- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 25: Chạy trốn như gió cuốn
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ đói, chúng ta có thể vào ăn trước không ạ?”
Không hổ là chị em ruột, Phạm Tiểu Ngư mới có cảm giác dạ dày biểu
tình thì phía cái bụng nhỏ của Phạm Bạch Thái cũng truyền đến tiếng rột
rột, hương thơm mê người của đủ loại món ngon vượt qua bức tường cao,
không ngừng lan tỏa ra không khí, chui vào mũi hai người, càng làm họ
đói đến khó chịu.
“Đông Đông ngoan, chờ thêm chút nữa được không?” Phạm Tiểu Ngư vuốt
vuốt đầu Đông Đông, chủ nhân trước của trang viên này thích yên tĩnh,
diện tích đất lại rộng, nhà khác gần nhất cũng cách đây những hai ba
dặm, nàng bây giờ dù trong người có tiền cũng không mua được đồ ăn.
“Dạ.” Phạm Bạch Thái ngoan ngoan gật gật đầu, lại cúi xuống tìm pháo.
Phạm Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn phía cửa lớn Thượng Quan phủ, lại nhìn hai đèn lồng càng lúc càng sáng lên trong bóng tối dần buông, nhìn
quanh bốn phía, cảm thấy với loại đầu óc người trời của Phạm Thông, chỉ
sợ hai đứa có đợi thêm cũng không phải là cách, trời càng lúc càng tối,
đợi lát nữa thì ngay cả đường về nhà cũng sẽ không nhìn thấy rõ.
Nhớ đến thể chất đi mười dặm đường cũng dễ dàng của mình, Phạm Tiểu Ngư quyết định quay lại tiểu trấn một chuyến.
“Đông Đông, đệ ngoan ngoãn chờ ở đây, tỷ tỷ lên trấn trên xem, nếu
cha trở lại, hai người hãy lên trấn trên tìm ta. Nói cách khác, dù thế
nào đệ cũng phải đứng ở đây không được đi đâu hết, biết không?”
“Biết ạ.” Phạm Bạch Thái khó hiểu nhìn Tiểu Ngư, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Ngoan, tỷ tỷ nhất định sẽ nhanh chóng quay lại.” Phạm Tiểu Ngư dặn
nó nhìn thấy người lạ thì núp ra phía sau con sư tử đá xong, lập tức rảo bước chân chạy đi hướng tiểu trấn.
Gió xuân còn lạnh buốt vù vù thổi lất phất vạt áo rộng thùng thình
của Tiểu Ngư, nhất thời rùng mình nổi da gà, nhưng chạy một lúc, thân
thể dần dần nóng lên, Tiểu Ngư đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Thân thể nàng hình như đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, mỗi bước
chạy, mỗi lần phất tay đều kỳ dị như tự có ý thức, mũi chân chỉ cần nhẹ
nhàng điểm xuống đất đã như có thể nhảy lên cao hơn, ngay cả hơi thở vốn nên hổn hển cũng như hòa hợp với gió mạnh tạt qua mặt, không chút khó
khăn nào, tựa như… tựa như nàng là một con chim vốn sinh tồn trên không
trung, chỉ cần thoải mái vẫy hai cánh là có thể tự nhiên bay lượn.
Loại cảm giác này, thật sự là ngạc nhiên đến không nói ra lời, lại
mang theo một loại vui sướng đầy thỏa mãn không cách nào tả được, cứ như mặc kệ đáy lòng có bao nhiêu không vui hay phiền muộn đều có thể vứt
bỏ, để gió cuốn đi.
Khinh công… Trong đầu Tiểu Ngư tự động hiện ra từ này, trước mắt như
xuất hiện những hình ảnh phiêu phiêu như tiên kiếp trước từng xem trên
phim, lập tức trong lòng tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng, nhất thời
không còn nhớ rõ đến cái bụng đang rỗng nữa, chỉ toàn tâm toàn ý cảm
thụ, chạy, chạy mãi, giống như nàng chính là gió, gió cũng chính là
nàng.
Ngay lúc Tiểu Ngư cảm thấy mình vừa lĩnh hội ra một chân lý, những
ánh đèn hắt ra từ dãy nhà nối tiếp nhau chợt hiện ra trước mắt.
Phạm Tiểu Ngư ngạc nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn hoàng hôn đang
buông xuống, hơi khó tin mình lại đến tiểu trấn nhanh như vậy, hơn nữa
hơi thở vẫn đều đều như trước!
Aaaaaa! Nàng yêu cảm giác này chết mất!
Tiểu Ngư đứng nguyên tại chỗ, đang muốn cao giọng hét to một tiếng,
nhịn không được càng lúc càng vui vẻ tươi cười chạy về hướng nhà bác Lữ
gái.
…
Trên đường trở về, tuy trong lòng Tiểu Ngư vẫn ôm cáo con Bối Bối,
nhét thêm mấy cái bánh bao, trên tay còn cầm theo một chiếc đèn lồng
nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến hiệu quả thần kỳ của khinh công vừa
khám phá ra ban nãy.
Hiện giờ sắc trời tuy đã tối nhưng vẫn có thể thấy rõ đường dưới
chân, Tiểu Ngư không thắp đèn lồng lên miễn cho chạy trên đường không
cẩn thận làm nó cháy mất, đợi đến chỗ trước sau đều không có người, sung sướng vì phát hiện ra thân thể này còn tinh thông thứ tuyệt diệu như
thế, Phạm Tiểu Ngư không nhịn được nữa hét to một tiếng, giọng lanh
lảnh pha lẫn non nớt vang xa trên sơn đạo yên tĩnh, phía núi xa xa còn
âm âm vang lại, giống như đang nói nàng không chỉ có một mình.
“Tiểu Ngư?” Tiểu Ngư vừa nhịn không được cảm xúc hưng phấn hét lên
một tiếng, phía trước liền truyền đến tiếng gọi quen thuộc của Phạm
Thông, chỉ trong chớp mắt, Phạm Thông cõng Phạm Bạch Thái trên lưng hiện ra trước tầm mắt nàng, người còn chưa đến gần đã vừa mừng vừa sợ hỏi:
“Con đã có nội lực rồi?”
Nội lực? Tiểu Ngư ngẩn ra, hắn nói nội lực là điều nàng mới phát hiện ra sao?
“Tỷ tỷ.” Phạm Bạch Thái ở trên lưng Phạm Thông vẫy tay nhỏ bé chào nàng.
“Đông Đông, tỷ tỷ mua cho đệ bánh bao nè.” Nhìn thấy đệ đệ bảo bối,
Tiểu Ngư đầu tiên liền nghĩ đến nó còn đang đói bụng, vội buông đèn lồng trước, đem bánh bao qua.
Phạm Thông nhanh chóng đặt Phạm Bạch Thái xuống, nắm lấy tay phải
nàng, ngón tay chuẩn xác đặt lên mạch đang đập của nàng, ngưng thần
trong chốc lát, sau đó cười ha ha: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
“Cái gì tốt quá?” Tiểu Ngư giật tay ra, cầm lấy bánh bao Phạm Bạch
Thái đưa cho cắn mạnh một miếng, làm bộ như không hiểu nói, trong đầu đã vui sướng thêm gấp mấy lần.
Khi Phạm Thông vừa đè trên mạch của nàng, nàng rõ ràng cảm giác được
có một dòng nhiệt khí thanh mảnh luồn sâu vào trong mạch máu, thần kỳ
hơn nữa là, thân thể của hắn tựa hồ cũng có một cảm giác ấm áp dào dạt
chuyển động.
“Nội lực đó, con gái bảo bối, là nội lực đó!” Phạm Thông kích động ôm chầm Tiểu Ngư chặt vào lòng.
“Ô…” Bất ngờ không kịp đề phòng, Tiểu Ngư suýt nữa thì bị một miếng bánh bao làm cho nghẹn cổ, vội theo bản năng kháng cự lại.
Nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù thân thể này của nàng là con gái của
người đàn ông trước mắt này, nhưng tâm lý nàng vẫn là một người phụ nữ
thành thục xa lạ được không? Ngày đó khi nàng tỉnh lại, bị hai nam nhân
mừng như điên dại lấy danh nghĩa kiểm tra giở trò sờ loạn một trận đã
khiến người ta 囧 lắm rồi, giờ sao có thể để hắn lại – phi – lễ nữa chứ!
“Này, cha đừng có – động tay – động chân …” Tiểu Ngư dùng hết sức mới đẩy ra được Phạm Thông như động dục, cảnh giác lùi lại hai bước, hung
hăng trừng mắt hắn, “Nói chuyện thì nói chuyện, ôm cái gì mà ôm?”
“Hì hì…” Phạm Bạch Thái bên cạnh vừa cắn bánh, vừa nhịn không được
cười đùa nhìn cha và tỷ tỷ, không hiểu tại sao phụ thân chỉ ôm tỷ tỷ
chút thôi, tỷ tỷ lại phản ứng mạnh như thế.
“Hắc hắc..” Phạm Thông căn bản không biết Tiểu Ngư suýt nữa thì đem
lão cha hắn liệt vào cùng nhóm với sắc lang, không chút để tâm sờ sờ
đầu, lúc này mới cười ngây ngô giải thích: “Con gái bảo bối, con không
biết đâu, cha và Nhị thúc con đã trông đợi ngày này từ rất nhiều năm
trước rồi.”
“Con mới chín tuổi.” Tiểu Ngư quay đầu xem thường, thuận tiện hung hăng ngoạm một miếng bánh.
“Cha biết, ý của cha là, con gái bảo bối trước kia luyện võ cũng
chính là ngoại công, bởi vì… bởi vì…” Phạm Thông có chút cà lăm.
“Bởi vì trước kia con bị ngốc.” Phạm Tiểu Ngư lại liếc mắt xem thường.
“Hắc hắc, không phải, con gái bảo bối, con không phải ngốc, con chỉ
là có vài thứ này nọ không thể hiểu hết thôi.” Phạm Thông cuống quýt
giải thích.
“Bớt nói nhảm đi, vậy hiện giờ thì sao? Trước kia nếu như con không
có cách nào hiểu được nội công tâm pháp, theo lý thuyết hẳn là con không luyện qua, vậy tại sao đột nhiên còn có nội lực gì đó?”
“Nội lực này cũng không phải chính con luyện ra, mà hẳn là lần đó cha và Nhị thúc đả thông hai mạch Nhâm Đốc cho con vô ý lưu lại, đi, chúng
ta về nhà trước, cha từ từ giải thích cho con nghe.” Nhắc đến lý luận võ học, Phạm Thông nhất thời thoắt không còn khờ si như trước nữa, giảng
nhất nhất ra từng chi tiết.
Tiểu Ngư nhún vai, được rồi, lý luận võ học khóa thứ nhất, bắt đầu.
Về phần túi cơm gặp chuyện chỉ biết chạy trốn kia, lười quản hắn, hừ!