- Trang chủ
- Tối Cường Thế Lực Khởi Tạo
- Chương 2: 2: Ngươi Tên Tiểu Sầu!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Dương Gia Đại Thiếu
"Phải cần phí gia nhập là sao?" Nguyễn Thiên khó hiểu nhìn hắn hỏi, tại sao gia nhập vào môn phái lại phải cần phí gia nhập.
"Không nhiều lời, ngươi có tiền đó không?" Khải Minh vội vàng mà nói.
"Ta chỉ còn khoảng hai nghìn đồng!" Nguyễn Thiên lục lục lọi lọi trên người mình, sau đó lấy ra một số tiền.
"Tốt, đi theo ta." Khải Minh ngay lập tức chộp lấy số tiền ấy, rồi hướng phía một thành trì gần đó bước đi.
"Nhưng........!" Nguyễn Thiên chưa kịp nói gì thì tên Khải Minh đã đi rất xa.
...
Khải Minh bước ra từ một cửa hàng với tâm trạng vô cùng thoải mái, hắn dang hai tay ra, ngửa mặt lên trời và hít vào một ngụm không khí vô cùng trong lành.
Tình trạng của hắn đã khác rất nhiều với lúc nãy, một bộ quần áo mới tinh, cao quý và sang trọng.
"Có đồ mới liền đẹp trai ra a!" Khải Minh khoan khoái tự đắc.
"Đi, chúng ta đi ăn cơm!" Khải Minh hướng Nguyễn Thiên đang đứng gần đó nói, ra hiệu hắn đi theo mình.
Hai người cùng đi trên đường lớn, một người đi trước với một tâm trạng vô cùng vui sướng, một người còn lại đi sau với tâm trạng vô cùng khó hiểu, sầu khổ và đầy tâm tình.
"Ông chủ, cho hai phần thịt lớn và một bình trà ra đây!" Đi không bao lâu Khải Minh cùng Nguyễn Thiên cũng tìm được một tiệm cơm, vừa ngồi xuống Khải Minh ngay lập tức gọi món.
"Vâng, có liền đây!" Nhân viên ở bên trong lớn tiếng nói vọng ra.
...
Xế chiều, bên ngoài cổng thành của một thành trì nào đó.
"Thoải mái, cảm giác khi tiêu tiền lúc nào cũng thoải mái." Khải Minh vươn vai vừa đi vừa nói.
"Thế chúng ta đi đâu đây?" Nguyễn Thiên đi ở phía sau hỏi, sau ngày hôm nay hắn có cảm giác giống như là hắn đã bị lừa.
"Trở về môn phái thôi!" Khải Minh quay đầu, chỉ nói duy nhất một câu rồi lại hướng vào Sâm Lâm đi tiếp.
Nguyễn Thiên không còn cách nào khác nên chỉ đành bước theo hắn.
Sau hơn 4 tiếng đi đường, Nguyễn Thiên cũng được Khải Minh đưa đến một cây cổ thụ siêu cao siêu khổng lồ.
Ngoài ra cây cổ thụ này xuất hiện rất nhiều trái cây to nhỏ khác nhau, điều đặc biệt nhất là những trái cây này hiện đang phát sáng.
Vị trí của cây cổ thụ này nằm khá sâu trong sâm lâm, do lúc trước hắn chạy trốn bọn sinh vật đột biến kia nên gặp cây cổ thụ này, và cũng chính cây cổ thụ này đã che chở cho Khải Minh suốt ba ngày trời.
Kể từ đó Khải Minh có hảo cảm với cây cổ thụ này, quyết định ở luôn nơi này.
Bây giờ hắn phải tạo lập môn phái nhưng không có địa điểm tốt, vì thế hắn dự định dùng nơi này để bắt đầu.
Cây cổ thụ này Khải Minh cũng không biết rõ đây là cây gì, nhìn qua thì nó rất lớn, rất cao, độ lớn của thân cây chí ít cũng có thể mở một quán cơm bên trong, còn chiều cao hắn chỉ ước tính được là nó cao trên dưới khoảng 500 mét.
Và đây cũng chỉ là ước tính mà thôi, còn độ cao thật sự thì hắn không rõ.
Không phải hắn không muốn tò mò về việc này, mà là hắn không dám, nhỡ đâu leo lên đến đỉnh của cây này mà lỡ tay té xuống thì sao, nghĩ thôi hắn cũng không dám nghĩ về việc này.
Ngoài ra cây cổ thụ này có vô số những nhánh cây đâm ra chằng chịt, mỗi nhánh cây cũng có đường kính khoảng vài mét.
"Đây là căn cứ và cũng là môn phái của chúng ta, ngươi tự chọn một nhánh cây mà leo lên nghỉ ngơi đi, ngươi yên tâm, nơi đây rất an toàn!" Khải Minh dặn dò Nguyễn Thiên một câu rồi leo lên một nhánh cây cách mặt đất khoảng hai mươi mét nằm gác chân lên ngủ.
Với ánh sáng của những trái cây kia phát ra, cả nơi đây giống như là ban ngày, cho dù bóng tối ở bên ngoài muốn xâm nhập vào cũng không thể lọt vào được.
Và có một điều quan trọng mà Khải Minh không thể hiểu rõ được, là hắn hoặc bất kỳ một con người nào đó lại gần cây cổ thụ này sẽ không xuất hiện vấn đề gì, nhưng đám sinh vật ngoài kia thì ngược lại, bọn chúng không dám bén mảng đến đây, giống như là có một điều gì đó ở đây đang đe doạ bọn chúng vậy.
Nhưng Khải Minh hắn không quan tâm về việc này, chỉ cần là nơi an toàn liền được.
"Ta, ta có thể rời khỏi Đại Việt phái gì đó không, số tiền lúc trước ta không cần nữa?" Nguyễn Thiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền đơ người, đến lúc này hắn liền biết là hắn đã bị gạt rồi.
Có tông môn môn phái nào mà sinh sống như loài yêu thú thế không?
Có tông môn môn phái nào mà ngay cả nhà ở cũng không có như thế không?
Thấy Khải Minh im lặng ngủ không trả lời, Nguyễn Thiên bèn quay người bước đi.
Nhưng sau khi hắn ra khỏi khu vực bao phủ của cây cổ thụ, hắn ngay lập tức trở về.
Bởi vì hắn vừa bước ra ngoài phạm vi của cây cổ thụ, hắn liền bắt gặp rất nhiều những cặp mắt to có nhỏ có, cùng một màu đỏ như máu nhìn chằm chằm hắn, ở phía xa trong sâm lâm lại xuất hiện rất nhiều âm thanh ghê gợn và dữ tợn.
Hắn quay trở lại chỗ cũ, nhìn thấy Khải Minh vẫn đang ngủ say, thấy vậy hắn cũng không nói gì, sau đó hắn nhảy lên một nhánh cây cao gần đó dựa lưng vào thân cây, nghĩ một chút về việc gì đó rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Như thường lệ, trời vừa tờ mờ sáng Khải Minh liền thức dậy để vệ sinh cá nhân, đánh răng súc miệng tập thể dục.
"Ngươi thức sớm vậy?" Khải Minh thấy Nguyễn Thiên từ trong sâm lâm bước ra, trên tay còn cầm hai con Gà rừng, nói là Gà rừng cũng không đúng, qua nói chuyện với Nguyễn Thiên hắn liền biết con gà rừng này cùng với những con sinh vật biến dị lúc trước đều được gọi là Yêu Thú, Hung Thú.
Yêu thú lại mạnh hơn Hung Thú.
Con gà rừng mà Nguyễn Thiên mang về chính là một con Lục giai Hung Thú, thực lực mạnh bằng 30 người bình thường, mà 30 người này phải là những người có cơ bắp và sức mạnh cường đại mới được a.
"Sáng nay ta có bắt được vài con Gà rừng, ngươi muốn làm gì thì làm đi!" Nguyễn Thiên ánh mắt đầy cay đắng nói ra.
Hắn biết là hắn đã bị tên đang đứng trước mặt lừa, vì thế hắn muốn rời khỏi nơi chết tiệc này, nhưng hắn lại không thể hiểu rõ là tại sao hắn lại không thể bỏ đi được.
Tối hôm qua hắn vừa bước ra khỏi nơi này thì ngay lập tức có rất nhiều yêu thú hung thú nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn rời khỏi nơi này, do đó hắn đành phải trở lại nơi đây.
Sáng hôm sau hắn lại có ý nghĩ rời khỏi nơi này, nhưng không thể ngờ rằng, vừa bỏ đi chưa được bao xa hắn lại đụng phải một bầy yêu thú tam giai, là một bầy lận đấy, một bầy chứ không phải là một con, với tu vi của hắn thì chỉ một con yêu thú tam giai hắn cũng không đánh lại, huống chi là một bầy như thế, và thế là hắn lại trở về đây.
"Gọi ta là Chưởng phái, ngươi không được xưng hô như thế nữa." Khải Minh trầm giọng nói ra, hắn là người đứng đầu của một môn phái mà, nhất định phải được tôn trọng.
"Chưởng......!Chưởng phái!" Nguyễn Thiên rất muốn khóc, hắn lại không thể ngờ rằng hắn lại để xảy ra một điều sai lầm lớn như thế.
Môn phái mạnh nhất ư? Chỉ có hai người thì mạnh kiểu gì?
Môn phái không bao lâu sẽ đứng trên đỉnh phong thế lực ư? Nhà cửa không có phải ở trên cây thì đứng kiểu gì?
Bây giờ Nguyễn Thiên chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là phải rời khỏi cái nơi đáng sợ này.
"À mà để thuận tiện trong việc xưng hô, ta nên cho ngươi một cái danh hào để gọi thì hay hơn a!" Khải Minh chợt nhớ đến điều này nên hắn bắt đầu lâm vào suy nghĩ.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Thiên ngay lập tức có loại cảm giác hơi sợ hãi.
"A, đúng rồi, lúc gặp được ngươi ta nhìn thấy ngươi ủ rũ sầu khổ, vậy thì từ bây giờ ta gọi ngươi là Tiểu Sầu đi, ngươi cảm thấy thế nào, tên rất hay chứ?" Khải Minh hào hứng vỗ tay nói ra, hắn có cảm giác hắn rất giỏi trong việc đặt tên cho người khác.
"Tiểu,....!Tiểu Sầu......!Chưởng phái, có,...!có thể bỏ chữ tiểu đi được không?" Tiểu Sầu khuôn mặt đen lại, thanh âm lắp bắp nói.
Hắn có lòng tin, nếu như hắn đem cái tên Tiểu Sầu này về gia tộc, hắn bảo đảm người trong nhà chỉ cần nghe cái tên này sẽ cười đến chết đi sống lại..