- Trang chủ
- Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
- Chương 5: Tìm tới cửa
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hoa Lạc Trùng Lai
Nhìn ánh mắt khinh thường của Tiểu Ngư, Phạm Thông và Phạm Đại hai
khuôn mặt lại liếc nhìn nhau, hai người trong lòng đều hiện ra một sự
việc, ý phản bác rốt cuộc không nói ra lời.
Đừng nhìn Tiểu Ngư hôm nay thông minh lợi hại, có thể chạy nhảy khỏe
mạnh, thế nhưng đã từng dạo một vòng qua quỷ môn quan, lúc ấy thân thể
không một hơi thở, tim cũng không đập, Đông Đông suýt chút nữa khóc ngất đi, tình cảnh bi thảm đêm đó đến nay còn khắc sâu trong trí óc bọn họ,
tuy rằng sau đó gặp được kỳ tích, Tiểu Ngư sống lại, nhưng dường như đã
thoát thai hoán cốt mà trở nên thập phần thông minh, chỉ cần tưởng tượng đến là đã muốn rùng mình, nghĩ mà sợ hãi.
Bởi vì, Tiểu Ngư sau khi tỉnh lại, đầu óc không như bình thường, thậm chí đệ đệ yêu quý hơn cả tính mạng cũng không nhận ra, tính tình cũng
thật đáng sợ, ngay cả người đã trưởng thành như bọn họ cũng vô pháp nắm
bắt được, cả ngày trừng to hai mắt ngồi ngây ngốc, thập phần dọa người,
gấp đến độ Phạm Đại phải chạy nhanh mười dặm đến y quán, đem lão thầy
lang tuyên án nàng đã chết lôi trở về.
Sau tuy Tiểu Ngư biết được rõ thân phận của mình, miệng cũng gọi họ
là phụ thân, thúc thúc nhưng bọn họ có thể cảm thấy được, thực chất Tiểu Ngư cũng chẳng xem họ là trưởng bối, đôi khi trong ánh mắt luôn lạnh
lẽo kia hiện lên vẻ coi họ như người dưng xa lạ. Loại cảm giác này làm
cho lòng họ cảm thấy sợ hãi, nhưng ngoại trừ cẩn thận tránh làm nàng
chịu kích thích, bọn họ không còn nghĩ ra được biện pháp nào khác nữa.
Bởi vì, mặc kệ Tiểu Ngư có thay đổi như thế nào, vẫn chính là nữ nhân yêu quý của họ, bọn họ không mất đi nàng đã cảm thấy thực may mắn, làm
sao còn dám oán hận ông trời.
Về sau, Tiểu Ngư chậm rãi trở lại bình thường, nàng bắt đầu nhúng tay cai quản việc nhà, hơn nữa còn hơn trước kia cẩn thận chiếu cố chăm sóc Đông Đông, còn thường khoa tay múa chân đề nghị việc này việc khác, kỳ
quái chính là mỗi chuyện nàng nói đều hợp tình hợp lý không thể phủ
nhận. Sau nửa tháng, nhà bọn họ quả thật có khá hơn, tối thiểu tiên sinh dạy học đồng ý cho Đông Đông được ngồi nghe giảng, trong nhà cũng không đến nỗi mỗi ngày một bữa như trước, hơn nữa cho dù có ăn rau dại so với trước kia cũng có hương vị hơn.
“Con đồng ý tỷ tỷ làm chủ!” Ngay khi Phạm Đại Phạm Thông trong lòng
đã muốn gật đầu đồng ý, cửa bếp đột nhiên truyền đến giọng nói của Đông Đông, còn thật sự tỏ vẻ kiên định với ý kiến của mình.
Tuy rằng tỷ tỷ có lúc từng không nhận biết hắn, nhưng vẫn như cũ yêu
thương hắn, lại làm cho hắn được đi học như ý nguyện, còn có thể khiến
cho cha cúi đầu nhận sai, khiến cho thúc thúc cả ngày luyện võ cũng phải đi săn thú, hắn tin tưởng, chờ đến lúc tỷ tỷ làm chủ nhà, trong nhà
nhất định có thể tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Ngư trìu mến nhìn thoáng qua Bạch Thái, đến bên cạnh hắn xoa xoa đầu, sau đó hai chị em cùng ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ.
“Đông Đông cũng đồng ý, hai người không có ý kiến gì chứ?”
Phạm Đại thần kinh luôn lười suy nghĩ vội vàng tỏ thái độ: “Ta không có ý kiến.”
Tuy rằng hắn có dự cảm, sau khi Tiểu Ngư làm chủ nhà hắn nhất định
không được giống như trước cả ngày chuyên tâm nghiên cứu võ đạo, bất quá điều này so với việc đắc tội cô cháu gái khuôn mặt tươi cười như hoa
nhưng ánh mắt lạnh lùng có thể khiến người ta tóc gáy đều dựng thẳng lên trời thì đều không là gì. Có trách thì trách chủ ý kia lúc trước là do
hắn nói ra.
“Mọi người đều đã đồng ý, ta đây cũng không có ý kiến.”
Trong lòng thua thiệt nhưng Phạm Thông vẫn gật đầu, chỉ cần con gái
vui vẻ là được rồi, cứ theo ý nàng, coi như là hắn làm phụ thân bù lại
một chút vậy. Ai bảo bọn họ hai người là trưởng bối mà ngay cả con cháu
mình cũng không chăm sóc nổi đâu? Để Tiểu Ngư làm chủ nhà cũng không có
gì không tốt, dù sao hiện tại Tiểu Ngư cũng đang quản hết mọi việc trong nhà đấy thôi. Bọn họ là người trong giang hồ, không thể giống như đám
người buôn bán tính toán chi li, tùy nàng đi.
“Như vậy đã định, về sau trừ khi con đồng ý, ai cũng không thể lộn
xộn một văn tiền.” Phạm Tiểu Ngư trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài
lòng.
Phạm Thông và Phạm Đại vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
“Tốt lắm, đi ăn thôi! Ăn sớm nghỉ sớm.” Tiểu Ngư kéo bả vai Đông
Đông đi hướng phòng bếp, nhà này ngay cả dầu thắp cũng phải tiết kiệm,
mấy ngày nay nàng đã muốn quen trời tối là ngủ trời sáng là tỉnh theo
tiêu chuẩn, ngủ sớm dậy sớm khỏe người.
Mới đi vài bước, đột nhiên bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, một giọng thở phì phì hét lớn: “Phạm Đại, ngươi ra đây cho ta!”
…..
Tốt, thì ra hôm nay chẳng những lão Đại hành hiệp trượng nghĩa, lão Nhị túi cơm cũng không làm được cái gì tốt a!
Nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, tâm trạng Phạm Tiểu Ngư rất khó
mới bình tĩnh trở lại lập tức bị thổi bùng, hai mắt như hai lưỡi kiếm
sắc bén quay đầu hướng trong phòng vọt tới, đã thấy trong phòng tối om,
Phạm Thông đang ngây ra nhìn cánh cửa sổ đang lắc lư, mà Phạm Đại vừa
đứng đây thôi hiển nhiên đã chạy án biến mất.
“Phạm Đại, Phạm Đại! Ngươi đi ra cho ta!” Người ngoài cửa lại hô.
Đã gây họa còn dám trốn! Phạm Tiểu Ngư hai nắm tay nháy mắt nắm chặt lại, lồng ngực hô hấp kịch liệt.
“Tỷ tỷ….” Bạch Thái nhìn Tiểu Ngư sắc mặt xanh mét, không khỏi lo lắng kêu lên một tiếng.
Tiểu Ngư cố gắng áp chế cơn tức giận, tận lực ôn nhu nói: “Đông Đông, đệ đi vào ăn trước đi, không cần ăn rau dại, ăn bánh bao ấy!”
Đuổi Đông Đông vào trong rồi, Tiểu Ngư hai mắt lạnh băng lập tức bắn
về phía Phạm Thông lưc này thần tình cũng đang ngạc nhiên, tựa hồ không
hiểu Phạm Đại đã làm ra cái đại họa gì.
“Không liên quan đến ta, ta cái gì cũng không biết.” Thấy con gái ánh mắt sắc như dao mới mài, Phạm Thông bị dọa lập tức giơ hai tay tỏ vẻ
mình trong sạch, “Không tin chúng ta ra ngoài xem.”
Phạm Tiểu Ngư mặt bình tĩnh hừ một tiếng, không nói một lời đi thẳng
ra ngoài. Tức giận thì tức giận, nhưng việc vẫn phải giải quyết, về phần Phạm Đại, nàng không tin hắn cả đời không dám trở về.
Phạm Thông cũng vội đứng dậy, chân dài đi nhanh bên cạnh con gái, tuy nói Tiểu Ngư từ nhỏ đã được dạy võ công, nam nhân trưởng thành bình
thường cũng không làm gì nổi nàng, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé
chín tuổi, cho dù nàng là chủ nhà cũng không thể để nàng một mình đối
mặt nguy hiểm.
Vừa ra khỏi nhà, hai người nhìn qua khỏi bức tường bao quanh, bên
ngoài có chừng tám chín nam nhân hùng hổ, cầm đầu là một người mặc tơ
lụa, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, vượng khí mập mạp, mặt vuông mũi to,
mắt mở trừng trừng, dáng vẻ thập phần quen thuộc, chẳng phải là ông chủ
của đại tử lâu trấn trên Trương Đức Tuyên sao?
“Đây không phải Trương đại thúc sao?” Phạm Tiểu Ngư còn chưa đi ra
ngoài khỏi bức tường quanh sân đã giữ trước mặt khuôn mặt tươi cười đón
khách, kinh ngạc hỏi: “Trương đại thúc, ngài sao lại mang nhiều người
đến nhà ta như vậy?”
Trương Đức Tuyên giương mắt đảo qua, con bé này nửa tháng trước vẫn
là một đứa ngốc, sao bây giờ đột nhiên lại nói chuyện lễ độ như vậy,
trong lòng có chút kinh ngạc, bất quá hắn không quan tâm, hai mắt chĩa
vào Phạm Thông, dùng giọng cực kỳ thô thiển dữ tợn quát: “Phạm Thông, đệ đệ ngươi Phạm Đại đâu? Hắn phá tửu lâu của ta rồi bỏ chạy, không thể bỏ qua như vậy được!”