- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 6: Phạm Đại gây họa
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
“Phá tửu lâu?” Phạm Thông và Tiểu Ngư nhất tề giật mình.
“Đừng nói là các ngươi không biết!”
Trương Đức Tuyên cười lạnh nói, vươn cổ nhìn vào trong, “Phạm Đại, ngươi không phải là nam nhân, mau ra đây cho ta!”
“Trương đại thúc, xin hãy bớt giận, có
chuyện gì từ từ chúng ta cùng nói, thúc thúc ta vào núi săn thú rồi,
hiện giờ chắc chưa thể về ngay được.” Đối phương căn bản là không để ý
đến mình, mà Phạm Thông là phụ thân lại chỉ biết gật đầu há miệng, Phạm
Tiểu Ngư tâm tình lại nổi điên, nhưng trước mắt chỉ có thể nhịn lửa giận xuống, cố gắng duy trì mỉm cười.
Mẹ nó, nàng kiếp trước không làm chuyện
gì xấu nha, tại sao đời này của nàng lại không may mắn như vậy, đừng nói rằng đây là người ông trời phái xuống để khảo nghiệm năng lực làm chủ
gia đình của nàng.
“Săn thú? Lừa ai a! Mới rồi còn có người
thấy hắn về nhà.” Trương Đức Tuyên cái mũi phình to nặng nề phun ra hai
tiếng cười lạnh, “Nếu hắn trốn đi, ngươi là ca ca hắn cũng vậy thôi, đệ
đệ ngươi ở tửu lâu của ta đánh nhau, chẳng những phá của ta hai bộ bàn,
còn đuổi khách của ta, ảnh hưởng đến việc làm ăn của tửu lâu nhà ta,
ngươi nói xem nên tính toán thế nào đây?”
“Ông chủ Trương, ông đừng vội, nếu là đệ
đệ gây họa, ta là ca ca nhất định không thể không quản, không biết ông
chủ Trương tổn thất bao nhiêu, Phạm mỗ nhất định đền…” Phạm Thông cuối
cùng ngoài ý muốn mà phản ứng lại, vội chính nghĩa mà nói cam đoan.
“Nhất định bồi thường cho ông, bất quá
chúng ta hiện giờ còn chưa rõ ràng lắm tiền căn hậu quả sự việc, hy vọng ông chủ Trương trước nói cùng chúng ta nói rõ tình huống, sau đó chúng
ta sẽ thương lượng xem nên bồi thường thế nào, Trương đại thúc, ông thấy thế nào?” Phạm Tiểu Ngư cướp lời hắn, miễn cho phụ thân ngốc nghếch này cái gì cũng chưa rõ ràng đã buông lời hứa hẹn.
Nếu không phải lòng có quỷ, Phạm Đại sẽ
không vừa nghe thấy người ta đến liền bỏ chạy, cho nên khẳng định là
Phạm Đại sai, không người nào là không muốn lui mấy phần để tranh cãi
được giải quyết thuận lợi, dĩ nhiên thường là bồi thường phải chịu thiệt một chút.
“Đi ra chỗ khác, người lớn nói chuyện,
trẻ con nói leo cái gì!” Gặp Tiểu Ngư mấy lần cướp lời, còn không để
Phạm Thông kịp nói cam đoan bồi thường, Trương Đức Tuyên trừng mắt quát
lên.
“Trương đại thúc, lời này của ngài không
đúng rồi, ta tuy rằng vẫn là trẻ con, nhưng cũng không có nghĩa ta không làm được gì.” Tiểu Ngư khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thuần khiết vô
tội, “Không giấu gì Trương đại thúc, nhà chúng ta vừa mới thống nhất là
bắt đầu từ hôm nay mọi việc trong nhà đều do ta làm chủ, nếu ta không
đồng ý chỉ sợ cha ta cũng không hứa hẹn được gì với ngài đâu. Có câu tự
làm tự chịu, nếu Khai đại thúc ngài không chịu cùng chúng ta bình tĩnh
nói chuyện thì ngài nên tự mình tìm thúc thúc bồi thường đi, ta nghĩ cha con ta không thể giúp gì được đâu.”
Những lời này tuyệt đối không giống một
đứa trẻ không biết gì nói ra được, Trương Đức Tuyên nhất thời giật mình
há to miệng, còn không tin, nhưng lại thấy Phạm Thông vừa bị ngắt lời
ban này chẳng những không có gì phản bác, ngược lại hai mắt chỉ lo nhìn
trái nhìn phải, cũng không phải nhìn đám người mà trên mặt rõ ràng hiện
rõ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, Trương Đức Tuyên không khỏi khóe miệng co
rút, cuối cùng đành đánh mắt nhìn Tiểu Ngư: “Có thật hiện tại ngươi làm
chủ nhà?”
Đứa nhỏ Phạm gia này trước nay vốn ngốc
nghếch chẳng biết cái gì, làm sao lại trở nên thông minh được như vậy?
Nhìn vẻ hiểu biết giống như người trưởng thành này, có thật đúng là của
một con bé ngốc trước kia mỗi lần lên trấn trên đều cười ngây ngô với
mọi người không vậy? Bất quá nói thực thì, bộ dạng hiện tại này của
nàng, hình như là gọn gàng xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Đương nhiên, không tin ông có thể hỏi cha ta. Cha, người nói xem?”
Tuy khẩu khí này phát ra có điểm kinh thế hãi tục, bất quá nàng cần chính là hiệu quả này, về phần người khác từ
sau dùng ánh mắt gì để nhìn nàng, nàng đều lười quản, quan trọng là… từ
nay về sau, nàng phải từ từ mà cho mọi người bên ngoài biết, về sau Phạm gia có nàng làm chủ, ai cũng đừng nghĩ Phạm gia giống như trước dễ dàng bị khi dễ, lợi dụng.
“Ách…Này.. khụ khụ, dù sao đều là người một nhà cả, ai làm chủ cũng đều giống nhau, giống nhau!”
Phạm Thông ho khan hai tiếng, không dám
mở miệng nói nhiều, hiện tại hắn hiểu được vì sao lão Nhị trước đó không chịu giúp mình, sự tình này thật không dễ mà giúp a, không muốn tự
chuốc họa, đành quay đầu lại vừa khẳng định, vừa nghĩ cảm giác bị cô con gái mới thoát thai hoán cốt châm chọc khiêu khích, thật sự rất khổ sở.
“Được rồi, nếu ngươi là chủ nhà, vậy
ngươi nói, thúc thúc ngươi phá tửu lâu của ta, tính sao bây giờ?” Trương Đức Tuyên khôn khéo nói, trong lòng lại âm thầm cười nhạo Phạm Thông
đúng là vô dụng, trước bị bị người ta đùa giỡn cũng thế, hiện tại ngay
cả con gái trong nhà cũng cưỡi lên đầu lên cổ hắn rồi, một đứa trẻ chín
tuổi làm chủ gia đình, thật sự là cười đến rụng răng. Bất quá hắn cũng
mặc kệ đối phương rốt cuộc ai là chủ nhà, dù sao chờ bàn bạc xong xuôi,
hắn biết chính xác Phạm Thông coi tiền như rác, chỉ chờ hắn gật đầu, đến lúc đó sẽ không sợ đại hiệp đầu gỗ thật thà này dám chối không chịu
đền. Toàn trấn phạm vi mấy chục dặm, ai chẳng biết lão Đại Phạm gia là
ngốc tử thứ hai của nhà họ?
Không đúng, hiện tại con gái bọn họ đã thông minh hơn, hắn hẳn là vinh dự mà thăng lên vị trí hạng nhất mới đúng.
“Trương đại thúc, nếu chúng ta đã đồng ý
bồi thường, vậy thì ông có thể hay không đem chuyện tình kể ra cho chúng ta được rõ?” Nếu đối phương đã đồng ý tâm bình khí hòa bàn bạc, Tiểu
Ngư liền hào phóng thỉnh bọn họ vào nhà.
Chỉ cần người trí thông minh bình thường, tùy tiện dùng ngón chân mà nghĩ cũng có thể hiểu được phá tửu lâu của
người ta không phải là mấy chục mấy trăm văn tiền là có thể dễ dàng đền
bù ổn thỏa, huống chi người ta còn tìm đến tận cửa, vẫn là trước hết
nghe Trương Đức Tuyên này nói thế nào, sao đó nghĩ ra đối sách vẫn tốt
hơn. Hơn nữa mời người ta vào nhà, trong nhà như thế nào người ta vừa
nhìn thấy là sẽ rõ, cũng có lợi hơn trong việc tranh thủ hoãn binh, phải biết rằng hiện tại nhà bọn họ nghèo đến nỗi chuông đánh cũng không kêu
ra tiếng (câu so sánh này ta cũng ko rõ nghĩa lắm, ai biết bảo giúp nhé), rách nát như vậy tin rằng không có ai cảm thấy hứng thú.
Không bột đố gột nên hồ, nàng mặc dù làm
chủ nhà, nhưng cái nhà này bốn phía vách tường đều trống trơn, nàng có
lợi hại mấy cũng chỉ có thể sử dụng kế hoãn binh trước.
Người ta đều đã nói đồng ý bồi thường,
Trương Đức Tuyên tự nhiên cũng không làm gì quá đáng thêm, vẻ mặt tuy
rằng còn thực tức giận, nhưng khẩu khí rốt cuộc dịu đi đôi chút, theo
Tiểu Ngư đi vào nhà, ngồi xuống uống một ngụm nước chè thô liền cau mày
buông chén, đem chân tướng sự tình kể rõ.
Nguyên là buổi chiều hôm nay, Phạm Đại
đột nhiên cùng một người lạ đến tửu lâu của hắn uống rượu, hai người
cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, nhìn vào có thể thấy tuyệt đối là bạn
tốt lâu năm, cũng không lâu sau, hai người đột nhiên cùng mấy người dân
quê ngồi bàn bên cạnh cạnh khóe nhau mấy câu, sau đó rất nhanh liền xông vào đánh nhau. Trận đấu võ này, chẳng những đuổi hết khách nhân không
còn một người, sau một hồi đấu đá lại đem lầu hai phá tan tành. Cho đến
khi Trương Đức Tuyên được báo chạy tới, ba người dân quê mặt mũi bầm dập đã sớm leo lên ngựa chạy mất, quay đầu lại tìm Phạm Đại cùng người lạ
kia thì cả hai cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lần này Trương Đức Tuyên đương nhiên
không thể bỏ qua, tửu lâu hắn mở để buôn bán, Phạm Đại bọn họ nháo hắn,
chẳng những tiền không trả mà ngay cả những người khách khác cũng chạy
mất không trả tiền, hơn nữa mấy cái bàn cùng bát đĩa vỡ còn chờ bồi
thường tổn thất, nói thế nào cũng phải tìm Phạm Đại bồi thường, nếu
không phải vì Phạm Thông bình thường hay giúp đỡ mọi người, tính tình
cũng tốt thì hắn đã sớm báo quan đến bắt Phạm Đại.
Trương Đức Tuyên vốn dông dài, Tiểu Ngư
vừa hỏi, hắn chẳng những đem sự tình đầu đuôi kể ra hết, cũng thêm mắm
dặm muối miêu tả thêm hắn có bao nhiêu thê thảm, tổn thất có bao nhiêu
thảm thiết, thậm chí còn khoa trương nói một trận náo loạn này, chỉ sợ
sau này không còn khách nào dám đến…
“Trương đại thúc, ông nói chúng ta nghe
đều hiểu được, vậy xin hỏi ông một chút, rốt cuộc ông chịu tổn thất bao
nhiêu?” Tiểu Ngư nghe mày không khỏi nhíu lại, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe
hắn nói hết, sau đó hỏi vào trọng điểm, tuy nói lần này sai ở Phạm Đại,
nhưng gian thương có tiếng như Trương Đức Tuyên nhất định là sẽ nói hống lên để đòi càng nhiều bồi thường càng tốt, nàng cũng không thể để cho
người ta tùy tiện bóc lột.