- Trang chủ
- Lục Không Chi Dã
- Chương 27: 27: Mạnh Bà
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mai Trang An Nhiên
Nỗi hận khó tin trào dâng, hoa bỉ ngạn lung lay trong gió, màu đỏ đậm hòa vào màu xanh hừng hực như muốn thiêu rụi cả lục giới to lớn..
Sân viện rộng lớn bị ánh nắng nóng rực chiếu thẳng xuống, thời tiết lúc mưa lúc nắng, lúc lạnh lúc nóng, nơi giáp biên giới khí hậu quả thật vô cùng khắc nghiệt, Hoa Kim Tiên dưới làn váy xanh mướt, hòa hợp với màu của vần mây trên cao, đôi mắt đen láy pha chút ánh nâu, đẹp tựa loài hươu thần sâu hun hút trong rừng rậm Nguyên Sinh, nàng giương mắt nhìn thiếu nữ váy hồng lao đến căn phòng ngập ngựa chướng khí, cảm thận hơi thở run rẩy của đối phương, bất chợt mày đen nhíu lại, lòng bàn tay trái vô cơ siết chặt dưới ống tay áo rộng thùng thình.
- Tam thiếu mắt của người..
Giọng ồm ồm của lão nhị Lương gia đuôi mắt hằn đầy vết nhăn của năm tháng vừa mừng vừa lo vừa bất đắc dĩ nhìn Lương Phan Ngọc dè dặt hỏi đén, kéo lực chú ý của đại ca Thiên Trú và Phúc Trạch.
Chỉ riêng công tử Phan Ngọc, im lặng một chốc, hai tay đưa ra sau, chắp vào nhau, nắm lại, thở hắt một cái, đôi chân đã mặc kệ bước đi, ngang qua vị trí của lão nhị Lương gia thì thầm mấy chữ:
- Để sau..
Phan Ngọc lướt qua như người xa lạ, chỉ có Phúc Trạch thái độ vừa hận vừa mong chờ, liếc lão nhị Lương gia một cái đầy sắc lẹm rồi theo chân thiếu gia nhà hắn tiến vào.
Thiên Trú cũng không hiểu chuyện gì chỉ vội đuổi theo.
Chẳng mấy chốc mấy người bọn họ, cả Hoa Kim Tiên cũng đã đến phía sau Mộc Tranh.
Mộc Tranh nguyên lực dao động nơi lòng bàn tay, hai mắt từ từ nhắm lại, cảm nhận tơ máu đầy nhơ nhuốm chảy dọc cơ thể của mỗi một người bệnh ở đây.
Màu đen hôi hám, sần sùi như hàng vạn con vắt đang bấu víu vào từng tấc da thịt, chi chít mảnh răng nhọn hoắt li ti đang cắn nuốt, tràn ngập sự gớm ghiếc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tất cả mọi người nín nhịn nhìn thiếu nữ váy hồng mồ hôi rịn bên tóc mai, tròng mắt bên trong lớp da thịt đảo liên tục, cánh mũi phập phồng, đôi môi run run mất lực, nàng đang định thần dùng bùa xuyên thấu thăm dò tình trạng của những người này.
Mộc Tranh giật mình lui hai bước ra sau, mở choàng mắt, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt.
Hoa Kim Tiên vội đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi:
- Tiểu Tranh Nhi, làm sao vậy?
Mộc Tranh chớp chớp mắt, hơi hoảng loạn:
- Là trùng linh, nhưng lợi hại vô cùng.
Không những rút máu, nguyên lực, còn hoán đổi thành máu yêu độc cho bọn họ.
Trùng linh là một yêu linh cổ xưa, kích thước quá nhỏ, nhỏ hơn cả ngón áp út hài tử, xâm nhập vào cơ thể vật chủ thông qua tiếp xúc da thịt, chuyên dùng máu và nguyên lực của vật chủ làm thức ăn bổ dưỡng.
Nhưng kiếp sống vô cùng ngắn, từ hai đến bảy ngày, nhiệt độ cơ thể con người quá lớn, bọn nó không sống lâu được.
Cho nên vừa vào được cơ thể vật chủ, chúng liền ra sức hút máu, cắn nuốt càng nhiều càng tốt.
Nhưng để ký sinh được trên cơ thể khác, chúng phải qua được lớp da bảo vệ của vật chủ, cơ thể trùng linh bao bọc bởi chất nhầy màu trắng trong, có mùi hơi chua, đáng lẽ phải bám dính tốt nhưng hoàn toàn ngược lại, nhầy nhớt khiến chúng rơi khỏi cơ thể vật chủ.
Chính là như vậy, dần dần Trùng Linh không có cách nào xâm nhập nên chết dần chết mòn qua thời không.
Cơ duyên nào bọn chúng lại xuất hiện ở đây.
- Vậy có trị được không?
- Được, nhưng hơi phức tạp.
Đại dược sư tóc đen tư thái trầm đục, tóc búi cao họ Nhậm, đột nhiên phát hiện có mấy người lạ xông vào, y còn định mở miệng mắng mỏ, nhưng nghe đoạn đối thoại liền kinh ngạc kiểm tra.
Y cảm nhận được yêu linh nào đó đang ăn mòn cơ thể bệnh nhân, nhưng không ngờ lại là trùng linh, còn có thể đổi nguồn máu, tiêm nhiễm nguồn độc vào người bệnh, quá mức độc ác.
Càng khiến y không tin nổi mà nhìn chằm chằm bọn họ, y trước đó không chẩn được, nhưng thiếu nữ nhỏ nhắn kia, thoáng nhìn còn chưa được mười sáu, cấp bậc tu chân cũng không cao, nhưng nàng chỉ cần một bùa xuyên thấu đã nhìn rõ mọi thứ.
Đừng nhìn đơn giản như thế, tu chân giả cấp bậc có cao đến đâu, cùng lắm là nhìn được trong cơ thể con người có cái gì, nhưng để nhìn chi tiết từng điểm của từng tế bào ngóc ngách là quá khó.
E là chỉ có bậc thần thánh mới nhìn được.
Chẳng lẽ nàng che giấu thực lực sao.
- Các người..
Lúc này bên trong xuất hiện vài bóng người, lần lượt bước ra, cách mấy chục người bệnh rên rĩ, đối diện nhìn chằm chằm bọn Mộc Tranh, hai nam một nữ, thần sắc dao động nguyên lực riêng biệt, bật thốt vì ngạc nhiên.
Một nam phong phạm điềm tĩnh hơn hẳn những người còn lại, mày nhíu lại, cũng như lão nhị Lương gia, trong lòng khó tin nỗi mà vội hô, chỉ là hắn định lực vẫn cao hơn một bậc, kìm chế một chốc cảm xúc lẫn lộn, Hoài Nam công tử lên tiếng:
- Tam đệ, đệ làm gì ở đây?
Trong lúc vài tu chân giả, võ giả vẫn còn ngây người vì cuộc hội ngộ không dám chờ đợi thì màu đen của yêu linh gớm ghiếc đầy răng nhọn đột nhiên di chuyển, không phải tất cả, chỉ duy nhất một con, nó đẩy đẩy đồng bọn béo núc bên cạnh, cậy vào sự trơn trượt của bản thân và nhầy nhớt bên trong cơ thể con người, huỵch, một phát đã trôi xuống mặt đất, không để lộ dấu vết, nó lập tức xuyên qua nền gạch, lao thẳng vào tầng tầng lớp lớp bóng đêm của lòng đất.
Lúc này, dưới lòng đất sâu hàng nghìn dặm, một con sông chảy dọc hiện lên, dòng nước sền sệch, đen ngòm, vài chỗ ánh lên màu xanh lá nhơ nhuốm, bất chợt một cái đầu thô ráp, da thịt khô quắp vào sọ não nhô lên, gào một tiếng đau đớn rồi lại như bị thế lực nào đó kéo phịch xuống, hai tròng mắt lõm vào, hình dạng biến đổi ghê tởm chứa đựng sự sợ hãi không ai tưởng tượng nổi, ít nhất là đối với đôi vợ chồng trên bờ.
- Ọe..
ọe..
Nử tử sắc mặt vàng vọt, váy áo cũ nhàu, mặt không còn giọt máu cúi gập cả người, tay vô thức vỗ ngực, miệng ho liên tục, cố gắng nôn khan do cảnh tượng quá đổi kinh tởm bên dưới.
- Không sao chứ?
Nam tử bên cạnh, gương mặt đôn hậu bình phàm, y phục rách nát tương tự, hai mắt cũng không nén được sợ hãi nhưng vẫn yêu thương lo lắng cho nữ tử bên cạnh, vội vuốt vuốt lưng nàng, cố gắng giúp nàng thoải mái hơn.
Ai bảo hai người họ là vợ chồng chứ.
- Nhanh nhanh nhanh..
các người còn day dưa ở đó là ta bỏ mặc đó.
Hừ! Xem xem các ngươi làm sao đi qua chỗ này.
Các người có biết bao nhiêu rung lắc, lắc đến lục ngũ phủ tạng xèo xèo lộn xộn, nấu đến nóng ran, đụng vào là phỏng, đem đi chiên lên là nhức nhối, chẹp..
chẹp..
à à còn chén canh hôi hổi, sền sệt ngọt ngào kia nữa, hihi..
uống vào đi..
các người sẽ van xin được cán chết..
hihi..
Nam tử ngước nhìn người, à không, phải gọi là quỷ, y phục một màu đen tuyền, sắc mặt trắng hơn bị bệnh bạch tạng, đôi mắt đục ngầu như dùng mực đen trạo qua, đầu tóc rối tung, mũi kền kền quắc cả lại, tay phe phẩy phất trần màu trắng lủng lẳng bao nhiêu hồng bao đỏ rực, dáng đi cà lất cà lất, miệng rộng suốt dọc đường cười cười như rớt cả hàm ra, nhìn thôi đã thấy muốn nôn, xấu đến cực điểm, chính là một trong hai tên mà người ta vẫn thường hay gọi, Hắc Bạch vô thường.
Nam tử trở nên nghiêm nghị, mắt đanh lại, khó chịu hô:
- Không gấp, ngươi đợi chút.
- Ngươi..
cái loài người yếu mềm..
ngươi ngươi ngươi..
Hắc Vô thường giận điếng người giậm chân muốn phát hỏa, phất trần rung lên muốn cho nam tử không biết trời cao đất dày này một chưởng tan hồn nát linh, ách, sao không động được.
- Bớt gây chuyện cho ta đi!
Giọng nói kì lạ vang lên, ngăn Hắc vô thường lại.
- Hai tiểu linh kia, cứ thong thả thong thả! Ta vốn dĩ luôn ở đây, chẳng đi đâu được, ta sẽ chờ..
Ánh sáng màu xanh lá lấp ló hiếm hoi phả lên gương mặt kia, nữ tử phải hơn năm mươi, y phục màu nâu trà, trên đầu cài độc một chiếc trâm ngọc màu phấn hồng, đôi mắt bà đượm buồn, bà chớp chớp mắt cười bâng quơ, xinh đẹp một cách quá não nề, như ẩn sâu trong đó là cả một kiếp thương đau.
Bà ngồi ở đầu cầu, tay khuấy đảo nồi canh bốc khói, hương thơm dịu mát tràn vào khoang mũi, bay khắp không gian tối đến siêu thực xung quanh.
Nam tử bất chợt ngưng thần, cúi đầu nhìn nương tử trong lòng, bất giác nắm chặt tay hơn, ôm nhau sát hơn, cố gắng khắc ghi từng tấc trên gương mặt của đối phương, ghim chặt từng mảnh ký ức tốt đẹp đã qua, lòng cả hai thắt nghẹn nhìn nhau ứa cả nước mắt, bởi vì bọn họ biết, trên đường Hoàng Tuyền, bước tiếp, chính là chuyển kiếp tái sinh, cũng là đánh mất ký ức, mãi mãi bọn họ không thể lưu giữ được đoạn tình cảm này nữa.
Nghĩ đến, nữ tử không cách nào kìm được, nàng òa khóc ôm chầm lấy nam tử, nam tử nhắm lại đôi mắt đầy vẻ bất lực, cố gắng ôm lấy nương tử, cố gắng cho yêu thương cuối cùng này.
Bà lão nhìn hai người xa xa ôm nhau khóc, đột nhiên ánh mắt không còn nửa điểm vui vẻ hiền hòa, thay vào đó là tức giận hằn đầy tơ máu, bà nâng tay, bàn tay nhẹ phất đánh bật hai con người yếu đuối kia ra xa, cả hai liền chịu không nỗi kình lực của quỷ, cơ thể nhanh chóng bị buộc phải buông nhau ra, bất tỉnh ngay tại chỗ.
- Vọng tưởng, đã xuống nơi này, còn muốn diễn tình hoa lạc thú cho ta xem..
Ngu xuẩn..
Lúc này phối hợp với cơn tức giận của bà lão, cả vùng không gian ánh lên màu xanh nhè nhẹ, phát quang tứ phía, nhìn kỹ mới thấy, nơi này như một cái động khổng lồ, diện tích to lớn bằng cả thành trấn phồn hoa trên dương gian, đầy rẫy những tiếng ca thán dưới dòng sông, trên bờ và tầng tầng lớp lớp được phân ra nhờ những mảnh đất đá hình thành, cây cầu nhỏ hẹp đỏ rực một màu máu, ven hai dòng sông mọc đầy hoa Bỉ ngạn, bà lão khuấy canh chính là ngồi bên cầu, mỗi một linh hồn đi qua, bà sẽ đưa cho một bát, muốn cũng được, không muốn cũng được, bà lão đều có cách khiến từng người một uống cạn.
Hắc vô thường chính là đang đứng ngay giữa cầu, bực bội lê chân quay lại kéo hai cơ thể bị đánh đến ngất qua cây cầu Nại Hà trong truyền thuyết, phịch, đẩy đến trước mặt bà lão, hùng hặc lẩm bẩm:
- Hay rồi, bà ra tay làm gì, ta phải vác tới lui, mệt chết ta, bà có biết công việc một ngày của ta nhiều thế nào không, áp lực không thở nổi, tốn bao nhiêu nước bọt, bao nhiêu công lực, phải thi triển tám trăm ngàn món nghề biến hóa mới mang hết toàn bộ đám linh hồn phiền phức này về..
Trong khi Hắc vô thường còn đang làu bàu kể lể thì lão bà đã tự mình bón cho đôi phu phụ này bát canh trong tay, đôi mắt sắc lẽm, đen ngòm xoáy sâu vào gương mặt của cả hai, phảng phất ương ngạch muốn chờ xem tình cảm này thực có thể đâm chết đám người trên Cửu trùng thiên kia không.
Nỗi hận khó tin trào dâng, hoa bỉ ngạn lung lay trong gió, màu đỏ đậm hòa vào màu xanh hừng hực như muốn thiêu rụi cả lục giới to lớn.
Hắc vô thường sợ hãi tái cả mặt, đừng đùa, cho dù lục giác của hắn biểu hiện không có gì khác biệt nhưng tin tưởng đi, hiện giờ hắn vô cùng sợ, bằng chứng là đôi chân run run bước đi, tay cũng run run đang cố kéo hai người đã bị rửa sạch ký ức đợi chờ phán quyết, năm bước thành hai bước nhanh chóng trốn tịt.
Ai biết Mạnh Bà sẽ phát ti3t đến khi nào chứ.
Chỉ là hắn không biết, bà tồn tại qua bao nhiêu kiếp rồi, vừa rồi chỉ là một chút lăn tăn giữa cuộc đời vô chừng không điểm kết của bà mà thôi.
Hắc vô thường đi được một lúc, chuyển giao và báo cáo xong việc đưa về thành công hai linh hồn này, hắn bèn vội vàng đi thám thính.
- Aida..
Hắn nhịn không được thở dài, nói đến đây ai nấy đều đoán được nơi làm việc của hắn không đâu khác, chính là âm tào Đại phủ, nhưng mà con người còn ưu ái gọi bọn họ một cái tên hay ho hơn, chính là Minh giới.
Nhưng không mấy người biết được, vốn dĩ xuất phát điểm Minh giới cũng tươi đẹp không kém Nhân giới.
Mặc dù sống sâu trong lòng đất u tối, nhưng tộc nhân ở đây biết tìm niềm vui và hạnh phúc cho riêng họ.
Nào có ngờ thực ra Tiết Dương vương, vương của Minh giới lại là đệ đệ ruột thịt của Thiên đế, được cái ngài trung thành đến mất lý trí, huynh bảo gì nghe vậy.
Lúc đó, nhân giới sinh sôi nảy nở, tuổi thọ lại ngắn, linh hồn sau khi chết đi mọc lên đầy rẫy, Thiên đế vội hạ lệnh cho Tiết Dương vương thu nạp và gột rửa, giúp bọn họ chuyển kiếp.
Bọn họ có biết đâu, con người vốn hỉ nộ ái ố phức tạp nhất Lục giới, cho nên linh hồn cũng chứa đựng đủ loại cảm xúc, có linh nhi, linh nữ, nam linh, hoan linh, thương linh, đáng sợ nhất là oán linh, còn cả các tộc nhân vì vi phạm Thiên quy bị lưu đầy ở đây, chịu đủ mọi cực hình, nhục hình, cuối cùng nơi vốn dĩ xanh mát tươi đẹp biến thành một màu tăm tối, ca thán khắp nơi.
Hắc vô thường chân lướt nhẹ lên tầng thứ hai, nơi ở của những người quan trọng nhất trong Minh giới, giả như hắn, giả như các Phán quan, giả như con của Vương, đứa thứ mười, một nam tử phúng phính, thấp bé, lúc nào cũng trùm mình dưới lớp y phục màu đen thùng thình, tên gọi Tiết Phỉ.
Tay ngài đang bận rộn lọ lọ chai chai thử cái nước gì màu cam xè với bột trắng tinh trong căn phòng rộng lớn, bàn ghế, giường chiếu, tủ chạng lộn xộn bốc mùi kì quái, vừa hôi hôi, vừa thum thủm, vừa chua chua, vừa ngấy ngấy khó thở.
Hắn mỗi lần rình rình bên ngoài cũng chịu không nổi.
Lúc này hắn nghe được giọng nói của người khác, hắn biết, chính là Phán Quan nhỏ tuổi nhất Hỏa Vân Linh Trưởng, chuyên trách giải quyết các án phạt của đám trẻ tuổi ngỗ ngáo, chết trẻ.
- Chủ tử, Trùng Linh có việc bẩm báo.
- Cho vào.
- Chi chi a a..
Chi chỉ chi chi, li li lí lí ta ta ba ba..
- Đủ, Hỏa Vân, ngươi nói đi.
Tiết Phỉ ngưng động tác trong tay, ngước nhìn Hỏa Vân Linh Trưởng, không đủ kiên nhẫn nghe Linh trùng báo cáo.
Hắc vô thường đứng bên ngoài cười thầm, phải rồi, linh trùng có ngôn ngữ riêng, vốn dĩ ít người có thể hiểu được, tiếng thì nhỏ, phát ra vô cùng chói tai, Tiết Phỉ chủ tử đương nhiên không muốn nghe, tội Hỏa Vân, phải phiên dịch bằng tiếng nói nhi nhí nhất bên tai, trùng linh nhảy lên vành tai hắn, nói mà như muốn cắn vào, vừa khó chịu lỗ tai, vừa cúi người cung kính bẩm báo:
- Chủ tử, Trùng linh nói có nhân loại đoán được bọn họ, kì lạ là nguyên lực không lớn nhưng lại thấu hiểu nguồn gốc Trung linh, sợ là chỉ vài giờ tới sẽ tiêu diệt tất cả, hắn mạo hiểm quay về bẩm báo, mong chủ tử chỉ dẫn hướng tiếp theo.
Tiết Phỉ ngẩn đầu, mắt hắn bé xíu không nhìn rõ trắng đen, ti hí ngẫm nghĩ, sau đó y mỉm cười hô:
- Hỏa Vân, ngươi lên mở linh thức đi..
Cả bọn kinh ngạc, Hỏa Vân Linh Trưởng âm thầm nhận lệnh nhưng còn chưa hiểu mở chi vậy, gom hết đám bệnh tật vào giải phóng đám linh trùng bỏ trốn, hay là gom luôn đám người phá hư chuyện của bọn họ băm cho cá quỷ dưới sông Vong Xuyên ăn, hay là chiến một trận oanh liệt với đám người đó, diệt luôn cả mấy tòa thành.
- Bớt suy nghĩ vớ vẫn đi.
Bắt dược sư kia cho ta là được.
- Ơ..
Lại được dịp kinh ngạc, Hỏa Vân gương mặt to tướng nhìn Trùng Linh nhỏ xíu đang đậu trên vai hắn, lại không hiểu, nhưng mà lệnh không trái được, đành dạ vâng rồi lui xuống.
Hắc vô thường nhíu mày, nhanh nhẹn hòa vào không khí, biến tăm biến tích.
Sau khi đảm bảo hành vi không đứng đắn của bản thân không ai thấy được, hắn bèn độn thổ nhanh chóng trồi lên mặt đất, kiếm đường đi đến trấn Lăng Cách, hắn cần báo tin..