- Trang chủ
- Vũ Luyện Điên Phong
- Chương 96: Giết trước hai tên
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Mặc
Hai tên đệ tử Phong Vũ Lâu này cơ bản không có thù oán với Dương Khai,
nhưng trên đường đuổi đến, sư đệ của họ chết mất vài người, bọn họ không có biện pháp tìm Văn Phi Trần báo thù, chỉ có thể trút lên đầu Dương
Khai.
Lúc này gặp mặt kẻ thù, đương nhiên là vô cùng tức giận.
Hùng sư huynh cười cười quan sát đánh giá Dương Khai, lạnh lùng nói:
- Thật can đảm, lại dám chui đầu vào lưới, nữ tử ngươi cứu đi đâu rồi?
- Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Dương Khai nắm chặt nắm tay kêu răng rắc, lắc lắc cổ, chẫm rãi đi về phía hai tên.
Hùng sư huynh cười giễu cợt:
- Không biết sống chết, sư đệ thay ta lược trận, ta giáo huấn hắn một chút!
Khi nói chuyện, lấy trường kiếm đeo bên hông ra khỏi vỏ, một đường kiếm hướng về phía Dương Khai.
Thực lực của Huỳnh sư huynh ở Khai Nguyên cảnh lục tầng, còn Dương Khai bất
quá cũng chỉ ở Khai Nguyên cảnh tứ tầng, cảnh giới của bản thân cũng kém hai tiểu cấp bậc, huống chi Hùng sư huynh còn cầm vũ khí sắc bén, tự
nhiên chiếm hết ưu thế.
Một kiếm này chỉ là thử mà thôi, Hùng sư huynh cũng không trông cậy vào một chiêu này có thể xử lý gọn được Dương Khai.
Trong bóng đêm kiếm hoa thoáng hiện, Dương Khai nghiêng người tránh né, song
chưởng giơ lên rồi cùng giao chiến với Hùng sư huynh của Phong Vũ Lâu.
Lấy chưởng đối kiếm, Dương Khai luôn phải chịu thiệt thòi, vừa đánh vừa
lui. Khi Hùng sư huynh đâm ra đường kiếm thứ chín đã thối lui ra xa vài
chục bước.
Hùng sư huynh cười lớn:
- Chỉ là một hạt gạo mà cũng dám tỏa sáng, Dương Khai, để mạng lại!
Lúc trước thử kiếm y đã nắm rõ ràng thực lực của Dương Khai, bây giờ đương
nhiên là thời điểm phải thống hạ sát thủ. Nguyên khí trong cơ thể vận
chuyển, trên trường kiếm của Hùng sư huynh có tiếng sấm nổ mạnh truyền
ra.
- Lôi Phong Ngâm!
Hùng sư huynh uy phong lẫm liệt xuất ra
kiếm chiêu, trên trường kiếm xuất hiện một vệt hào quang, sắc bén vô
cùng, tấn công vào phần ngực với một tốc độ mà Dương Khai không thể nào
tránh né.
Dương Khai quả nhiên không trốn tránh được, nhưng trên
mặt hắn lại không có chút hoảng sợ, ngược lại vung lên một chưởng, mạnh
mẽ hướng về phía trường kiếm.
Hùng sư huynh không ngừng cười
lạnh, thầm nghĩ trên thân kiếm hiện tại đang bị bao phủ bởi Lôi Lực, một tên Khai Nguyên cảnh tứ tầng nhãi nhép nếu đụng vào, chỉ e là cả người
sẽ tê liệt, đến lúc đó chỉ có thể mặc cho ta xâu xé.
Nghĩ đến đây, Hùng sư huynh căn bản không rút chiêu, ngược lại kiếm chiêu lại phát ra với tốc độ càng nhanh hơn.
Dương Khai khẽ quát, bàn tay trở nên đỏ bừng bừng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, một cỗ chích nhiệt nghênh diện đánh tới Hùng sư huynh, chẳng những xua tan đi âm hàn bên cạnh mà còn khiến y có cảm giác giống như
rơi vào trong biển lửa.
Tiếng “leng keng” vang lên, bàn tay Dương Khai vỗ vào thân kiếm, hồ quang trên thanh kiếm biến mất. Nhờ vào cú vỗ này, trường kiếm cũng đi chệch phương hướng, đâm sượt vào vai Dương
Khai, không gây ra chút tổn thương nào.
Hùng sư huynh hoảng hốt,
lần giao chiến này, nguyên khí của bản thân không ngờ lại không địch nổi đối phương! Thầm nghĩ Dương Khai không phải chỉ có Khai Nguyên cảnh tứ
tầng thôi sao? Tại sao Nguyên khí trong cơ thể lại hùng mãnh hơn mình?
Hơn nữa một chưởng vừa rồi chứa đựng nguyên khí nóng rực, thật sự quá tinh
thuần, bằng không căn bản sẽ không thể diệt được Lôi Lực của mình.
Trong lúc hoảng hốt, Hùng sư huynh vội vàng thu kiếm lùi về phía sau, chuẩn
bị điều khí rồi từ từ tới, nhưng Dương Khai làm sao lại cho y có được cơ hội này? Thừa dịp y thu kiếm, bước chân xê dịch về phía trước. Lúc Hùng sư huynh đang hoảng sợ kinh ngạc nhìn chăm chú, thì nhất chỉ điểm ngay
tim y.
Biết mình phải đối phó với không ít kẻ thù, Dương Khai hạ
thủ cũng tương đối dứt khoát, không hao phí một chút sức lực nào, cũng
muốn một kích tất sát đối phương.
Cơ thể Hùng sư huynh đột nhiên dừng lại bất động. Trong sơn cốc chỉ còn lại từng trận âm phong gào thét, nức nở như khóc như tố.
Sư đệ Phong Vũ Lâu kia đứng ở một bên nhất thời không nhìn rõ, bất giác nhẹ giọng la lên:
- Hùng sư huynh, Hùng sư huynh.
Còn chưa dứt lời, thân thể Hùng sư huynh đột nhiên thẳng tắp ngã xuống, Dương Khai dữ tợn cười một tiếng:
- Hùng sư huynh của ngươi đang trên đường đến Hoàng tuyền chờ ngươi.
Tên sư đệ này nghẹn họng nhìn trân trối, rồi chợt hú lên quái dị, nhanh chân bỏ chạy.
Thực lực của y so với Hùng sư huynh cũng thấp hơn một chút, chẳng qua chỉ là Khai Nguyên cảnh ngũ tầng mà thôi. Dương Khai không tốn nhiều sức đã
giết được Hùng sư huynh, đối phó với y chẳng phải là dễ như lật bàn tay?
- Chạy sao?
Dương Khai cười nhạt, cầm theo trường kiếm của Hùng sư huynh đuổi theo.
Không thể không nói, âm khí dày đặc trong sơn cốc này đã giúp đỡ Dương Khai
rất nhiều. Trong hoàn cảnh bị âm khí bao trùm này, thực lực của mọi
người đều bị giảm xuống rất nhiều, duy chỉ có Dương Khai tu luyện Chân
Dương quyết, nguyên khí trong cơ thể là khắc tinh của âm khí, cẳn bản
không cần lo lắng sẽ bị ảnh hưởng.
Chẳng qua chỉ cần hao phí một chút Chân Dương nguyên khí để xua tan hàn khí mà thôi.
Sư đệ Phong Vũ Lâu kia mặc dù Khai Nguyên cảnh ngũ tầng, nhưng ở trong sơn cốc này thực lực có thể phát huy so với Dương Khai còn thấp hơn một ít.
Đuổi theo không bao lâu, Dương Khai đã kéo gần khoảng cách của hai người xuống khoảng mười trượng, khoảng cách này vừa đủ gần.
Trong lúc chạy, Dương Khai đã phóng thanh trường kiếm trên tay đi. Nghe được
sau lưng có tiếng gió đang lao tới, tên sư đệ Phong Vũ Lâu kia nhanh
nhẹn làm ra một động tác tránh né, khó khăn lắm mới tránh được trường
kiếm đánh úp lại.
Nhưng trong lúc trì hoãn này, khoảng cách mười trượng lập tức bị kéo gần hơn nữa.
Không thể chạy trốn được nữa, tên sư đệ Phong Vũ Lâu này cũng quyết đoán, vội vàng xoay người, rút vũ khí chiến đấu với Dương Khai. Nhưng ngênh diện
với một vệt hồng quang lóe lên, y gần như là bản năng đưa vũ khí tới
phía trước đỡ lấy.
Gặc…. một tiếng, vũ khí được tinh thép rèn
thành trên tay bị hồng quang cắt trúng, vô cùng yếu ớt, trực tiếp bị cắt thành hai đoạn. Ngay sau đó, y liền cảm giác phần cổ của mình nóng lên, giống như có vật gì đó rạch qua.
Dương Khai ngừng lại, trên đầu
ngón tay là một đao phiến màu đỏ tươi, mỏng như cánh ve, một giọt máu
tươi từ trên đao phiến lăn xuống.
Yết hầu của tên sư đệ Phong Vũ
Lâu co rút, kinh ngạc nhìn Dương Khai, chỉ ngón tay vào hắn, không nói
ra lời. Sau mấy hơi thở, sọ của gã đột nhiên phóng lên trời, cổ phụt máu tươi.
Giết hai tên trước!
Trận chiến này không hề áp lực, nhẹ nhàng đến mức Dương Khai không hề sử dụng đến Bất Khuất Chi Ngạo.
Trước kia mỗi lần đối mặt với địch, Dương Khai đều sử dụng loại võ công
thần bí này mới có thể chiến thắng kẻ thù. Nhưng lúc này đây, hắn lại
phát hiện, mặc dù không sử dụng võ công này, bản thân cũng có thực lực
để giết người vượt cấp.
Dương Khai cảm thấy cần phải xem kỹ lại bản thân một lần nữa.
Đang lúc Dương Khai nhanh chóng rời đi, hai bên trái phải đồng thời truyền đến tiếng phần phật của tay áo.
Bên trái có hai tên nhanh chóng tiếp cận, bên phải là một tên! Hẳn là tiếng kêu kỳ quái của tên sư đệ lúc nãy đã dẫn bọn họ tới, cách hắn khoảng
một trăm trượng.
Dương Khai vốn muốn trốn tránh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên nhanh chóng tiếp cận về hướng bên trái.
Nếu hắn đoán không sai, những tên đang đến hẳn là ba tên còn lại của Phong Vũ Lâu!
Có thể là để thuận tiện cho việc tìm kiếm hắn và Hạ Ngưng Thường, nên
chúng mới tách nhau ra. Tuy nhiên mọi người cách nhau một khoảng cách
không phải là quá xa.
Hiện tại ba tên còn lại đều đã tới, Dương
Khai tự nhiên là cầu còn không được. Thực lực của đám người Phong Vũ Lâu so với Huyết Chiến Bang thấp hơn nhiều, vừa đúng lúc để kiểm nghiệm
thực lực của bản thân.