lớn lưu lại một kẽ nứt dài dưới đất.
Chỉ trong phút chốc, Khổng Triêu Thăng đã chém liền mười ba kiếm, mỗi kiếm đều mạnh mẽ hùng hồn, uy lực vô song. Nhưng Ninh Dạ chỉ phòng thủ chứ không tấn công, Nhật Luân chuyển động ánh sáng chiéu rọi bóng người, ép Khổng Triêu Thăng không thể không nheo mắt lại, cố gắng tìm kiếm tung tích của Ninh Dạ.
“Thằng hèn!” Khổng Triêu Thăng gào lên: “Chẳng phải ngươi nói sẽ đánh gãy hai chân ta à? Chạy làm gì? Thất Sát đao của ngươi đâu? Sao không dùng?”
“Xoạt!
Lại xuất kiếm quét ngang bầu trời.
Ninh Dạ lại thi triển phù pháp, thân hình như bông liễu lướt theo làn gió, mượn kiếm phong lui lại, miệng nói: “Người dùng Xá Thân đao, tự xá thân mình, toàn thân từ trên xuống dưới không có bất cứ nhược điểm hay chỗ yếu nào, có thể vứt bỏ bất cứ thân thể nào. Nếu ta phản kích mới là rơi vào tròng của ngươi.”