- Trang chủ
- Vũ Luyện Điên Phong
- Chương 218: Đến nơi
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Mặc
Một hành trình năm trăm dặm ngắn ngủi, nếu là bình thường thì với
thực lực của bọn họ, chỉ cần hai canh giờ là đến nơi. Nếu cao thủ Thần
Du cảnh phi hành thì cũng chỉ cần chưa đầy nửa canh giờ.
Nhưng năm trăm dặm trong U Minh Sơn khiến họ mất cả hai ngày vẫn chưa
đến nơi. Mọi mối nguy hiểm và tấn công trên đường đi đều vượt xa dự liệu của họ.
- Nhan Cung chủ, Vạn Hoa Cung năm nào cũng cử người đến đây, chẳng lẽ lần nào cũng gặp nguy hiểm như vậy sao?
Trong một lần nghỉ chân, Lăng Thái Hư lên tiếng hỏi. Đã năm mươi năm
ông mới quay lại đây, tuy ngày trước cũng có yêu thú cản đường, nhưng
không nhiều đến mức như bây giờ.
Lão bà đó trầm ngâm:
- Không, ta cũng không rõ lần này sao lại như thế nữa. Có lẽ U Minh Sơn
đã xảy ra biến cố nào đó, một vài yêu thú nhỏ yếu đều bị đuổi ra ngoài
rìa núi.
Nghe bà nói vậy, Lăng Thái Hư và Quỷ Lệ đều có chút biến sắc.
- Nơi này không thể dừng chân lâu được, chúng ta tiếp tục đi thôi.
Lão bà cũng nhận ra điều không thỏa đáng, lập tức đề nghị lên đường.
Bọn họ lại tiếp tục cuộc hành trình. Nửa ngày sau, cuối cùng đã đến được nơi cần đến.
Đằng trước có một cái hồ cực lớn, nước hồ trong veo, lăn tăn gợn sóng,
nhưng trên mặt hồ phẳng lặng lại tỏa ra một cỗ khí tức quái dị khiến
Dương Khai thoáng có cảm giác bất an.
Trông ra xa, có thể
thấy bên bờ hồ có rất nhiều người đang hội tụ. Những người này đều là
cao thủ của đủ các phe phái Đại Hán dẫn đệ tử đến để khổ luyện. Có phe
đông có phe ít, đông thì khoảng bảy, tám người, ít thì có ba, bốn người.
Những người này đều đứng cách nhau khoảng ba mươi trượng quanh bờ hồ.
Vừa nhìn thấy đám người của Lăng Thái Hư đi đến, bọn họ đều tỏ vẻ không vui và cảnh giác ra mặt.
Lão bà Vạn Hoa Cung khẽ gật đầu với Lăng Thái Hư, rồi dẫn mỹ phụ và bốn thiếu nữ nọ đi về phía hồ.
Nhóm người oanh yến này vừa xuất hiện, lập tức thu hút được không biết
bao nhiêu ánh mắt của các nam tử trẻ tuổi. Mấy thiếu nữ này đã quá quen
với trường hợp như vậy, nên cũng chẳng có chút xao động gì, chỉ ngoan
ngoãn đi theo sau lão bà, tìm một nơi không người để chừng chân.
Quỷ Lệ gian manh cười với Lăng Thái Hư, rồi lại liếc Dương Khai một cái đầy ẩn ý.
Tên Kim Hào kia còn lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Dương Khai và làm động tác cắt cổ, rồi mới theo Quỷ Lệ đi ngược hướng với Vạn Hoa Cung.
- Chúng ta cũng tìm chỗ đứng thôi!
Lăng Thái Hư dứt lời liền dẫn Dương Khai đến gần bờ hồ.
Nhiều vị trí bên hồ đã bị các thế lực đến trước chiếm giữ. Lăng Thái Hư và Dương Khai đi cả một lúc lâu vẫn chưa tìm được chỗ dừng chân.
Nhưng mỗi lần đi qua một nhóm người, Lăng Thái Hư đều lén lút truyền âm cho hắn biết những kẻ này thuộc thế lực nào, là chính hay tà, đệ tử
tham gia vào đợt khổ luyện này có thực lực ra sao, nên cẩn thận đề phòng những tông môn nào.
Dương Khai âm thầm ghi nhớ, gương mặt vẫn thản nhiên.
Đi vòng được nửa hồ, cuối cùng họ cũng tìm được một chỗ trống. Lăng Thái Hư thở phào nhẹ nhõm.
Dừng lại, hai người khoanh chân ngồi xuống. Lăng Thái Hư kể kỹ càng hơn cho Dương Khai biết về tình hình của các thế lực lớn nhỏ vây quanh hồ.
Dương Khai vừa cố gắng ghi nhớ, vừa âm thầm quan sát.
Càng hiểu rõ, Dương Khai càng cảm nhận được sự hung hiểm của đợt khổ luyện này.
Các phe phái này đều là thế lực thuộc Đại Hán, đa số là tông phái nhất, nhị đẳng, cũng có một vài tông phái tam đẳng. Mỗi một tông phái đưa đến ít nhất ba đệ tử. Một thân một mình vào khổ luyện như Dương Khai thì
chỉ có một không hai.
Lăng Thái Hư vốn cũng muốn đưa thêm hai đệ tử đến để bầu bạn với Dương Khai, nhưng Lăng Tiêu Các chẳng có ứng
cử viên nào được cả.
Tô Nhan thì có thể, nhưng nàng là người
tu luyện Băng Tâm quyết, một nơi giết chóc đẫm máu không có lợi cho
nàng. Hạ Ngưng Thường thì cũng được, nhưng nàng là đệ tử bảo bối của
Mộng Vô Nhai. Mộng Vô Nhai đời nào chịu cho đồ đệ bảo bối dấn thân vào
nơi nguy hiểm chứ? Còn phía Giải Hồng Trần thì Lăng Thái Hư không hề suy xét đến, đưa y tới đây chỉ thêm vướng chân Dương Khai.
Những đệ tử trẻ tuổi được đưa đến đây đều có thực lực cao hơn Dương Khai, ít
nhất cũng là Ly Hợp cảnh thất tầng, bát tầng, cao thủ Chân Nguyên cảnh
cũng đầy rẫy.
Còn Bát Đại Gia của Trung Đô thì không cử người đến, âu cũng là một tin tốt.
- Chỉ có võ giả Chân Nguyên cảnh và dưới Chân Nguyên cảnh mới được vào
trong, thế nên con khỏi lo đụng độ cao thủ Thần Du cảnh nào cả. Với thực lực của con, nếu đụng độ với một tên Chân Nguyên cảnh nhị tầng hay tam
tầng thì có thể ứng phó được. Nhưng nếu gặp kẻ có thực lực cao hơn, Sư
công chỉ có một lời khuyên cho con: chạy! Nam nhan nắm được thì buông
được, không cần phải hiếu thắng. Nắm được là thực lực, buông được là
thông minh!
- Con biết rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Hãy nhớ kỹ, vào trong đó con chỉ có một nhiệm vụ là sống sót trở ra.
Con muốn mạnh hơn thì không nhất thiết cứ phải chiến đấu với người, săn
giết yêu thú cũng là một cách để nâng cao sức mạnh. Ta đoán kẻ có ý định như vậy cũng không ít, nếu có ai đó thật sự có thể tin tưởng được thì
con đừng ngại liên thủ với y. Đây cũng là đạo lý mưu sinh.
- Dạ. Sư công. Người xem kia là tông phái gì mà ăn mặc kỳ quái vậy.
Dương Khai đột nhiên ra hiệu hướng ánh mắt về một phía.
Lăng Thái Hư nhìn ra xa, khẽ nhíu mày, chỉ thấy phía đó có một nhóm
người, bất luận là phục trang hay tướng mạo thì cũng đều có chút khác
biệt với những người bên cạnh.
Như thể đã phát giác ra ánh
mắt của Lăng Thái Hư và Dương Khai, những người bên đó cũng giương mắt
nhìn lại, thần sắc lạnh lùng, hung hãn tỏ ý cảnh cáo.
- Không phải người ở Đại Hán!
Lăng Thái Hư khẽ giọng,
- Là người của Thiên Lang Quốc.
- Người của Thiên Lang Quốc mà cũng chạy đến đây?
Dương Khai kinh ngạc. Thiên Lang Quốc tiếp giáp Đại Hán, tông phái ở đó tại sao lại vượt xa ngàn dặm để đến nơi cấm địa này?
- Ở Thiên Lang Quốc võ phong dũng mạnh, nghe đồn đa số võ giả ở đó đều
có thủ đoạn rất tàn nhẫn, hơn nữa bọn chúng còn có thói kỳ thị sắc tộc.
Nếu gặp chúng trong đó con nhất định phải cẩn thận. Con tuyệt đối không
thể kháng cự nổi sức mạnh của bọn người này đâu.
- Ăn mặc cũng hở hang thật đấy.
Dương Khai quan sát đến say mê. Trong đoàn người Thiên Lang Quốc này có hai nữ tử, thân hình gợi cảm, y phục trên người rất ít, hai cánh tay lộ hẳn ra ngoài. Áo bó sát người, không che lấp nổi đôi gò bồng đảo ngạo
nghễ, cứ như muốn khiêu khích người khác. Áo rất nhỏ, mỗi lần hai nữ tử
cử động thì vùng bụng bằng phẳng và cả cái rốn xinh xẻo đều lộ hẳn ra,
thân hình mỹ miều thoắt ẩn thoắt hiện. Y khố bên dưới chỉ ngắn đến đầu
gối, để lộ cả cẳng chân trắng ngần.
- Ôi chao...
Lăng
Thái Hư lắc đầu ngán ngẩm, vẫn không thể nào hiểu nổi, Lão đại hiền lành chất phác đến vậy, sao lại sinh ra tên tiểu tử háo sắc như Dương Khai
cơ chứ.
Thời gian dần trôi qua, càng lúc càng nhiều người
bước đến bên hồ. Cũng chẳng hiểu là có quy luật gì mà đoàn nào đoàn nấy
cũng cách nhau một khoảng cách nhất định, yên lặng chờ đợi.
Chưa đầy một ngày, quanh bờ hồ đã vây kín người.
Những kẻ đến sau không có chỗ đứng dĩ nhiên sẽ dồn mắt vào những kẻ yếu đã chiếm được vị trí, đôi ba câu bất hòa là đủ lý do để hạ thủ.
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, đã xảy ra bốn, năm trận đánh. Có một
nhóm người thuộc thế lực nhỏ, từ lão bối cho đến đệ tử vãn bối đến rèn
luyện đều bị truy cùng giết tận.
Cảnh tượng máu đổ đầu rơi
này không hề lung lạc bất kỳ ai. Vì nếu đã dám đến đây thì phải luôn sẵn sàng chiến đấu. Kẻ tài nghệ yếu kém bị giết thì cũng chẳng thể trách
được ai.
May thay, Lăng Thái Hư và Dương Khai tuy chỉ có hai người, nhưng không bị ai để ý đến, thế là bớt đi một mối phiền hà.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chính vì càng lúc càng có nhiều phe phái đến đây mà Lăng Thái Hư và Dương Khai cũng đã bị để ý đến.
Có một lão giả tuổi tác xấp xỉ Lăng Thái Hư dẫn theo hai đệ tử trẻ, một nam một nữ chậm rãi bước đến cách Lăng Thái Hư khoảng mười trượng.
Lăng Thái Hư vẫn khoanh chân ngồi đấy, giương mắt lên nhìn lão ta, sắc mặt thản nhiên.
Dương Khai ngồi một bên âm thầm cảnh giác. Nhưng bất ngờ là hắn không
hề cảm giác được chút thù địch và sát khí nào từ những người này.
Lão giả đối diện hơi do dự, chắp tay chào Lăng Thái Hư:
- Lão hủ là Trác Ôn của Ánh Nguyệt Môn, xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ!
- Lăng Thái Hư của Lăng Tiêu Các!
- Hóa ra là Lăng huynh!
Trác Ôn hiển nhiên đã nghe qua về Lăng Tiêu Các, điềm đạm chào hỏi một tiếng rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề:
- Lăng huynh thứ lỗi, lão hủ đưa đệ tử vượt suối băng đèo đến đây,
không ngờ đến muộn, lần này lại có quá nhiều thế lực, khiến chúng tôi
cũng chẳng còn chỗ đứng.
Lăng Thái Hư cũng dẫn theo Dương
Khai vượt hàng vạn dặm đến đây, tuy khởi hành khá muộn nhưng đến cũng
tương đối sớm. Còn lão Trác Ôn của Ánh Nguyệt Môn này đã xuất phát từ
một tháng trước, nhưng do đường sá xa xôi, cộng thêm cả hành trình vào U Minh Sơn quá gian nan, nên đến muộn hơn Lăng Thái Hư hai ngày.
- Trác huynh có gì chỉ giáo?
Nếu đối phương đã không có ác ý thì Lăng Thái Hư cũng không dằn mặt làm gì, ông đã ngầm đoán ra ý đồ của họ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Trác Ôn cười gượng một tiếng rồi nói:
- Trác mỗ muốn thương lượng với Lăng huynh. Lục bình qua sông mỗi lần
chỉ có thể chở bốn người. Trác mỗ thấy Lăng huynh chỉ dẫn theo một đệ
tử, liệu có thể nhân tiện cho hai đệ tử của lão hủ đi cùng không? Nếu
không được thì chuyến này Trác mỗ đã uổng công chạy đến đây rồi, nếu trở về sợ bị người khác chê cười, và cũng khiến hai đệ tử thất vọng.
Lăng Thái Hư chuyển hướng nhìn sang hai vị đệ tử trẻ tuổi sau lưng Trác Ôn.
Hai người này vội vàng bước lên, nam tử nói:
- Đệ tử Trần Học Thư, bái kiến Lăng tiền bối.
Còn nử tử nói:
- Đệ tử Thư Tiểu Ngữ, bái kiến Lăng tiền bối.
Cả hai đều hành lễ như đệ tử, điệu bộ cung kính, không có chút bất mãn
hay hống hách. Lăng Thái Hư tỏ ý hài lòng với biểu hiện của họ, liền khẽ gật đầu. Ánh Nguyệt Môn và Lăng Tiêu Các đều là tông phái nhị đẳng, đệ
tử trong tông môn cũng không đến nỗi đại gian đại ác, hơn nữa hai người
này đều trông có vẻ nhã nhặn, không giống kẻ thích tranh giành chém
giết.
Thấy Lăng Thái Hư trầm ngâm, Trác Ôn vội lên tiếng:
- Lăng huynh yên tâm, hai đệ tử này của lão hủ tâm tính lương thiện,
lần này cho chúng đến đây khổ luyện cũng chỉ giết yêu thú, kiếm tìm cơ
duyên là chính, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi đối với đệ
tử của huynh đâu. Điều này, lão hủ có thể lấy đầu mình ra đảm bảo.
Dứt lời, lão lại nói thêm vào:
- Nếu vị tiểu huynh đệ này không chê, khi vào trong đó ngươi có thể kết bạn cùng hai đệ tử này của ta, cùng phối hợp giúp đỡ lẫn nhau.
Lăng Thái Hư đã sớm có dự tính trong đầu, nhưng vẫn nhìn qua hỏi Dương Khai:
- Con thấy thế nào?
Dương Khai gật đầu hờ hững:
- Có thể đi cùng, nhưng mấy chuyện kết bạn thì miễn cho.
Cả hai bên đều không quen biết, tuy Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ này
trông cũng không tệ. Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, tất nhiên cũng cần phải đề phòng. Huống hồ, cho dù Dương Khai có tín nhiệm bọn họ, thì cũng chưa chắc họ đã tin tưởng Dương Khai. Lời của Trác Ôn chẳng qua
chỉ là lời nói khách sáo thôi, sao có thể xem là thật được?