- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 200: Ôn lại kiểu Pháp
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
“Ngày đó ở bên bờ sông, tôi không cẩn thận ngủ gật dựa vào người cậu, tôi xin lỗi.” Tiểu Ngư gắng hết sức trấn định nói, bản năng nói tránh khỏi chủ đề buổi tối say rượu kia.
Ngày nào đó trong khách sạn hai người tìm được cách giữ cho bầu không khí hài hòa, giữa bọn họ rõ ràng vẫn rất hòa thuận, có thể coi là bạn bè lâu năm, tại sao sau đó lại biến hóa như vậy? Nàng không dám nhìn hắn, mà hắn, cũng biến thành lúc thì ôn nhu, lúc thì nắm tay, thậm chí còn..
Đinh Triệt sửng sốt, cười khẽ lắc đầu một cái, trầm thấp giọng: “Không, không phải chuyện đó, thực ra ta rất vui lòng dâng hiến bờ vai của mình.”
Tiểu Ngư lại đỏ mặt. muốn trốn tránh hắn lại không phát hiện ra ánh mắt hắn đang càng lúc càng dịu dàng, nhưng lại sợ như vậy tỏ ra bản thân mình sợ hãi, chỉ có thể lạnh mặt nói: “Vậy thì là vì tôi sờ cằm của cậu một chút phải không? Nhưng lần đó là cậu lừa tôi trước, hơn nữa..”
Hơn nữa còn là hắn lừa nàng nói nàng chảy nước miếng, đùa giỡn nàng trước cơ mà.
Nhớ tới vẻ mặt đáng yêu của nàng ngày đó, Đinh Triệt bỗng nhiên cúi đầu cười, tiếng cười êm tai rung lên trong lồng ngực hắn, lan đến tận thân thể nàng.
“Cười cái gì mà cười?!” Tiểu Ngư cố gắng giãy dụa, nhưng thân thể không còn chút lực, rất muốn vận công phá huyệt đạo bị điểm, lại biết dưới sự đề phòng của hắn căn bản là không thể, chỉ có thể cố cứng rắn nói, đồng thời trong lòng tràn lên cảm giác uất ức.
Nghĩ nàng luyện võ nhiều năm như vậy, chịu đòn roi gậy gộc không dưới số lượng trăm, cũng từng vô số lần khiến cho La Đản không đường chống đỡ, làm cho Nhị thúc cũng phải thường lùi lại, hôm nay ở đây lại bị tên đáng ghét này dễ dàng chặn đứng, còn bị ép hỏi một cách đáng xấu hổ đáng tức giận như vậy. Trong lúc hoảng loạn, nàng cắn răng giận dữ, thề lúc được tự do nhất định phải tẩn cho tên kia một trận, cho hắn biết kết quả việc mạo phạm mình là như thế nào.
“Ta cười ngươi có nhiều mặt không hề giống nhau đến vậy, không biết mặt nào mới thật sự là ngươi.” Nhớ hành vi vừa phóng khoáng vừa hồn nhiên của người nào đó đêm hôm ấy, Đinh Triệt ngừng cười, con ngươi lại bắt đầu thăm thẳm: “Ngươi quên rồi sao? Ngày đó trong ngõ, ta từng nói ngươi dạy ta một việc.”
“Cậu nói tôi dạy cậu một việc, vậy cậu nên cảm ơn tôi mới đúng, sao lại nói tôi quá đáng với cậu? Cậu có biết là cậu rất kỳ quặc không hả?” Ngọn lửa trong đôi mắt và vẻ mặt của Đinh Triệt khiến Tiểu Ngư có chút khô miệng, “Mặc kệ là chuyện gì, cậu buông tôi ra trước đã.”
Còn nói mình có nhiều mặt. Hắn mới là kẻ đa nhân cách, tâm thần phân liệt.
“Thực không nghĩ ra? Không nghĩ ra khi ngươi say rượu đến tìm ta thế nào sao? Không nghĩ ra ngươi đã nói với ta những gì? Làm gì với ta?” Đinh Triệt dịu dàng nói, một tay buông nàng ra, đưa lên nhẹ nhàng dùng lưng bàn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng.
“Cậu đừng có chạm vào tôi như vậy!” Ngón tay hắn giống như mang theo ma lực, mỗi cái đụng chạm vào da thịt đều có thể khiến nàng dựng tóc gáy run rẩy. Trong cơ thể dường như có luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt khiến thân thể nàng càng mềm nhũn. Tiểu Ngư cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, vội vàng cắn mạnh môi dưới, quyết không lùi bước nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ đang chất chứa đầy ôn nhu khiến người ta khó lòng chống cự kia. “Tôi.. Được rồi. Tôi thừa nhận ngày đó tôi đùa giỡn cậu. Tôi không nên gọi cậu là Đinh đại mỹ nhân, cũng không nên gọi cậu là Đinh đại soái ca!”
“Tuy rằng ngươi không nên dùng từ mỹ nhân để hình dung ta, nhưng ngươi khen ta đẹp, ta cũng hẳn hài lòng.” Đinh Triệt thở dài, ngón tay từ gương mặt dần chuyển đến bờ môi dưới hằn dấu răng của nàng, nhẹ nhàng ve vuốt. Giọng nói dịu dàng trầm thấp, giống như gió xuân đang thổi bên tai. “Ta vốn dĩ không muốn ép ngươi, hy vọng ngươi từ từ nghĩ ra. Nhưng ngươi không nên cố ý trốn tránh ta. Trải qua đêm hỗn loạn đó, mà lại ném tất cả mọi vấn đề cho một mình ta. Ngươi nói đúng, tính toán không theo kịp biến hóa.. Ta không thể ôm sự may mắn chờ đợi ký ức mà có thể cả đời ngươi không thể nghĩ ra nổi. Cho nên, ta nghĩ ta nên hành động để giúp ngươi nhớ lại.”
“Cậu… Cậu đừng có nói mơ hồ như vậy.. Tôi.. Tôi không hề cố tình trốn tránh, càng nói gì mà đem vấn đề ném cho một mình cậu.. Cậu nói những điều đó.. Thật sự tôi không hiểu.”
Tiểu Ngư khó nhọc đứng dựa vào tường, cảm giác như mình có thể trượt ngã bất cứ lúc nào, cũng càng lúc càng không dám nghĩ đến hắn đang nói về chuyện gì. Nàng rất muốn khẩn cầu hắn thả nàng ra rồi nói chuyện tử tế, nhưng lại cảm giác mình phải kiên trì, không thể đầu hàng. Như thể chỉ cần đầu hàng thì nàng sẽ không còn đường quay lại.
“Được rồi. Ta cho ngươi biết.” Ngón tay Đinh Triệt khẽ trượt xuống dưới, ôn nhu nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng cùng với hơi thở cùng lúc từ từ áp sát nàng. “Đêm đó, ngươi đẩy ngã ta. Sau đó..”
Người nào đó làm bừa bỏ qua phần đầu câu chuyện, trực tiếp phán Tiểu Ngư án tử hình.
“Không..”
Nàng cá nhỏ đáng thương chỉ kịp thốt lên một tiếng yếu ớt, liền bị hơi thở mạnh mẽ của chàng trai vây kín, nỗ lực đứng thẳng rốt cuộc tan vỡ, thân thể nhũn xuống. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thân thể nàng đã bị dán chặt vào một cơ thể khác vừa cứng chắc, vừa nóng bỏng, đồng thời khuôn miệng vừa hé ra khẽ kêu lên của nàng cũng bị đánh chiếm mạnh mẽ, cái lưỡi thơm trơn trượt bị quấn lấy nhiệt tình, như muốn gắng sức chiếm đoạt tất cả hơi thở của nàng.
Trời đất như đảo lộn.. Nàng muốn ngất xỉu.. Thế giới trở nên điên đảo.. Hắn hắn hắn.. Hắn dám…
Tiểu Ngư choáng đầu hoa mắt cố gắng ngăn cản sự điên cuồng đó lại, nhưng bụng dưới bị thân thể nóng bỏng chặn giữ lại dâng lên một luồng lửa, giống như núi lửa phun trào khỏi mặt đất, nung chảy hết thảy.. Lý trí nàng cũng nhanh chóng bị hòa tan, bản năng thức tỉnh đáp lại, rên rỉ.. Cho đến khi hô hấp không còn dưỡng khí…
“Nàng nói, nàng thích kiểu Pháp, đây là việc mà nàng vừa ức hiếp ta lại vừa dạy ta…” Đinh Triệt khó khăn rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng, bí mật giải huyệt đạo cho nàng, giọng khàn khàn nói, chăm chú nhìn gương mặt đang đỏ ửng của thân thể trong lòng.
Đùng đùng.. Một từ “kiểu Pháp” khiến chút lý trí khó khăn lắm mới khôi phục lại được của Tiểu Ngư như nổ tung, xấu hổ vô cùng. Tất cả đã rõ. Manh mối, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ. Thì ra, thì ra là mình vô lễ với hắn trước, lại còn là kiểu Pháp…
“Tôi… Tôi…” Không còn đường tự bào chữa, người đáng thương muốn tìm một lời nói dối hoàn mỹ, lại phát hiện vốn từ của mình như đã cạn.
“Còn nghĩ không ra? Ta đây nhắc lại cho nàng lần nữa.”
Đinh Triệt bị vẻ mặt ngượng ngùng ướt át của nàng kích thích, máu nóng lại sôi trào, nhịn không được mượn cớ, mạnh mẽ nâng cằm nàng lên, đón lấy ánh mắt hoảng loạn của nàng, một lần nữa phủ xuống. Có điều, lúc này hắn cố ý nhẹ mút từ ngoài cánh môi nàng, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua cánh hoa, từ phía bên này nhẹ nhàng di chuyển sang bên kia, khi thì ngậm môi trên, khi thì trêu đùa môi dưới, ra sức mị hoặc quyến rũ nàng, chỉ nhất quyết không tiến sâu vào bạch ngọc chi thành.
“Đinh Triệt..” Cảm giác quen thuộc một lần nữa truyền đến, Tiểu Ngư khó nhịn vặn vẹo thân thể, bất mãn ôm lấy cổ hắn không cho phép hắn lại như gần như xa nữa, không để ý rằng mình đã khôi phục lại khí lực.
Nàng vốn hận những chuyện nơi này hết thảy đều không xảy ra, nhưng khi nàng một lần nữa chìm sâu vào nụ hôn ôn nhu vô tận mà lại đầy giảo hoạt kia, nàng đột nhiên cảm giác được thân thể đã không còn do nàng khống chế, mà hoàn toàn đã bị luồng ý thức mạnh dạn phóng khoáng, dám yêu dám hận chiếm hết, thành thực phản ứng ra khát khao sâu thẳm nhất trong lòng mỗi một người nữ nhân, mà dục hỏa một khi bắt cháy, liền lập tức chuyển thành nhiệt tình cuộn trào mãnh liệt, không phải chỉ lướt qua như vậy là có thể thỏa mãn.
Khoảnh khắc tiếp xúc với chiếc lưỡi đinh hương, cảm giác ngọt ngào rơi dưới đáy lòng lại một lần nữa đánh tan lý trí Đinh Triệt đang cố khắc chế, như thể qua giờ khắc này sẽ không còn ngày mai nữa, chỉ muốn gắn bó quấn quýt giữ chặt lấy khoảnh khắc tuyệt vời đến vô tận này.