- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 10: Thừa cơ hội
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
“Đại thúc, chúng ta đã kiểm tra lại tổn thất của ngài, nhưng theo như số lượng ngài nói trước đó thì có chút không đúng a!”
Bọn họ ở phòng củi một lúc, khi Trương Đức Tuyên vội vàng chạy đến,
Phạm Thông đã sửa xong hơn một nửa số bàn ghế gãy, mà Phạm Tiểu Ngư mang hết số bàn hỏng này đặt một bên để Trương Đức Tuyên nhìn rõ ràng.
“Đây…” Trương Đức Tuyên không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, bất quá gừng già không phải loại nhạt, hắn đảo mắt tìm
cớ, mặt không đổi sắc nói:
“Aiz! Đại thúc sao có thể lừa các ngươi chứ, nhưng đám đồ đạc này quả thật hỏng quá nhiều, ta cũng không ngờ các ngươi lại muốn đến sửa, cho
nên mới sai để làm củi đun. Còn đám bát đĩa vỡ này, ta cũng ngay từ đầu
muốn gom hết lại, có lẽ bọn tiểu nhị lười biếng nên mới không thu lại
hết. Nếu sớm biết cháu không tin đại thúc, ta đã sai bọn chúng giữ lại
hết rồi.”
“Thì ra là thế, nhưng đại thúc à, cháu tuy là trẻ con cũng biết rằng
chuyện gì cũng phải cần chứng cứ, nếu đại thúc không lấy được thêm những thứ khác bị hỏng ra, chúng ta cũng không thể thừa nhận được, phải
không?” Phạm Tiểu Ngư cười tủm tỉm.
Từng ấy thứ đồ hỏng mà dám báo tổn thất thành ba bốn trăm văn tiền,
xem ra phụ thân này của nàng thật là dễ bắt nạt đến nổi tiếng rồi!
Còn khoản đồ ăn cũng tuyệt đối có vấn đề, theo nàng biết, phàm là
gian thương nhất định đều có hai bản sổ sách ghi chép, một cuốn là thật, một cuốn ghi số liệu giả để tiện buôn bán trốn thuế. Nếu nàng cố ý muốn xem sổ sách ghi chép lại hao tổn lúc ấy, lại bỏ thêm chút công tìm thầy đồ của trấn trên làm người làm chứng cho tin cậy, Trương Đức Tuyên nhất định không dám đem sổ sách thực ra, cứ như thế, hắn ngược lại còn có
thể chịu thiệt thêm.
Có lẽ tổng hợp hết lại, số đền bù chẳng đến một xâu tiền, thật sự khinh nhà họ Phạm đều là đồ ngốc hết cả sao?
“Ha ha, đều là việc nhỏ, việc nhỏ..” Ngoài ý muốn, Trương Đức Tuyên
vậy mà lại không dây dưa vấn đề này, ngược lại còn thập phần nhiệt tình
kéo Phạm Thông:
“Phạm huynh đệ a! Lão ca đã sớm nghe nói toàn bộ trấn trên trấn dưới
đều khen Phạm huynh đệ thái độ làm người hiệp can nghĩa đảm, nhiệt tình
vì lợi ích chung, các hương thân nhắc đến ngươi không ai là không dựng
ngón tay cái mà xưng Phạm huynh đệ một tiếng đại hiệp a!”
Ah? Quái, đại thúc này nói vậy là sao? Đột nhiên vào rồi cứ thế tung hô như vậy?
“Trương chưởng quầy khích lệ, Phạm mỗ chỉ làm vài việc trong khả năng của mình thôi.” Phạm Thông nghe Trương Đức Tuyên nói toàn lời ngon
tiếng ngọt, không khỏi ngượng ngùng, có chút không quen, xoa xoa tay.
“Đại thúc, ngài có chuyện cần cha ta giúp phải không?” Tiểu Ngư tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên cười đến mười phần thoải mái.
“…….”
Trương Đức Tuyên cổ họng vẫn ứ đầy lời ngon ngọt, nhất thời bị Tiểu
Ngư chặn lại, nhìn Tiểu Ngư đôi mắt sáng giảo hoạt, Trương Đức Tuyên
trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, hắn ngàn tính vạn toán nhưng
không dự đoán được tiểu nha đầu này tự dưng thông minh như vậy, càng
không ngờ hôm nay khéo thế nào lại xuất hiện một vị chủ nhân khó hầu hạ, lần này, thực có cảm giác trộm gà không xong còn mất nắm gạo a! Xem ra
việc Phạm Thông này tạm thời không ngoa được, trước đem khách quý hầu hạ tốt rồi nói sau.
“Phạm huynh đệ, ta nói thẳng vậy, hiện tại lão ca có chuyện cần ngươi hỗ trợ, việc này nếu ngươi giúp lão ca làm xong, họa đệ đệ ngươi gây ra chúng ta sẽ thương lượng dễ dàng hơn.” Trương Đức Tuyên buồn mất vài
giây mới quay về với thanh âm của mình.
“Trương chưởng quầy, mời ngài nói! Phạm mỗ nếu có thể làm được nhất định hết sức.” Phạm Thông chắp tay nói.
“Thật ra thì, chuyện này cũng không khó…” Trương Đức Tuyên còn muốn tranh thủ thừa nước đục thả câu.
Tiểu Ngư lại ở một bên cười hì hì:
“Đại thúc, nếu thúc không nói mau, tiểu công tử kia có thể chờ không kịp đó.”
Trương Đức Tuyên giật mình nhìn nàng:
“Ngươi sao lại biết là tiểu công tử kia?”
“Dễ đoán mà, ta coi tửu lâu nhà đại thúc hôm nay có một vị khách quý
như vậy thôi, nếu không phải vì hắn, ngài giờ sao lại phải chạy đến
phòng củi này làm gì?” Tiểu Ngư cười khẽ, “Cho nên thúc cứ việc nói
thẳng đi.”
“Đúng vậy, Trương chưởng quầy cứ việc nói thẳng xem cần Phạm mỗ giúp gì đi.” Phạm Thông hồn hậu nói.
Trương Đức Tuyên khóe miệng run rẩy một chút, nói:
“Là thế này, vị tiểu công tử kia gọi đồ ăn, trong đó có một món là
thịt thỏ rừng, vốn trong quán còn nửa con, nhưng vị tiểu công tử kia
không chịu, muốn ăn toàn bộ một con, hơn nữa còn khăng khăng đòi là thỏ
hoang trên núi. Các ngươi cũng thấy, hiện giờ trời đã tối vậy rồi, ai
còn đến bán thỏ rừng nữa? Lão ca ta khuyên can mãi hy vọng tiểu công tử
thông cảm, hắn lại đột nhiên nổi giận, aiz.. Các ngươi không biết mấy hộ vệ bên người hắn kia, một đám đều như hùm như sói… Cho nên ta đành phải tìm Phạm huynh đệ nhờ giúp cho. Phạm huynh đệ nhất định phải giúp lão
ca chuyện lần này a!”
“Trương chưởng quầy, ngươi yên tâm..”
“Cha ta nhất định có thể giúp ngài bắt được thỏ hoang, bất quá chúng
ta hãy nói điều kiện trước. Cha, hiện giờ nhà chúng ta do con làm chủ,
cha không quên đấy chứ?” Tiểu Ngư lén nhéo thắt lưng Phạm Thông một
chút, thuận tiện hướng hắn một nụ cười thập phần ôn nhu.
“A…” Phạm Thông hàm hồ, nhớ đến hai xâu tiền nợ, không dám nói tiếp nữa.
Trương Đức Tuyên nhất thời rơi thế hạ phong, toàn bộ nguy cơ bất lợi, vội la lên:
“Ôi tiểu tổ tông của ta, chỉ cần cháu để cha đi bắt được thỏ hoang, điều kiện nào cũng dễ thương lượng.”
Tiểu Ngư đảo vòng đôi con ngươi đen như hắc châu:
“Được rồi, cha đi bắt thỏ hoang trước đi, ta sẽ nói chuyện với đại thúc.”
Phạm Thông gật gật đầu, thuận tay cầm một cái chân bàn, nháy mắt liền biến mất ngoài cửa.
Trương Đức Tuyên thấy Phạm Thông đã đi, trong lòng nhất thời thả
lỏng, đảo mắt liền khôi phục lại bộ dáng thương nhân khôn khéo, tự đắc
từ trên cao nhìn xuống nói:
“Cháu gái à, hiện giờ một con thỏ bán nhiều lắm cũng chỉ ba bốn mươi
văn tiền, đợi lát nữa cha ngươi bắt được thỏ hoang trở về, ta sẽ trả giá gấp hai, không, gấp ba, ra gấp ba mua một con thỏ, ngươi xem thế nào?”
Tiểu Ngư mắt điếc tai ngơ xoa xoa bụng mình, than thở:
“Aizz, đi xa như vậy, bánh bao đều tiêu hóa hết rồi, thật là đói a!”
Trương Đức Tuyên cơ mặt run lên, lập tức trở về khuôn mặt tươi cười nói:
“A, cháu gái sao không chịu nói sớm, đến đến, đại thúc mang cháu đi
phòng bếp ăn chút cơm, ai nha, xem cháu người gầy thế, đợi lát nữa phải
ăn nhiều một chút a!”
“Cám ơn đại thúc, đại thúc thật là tốt!” Tiểu Ngư như ý cười ngọt
ngào, cơm thơm ngào ngạt nha, ta đã mong nhớ các ngươi ước chừng nửa
tháng rồi a!
…….
Hơn nửa canh giờ sau.
Trong sương phòng hậu viện.
“Cháu gái à, ngươi cũng quá đáng rồi, thúc thúc nhà ngươi phá tửu lâu nhà ta, đuổi khách của ta, sao có thể chỉ bằng một con thỏ hoang cha
ngươi mang về liền xóa hết toàn bộ được?” Trương Đức Tuyên lập tức đứng
lên, cười lạnh nói, “Nếu làm ta nóng lên, ta hoàn toàn có thể đi nha môn tố cáo thúc thúc nhà ngươi, cho hắn vào ngồi nhà lao.”
“Đại thúc ngài nếu không đồng ý, cũng có thể a, sao phải dọa Tiểu
Ngư?” Tiểu Ngư sợ hãi rụt người lại, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp nửa câu
sau: “Đại thúc, ta nghe nói trong nhà lao mỗi ngày đều có cơm ăn, phải
không ạ?”
Phốc…
Trương Đức Tuyên nhất thời tức đến suýt chút nữa thì hộc máu, hắn hôm nay đã đấu vài hiệp với Tiểu Ngư, biết tiểu cô nương này thật sự không
khờ dại đơn thuần như vẻ bề ngoài, thậm chí so với hắn còn giả dối hơn,
cố tình nó lại nắm được thóp mình không dám đắc tội tiểu công tử kia,
thôi thôi thôi, hôm nay cứ cho là hắn gặp hạn, tổn thất thì tổn thất
chút ít đi!
Dù sao tiểu nha đầu này cũng không thể mỗi ngày đi theo Phạm Thông,
chỉ cần bọn họ còn ở trong hai trấn, sớm muộn gì cũng có cơ hội trả lại
cơn tức này.
“Đại thúc, nói miệng không bằng chứng, đừng quên lập tờ chứng từ, như vậy khi cha cháu trở về là mọi người có thể điểm chỉ vào ngay!”
Phốc… Trương Đức Tuyên lại một lần nữa phun máu tươi trong lòng, hắn… tức …đến…chết …mất!