- Trang chủ
- Thiên Cơ Điện
- Chương 117: Cừu Bất Quân 2
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Duyên Phận 0
Giọng điệu của y vẫn rất nặng nề, nếu không sẽ không giống kẻ thù.
“Đủ rồi!” Ôn Tâm Dư quát lớn: “Hắn là người của ta, chẳng lẽ ngươi muốn giết là giết hay sao?”
Ninh Dạ thở phào một hơi, quả nhiên Ôn Tâm Dư đã đứng ra.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Ôn Tâm Dư không thể để mặc y hô đánh hô giết như vậy.
Có câu này của Ôn Tâm Dư, Ninh Dạ cũng có bậc thang đi xuống.
Ninh Dạ lạnh lùng nói: “Có Đoạn Trường Nữ bảo vệ ngươi, đương nhiên ta không thể giết được. Nhưng không sao, biết kẻ thù đang ở đâu, sau này cũng dễ làm hơn.”
Nói xong y đứng dậy nói với Trì Vãn Ngưng: “Hôm nay gặp phải kẻ thù, tâm trạng không được tốt, e là không thể thưởng trà trò chuyện vui vẻ với chư vị. Ninh Dạ xin cáo từ trước, lần sau chúng ta lại gặp mặt.”
Mấy lời nói dối vừa rồi chỉ nghĩ ra tức thời, đều dựa vào ăn ý với nhau, cũng tức là nói nhiều thì sai nhiều. Vì vậy việc cấp bách trước mắt là rời khỏi, tìm cơ hội gặp mặt riêng Cừu Bất Quân, bổ sung lời nói dối này.
Lúc này y buông lại một lời cứng rắn, trứng mắt với Cừu Bất Quân một cái rồi đi khỏi.
Trì Vãn Ngưng cũng biết tình hình hiện tại không hợp để níu giữ, không thì lại thành chuyện, cuối cùng đành gật đầu: “Ninh sư đệ đi thong thả.”
——————————————————
Chấp Tử thành, Thiên Tú các.
Ninh Dạ nằm trên đùi nọc của Đinh Tiểu Hương, mặc cho Đinh Tiểu Hương nhẹ nhàng nắn bóp bắp thịt trên người, bản thân đã ngủ chìm vào giấc ngủ.
Đinh Tiểu Hương nhìn Ninh Dạ nhắm mắt ngủ say, đôi mắt mỹ miều chớp chớp, muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng cô nàng không nhịn được, lên tiếng nói: “Nói cũng lạ.”
“Hả?” Ninh Dạ lười biếng buông một tiếng ‘hả’: “Ngươi muốn nói gì?”
“Tiểu Hương chỉ cảm thấy hình như đã từng thấy công tử ở đâu rồi.”
“chuyện này cũng không có gì lạ, tuy thiên hạ lớn nhưng nhân gian lại nhỏ. Đấu đường cuối phó, quán rượu quán trà, người đi kẻ ở, liếc mắt một thoáng, có duyên gặp mặt một lần cũng không phải là lạ.
Đinh Tiểu Hương bèn nói: “Ý thiếp không phải như vậy.”
“Vậy ngươi ám chỉ cái gì?”
“Thiếp cảm thấy có lẽ công tử từng tới đây.”
“Nếu ta đã từng tới vậy sao ngươi không biết? Hay vô số người mê luyến, khách khứa qua lại nhiều nên cô nương không nhớ ra ta?”
Đinh Tiểu Hương chu môi: “Công tử đang chế nhạo người ta đấy à?”
Ninh Dạ xoay người trong lòng Đinh Tiểu Hương: “Ngoan ngoãn bóp chân đi, đừng nói nữa.”
“Vâng.” Đinh Tiểu Hương nhẹ nhàng đáp lời.
Vị khách này chi trả hào phóng, bao trọn một ngày. Không còn gã nhà giàu Lệ Bách Đao, không ai ủng hộ cô lên làm hoa khôi, Đinh Tiểu Hương cũng rất muốn tìm một chỗ dựa.
Chỉ có điều người trước mắt đến chốn thanh lâu này nhưng không thể hiện hùng phong, chỉ thoải mái ngủ say, khiến cô dẫu có muôn vàn phong tình cũng chẳng thể khoe ra được, không khỏi âu sầu.
Cứ nhẹ nhàng đấm bóp như vậy, không biết bao lâu sau bên ngoài mới có tiếng gõ cửa.
“Người ở trong phòng có phải Ninh công tử không? Lão đây là Cửu Bất Quân, tới xin gặp mặt.”
Ánh mắt Ninh Dạ bừng sáng, đã ngồi dậy.
Y nói với Đinh Tiểu Hương: “Ta có khách tới, ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Đinh Tiểu Hương thi lễ rồi dịu dàng bước ra khỏi phòng.
Ngay lúc cô đi ra ngoài, Ninh Dạ đã ‘xoạt’ một tiếng phóng ra vài chục tấm phù lục, biến gian phòng của thanh lâu này thành một căn phòng cấm cực kỳ kín kẽ, đồng thời tháo mặt nạ trên mặt ra.
Cừu Bất Quân bước vào, vẫn gương mặt đầu trộm đuôi cướp kia, chỉ có điều khí chất đã hoàn toàn bất đồng, ánh mắt ông nhìn Ninh Dạ đầy hiền lành, gương mặt nghiêm túc mà trang trọng.
Ông nhìn Ninh Dạ, nói: “Ngươi là Thanh Lâm hay là Bạch Vũ?”
Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ như hiểu ra tất cả, ngã quỵ xuống: “Đệ tử Bạch Vũ, tham kiến sư thúc!”
Khi ngẩng đầu lên, lệ đã thấm đầy vạt áo!
Trong phòng, Cừu Bất Quân chậm rãi đỡ Ninh Dạ dậy, gương mặt cũng đầy nước mắt.
“Con và ta chưa từng gặp mặt nhưng ta vẫn luôn biết chuyện về ngươi.” Ông nhẹ nhàng nói: “Người sư huynh thích nhất chính là con, sư huynh luôn nhắc tới con với ta, lời nói của huynh ấy rất vui mừng, nhưng vẫn giận ngươi ham chơi tham nhiều, không cầu đại đạo.”
Ninh Dạ cúi đầu: “Đệ tử đã khiến sư phụ thất vọng rồi.”
Cừu Bất Quân lắc đầu: “Từ trước tới nay ngươi chưa từng làm sư huynh thất vọng, trước đây không, bây giờ cũng thế.”
Nói đoạn, ông đặt đôi tay khô quắt gầy gò lên vai Ninh Dạ, nhìn vết thương đáng sợ trên mặt y: “Tán công, hủy dung, vì báo thù mà không tiếc thân mình. Nếu sư huynh trên trời có linh chắc huynh ấy cũng vừa vui mừng vừa đau lòng, chỉ thương cho lũ trẻ...”