- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 483
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Lâu Thất và Trầm Sát lại thoải mái tự tại giả vờ không biết gì, dẫn người đến ngắm cảnh nói chuyện ở giữa núi, cứ như thể bọn họ đến để nghỉ mát vậy.
Hoàn toàn không quan tâm sự đau khổ và oán hận của đám người Đại trưởng lão và Nạp Lan Họa Tâm lúc này.
Đám người Hỏa đang ở sau lưng, cách hai người một đoạn, bởi vì lúc này tình cảm của Đế Quân và Đế Phi quá tốt, ở gần quá thì lúc nào bọn họ cũng bị đỏ mặt.
“Tối qua…” Vân đè thấp giọng, hỏi Trần Thập: “Đó là do người kia làm sao... ”
Điều không ngờ tới nhất đó chính là bọn họ tối qua không hề biết gì, sớm ra tỉnh dậy thì Vấn Thiên Sơn đã xảy ra chuyện rồi. Sau khi nghe ngóng, Hỏa cảm thấy thế giới quan của mình lại được đổi mới.
Thật đúng là…
Khóe miệng Trần Thập nhếch lên, nộ ra một nụ cười thâm sâu, hắn cũng không trả lời rõ, chỉ nói: “Thuộc hạ sớm đã nói rồi, cả đời này sẽ đi theo cô nương.”
Hỏa không biết nói gì…
Lúc này, đằng sau có người chạy tới: “Hỏa đại ca.”
Hỏa quay đầu liền thấy Thu nhị tiểu thư của Thần Tiễn Sơn Trang dẫn mấy người đi đến.
A Mộc trầm mặt, buồn bực không vui, đá một hòn đá trên đất. Hỏa nhìn nàng ta một cái: “A Mộc có phải mệt rồi không?”
“Không, không mệt. Chỉ là Thu nhị tiểu thư tại sao lại học ta kêu huynh là Hỏa đại ca rồi?”
“A Mộc muội muội, ta không thể gọi huynh ấy là Hỏa đại ca sao?” Thu nhị tiểu thư đã đến trước mặt họ, thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn A Mộc.
“Các người quen thân lắm sao?” A Mộc không muốn nhìn thấy nàng ta như vậy, nói xong liền liếc Hỏa một cái, hi vọng hắn có thể nói lời ủng hộ, đứng về phía nàng. Trong lòng Hỏa khẽ thở dài một hơi.
Nếu A mộc không ở đây, thì hắn chắc chắn sẽ ngăn Thu nhị tiểu thư, họ thật sự không thân, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy Thu nhị tiểu thư thích hợp làm thê tử của hắn. Thu nhị tiểu thư còn yếu ớt hơn cả A Mộc.
Nhưng vì không muốn cho A Mộc hi vọng, hắn chỉ hờ hững nói: “Dù sao cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.”
Tim A Mộc như bị người ta nhéo mạnh một cái, cảm thấy rất đau.
Thu nhị tiểu thư cũng vui vẻ: “Các huynh đang ngắm cảnh sao? Ồ, Đế Quân và Đế Phi đang ở trước mặt, đúng lúc ta có chuyện muốn nhờ.” Nói xong, nàng ta nhấc váy chạy về phía Trầm Sát và Lâu Thất.
“Này.” Đám người Hỏa chỉ đành đi theo.
Lâu Thất và Trầm Sát sớm đã nghe thấy động tĩnh sau lưng, chỉ là không ngờ tới Thu nhị tiểu thư lại đi lên. Lâu Thất xoay người nhìn dáng vẻ nàng ta nhấc váy chạy, cảm thấy Thu nhị tiểu thư lúc này rất xinh đẹp, cũng hoạt bát sống động, khiến người ta không nhịn được mà yêu thích.
“Tham kiến Đế Quân, tham kiến Đế Phi.” Thu nhị tiểu thư chạy tới, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Thu nhị tiểu thư muốn làm gì vậy?”
Trầm Sát lười đáp lời người khác, nên đi ra hai bước, Lâu Thất mỉm cười hỏi Thu nhị tiểu thư.
Nhưng không ngờ Thu nhị tiểu thư đột nhiên quỳ xuống, nói với nàng: “Khánh Tiên có một chuyện muốn xin Đế Phi nương nương thành toàn.”
Hành động này khiến tất cả đều ngây ra, ngay cả Trầm Sát cũng liếc nhìn nàng.
“Thu nhị tiểu thư mau đứng dậy đi, ta không quen người khác quỳ xuống nói chuyện.” Lâu Thất tránh ra một bước.
“Khánh Tiên muốn được gả cho Hỏa vệ đại nhân, xin Đế Quân, Đế Phi thành toàn.”
Ở thế giới này, chuyện chung thân đại sự của thị vệ đa phần đều do chủ nhân làm chủ, cho nên Thu Khánh Tiên mới trực tiếp nói với Lâu Thất.
Những người vừa nãy chỉ hơi ngây ra thì giờ đây lại gần như chết lặng, đặc biệt là Hỏa và A Mộc, giống như bị sét đánh vậy, ngây ra tại chỗ mãi không hoàn hồn.
Nhị tiểu thư của Thần Tiễn Sơn Trang nhìn trúng Hỏa sao? Nhưng hiện giờ Hỏa đã bị hủy gần hết khuôn mặt rồi mà! Hơn nữa, nàng ta không quan tâm chuyện mình là nữ tử, thản nhiên quỳ xuống cầu thân như vậy cũng không phải chuyện mà người bình thường dám làm.
Lâu Thất đến từ hiện đại cũng bị nàng ta dọa.
Nhưng khi nàng cúi đầu nhìn vào mắt của Thu Khánh Tiên liền bắt được sự thả lỏng và bi thương lóe lên trong mắt nàng ta, Lâu Thất ngây ra.
Hành động đột ngột này của Thu nhị tiểu thư chắc chắn có ẩn tình, nhưng giờ đây không phải là lúc hỏi cho rõ, bởi vì ở chỗ này có người của Vấn Thiên Sơn đang ẩn nấp, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ.
“Thu nhị tiểu thư cứ đứng lên trước đã.” Lâu Thất nháy mắt với Ấn Dao Phong, Ấn Dao Phong lập tức dìu Thu Khánh Tiên lên.
Lâu Thất nhìn Hỏa một cái, nói với Trầm Sát: “Chúng ta về đi, ta mang Thu nhị tiểu thư về nói chuyện.”
Trầm Sát gật đầu.
Chuyện này rất nhanh truyền ra ngoài, Thu Tâm trang chủ tức đến mức xanh mặt: “Nha đầu Khánh Tiên đó có phải não bị nước vào rồi không, rõ ràng biết lần này mang nó đến là để…”
Rốt cuộc là làm gì thì ông ta không nói ra.
Đại trưởng lão vừa biết tin này liền hừ lạnh: “Kệ đi, dù sao cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.” Nói xong, liền nói với thị nữ của Cảnh Mộng: “Bảo môn chủ của các ngươi yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu, ta sẽ xử lý tốt, bảo nàng ta đừng manh động.”
Đợi Cảnh Mộng ra ngoài, thì ánh mắt của hắn lóe lên tia u ám.
Lâu Thất dẫn Thu nhị tiểu thư về Thanh Dật Cư, mấy người ngồi ở trong phòng khách, lúc này mới phát hiện Thu nhị tiểu thư hơi lo lắng.
“Được rồi, Thu nhị tiểu thư có gì có thể nói thẳng, ở đây không có ai.” Lâu Thất nói. Bọn họ muốn bàn chuyện, nếu còn có thể để người ta đến nghe lén thì thật mất mặt. Nhưng có thể là do người của Đại trưởng lão thấy Thu nhị tiểu thư này không có gì đáng nghi, không muốn nghe lén chuyện bát quái nên người trong tối theo dõi họ không theo đến đây, chỉ ở bên ngoài Thanh Dật Cư mà thôi.
Có thể thấy chiêu này của Thu nhị tiểu thư không tồi, tuy bất ngờ, nhưng vẫn lừa được đối phương.
Vân đứng ở một bên hơi nhíu mày nhìn nàng ta, A Mộc lại ngồi ở trên ngưỡng cửa bên ngoài, vùi mặt vào gối. Nàng ta bị Thu nhị tiểu thư dọa, nàng ta luôn nghĩ rằng nữ tử thảo nguyên thẳng thắn, nữ tử Trung Nguyên đều rất giỏi giả vờ đoan trang hiền thục. Nhưng hành vi vừa nãy của Thu nhị tiểu thư lại phá vỡ nhận thức này của nàng ta.
Thu nhị tiểu thư có biết rằng, nếu như bị Hỏa đại ca từ chối thì sau này có thể nàng ta sẽ không gả đi được nữa không? Dù sao thì nam nhân đều yêu sĩ diện, ai mà đồng ý cưới một nữ nhân không biết xấu hổ quỳ xuống cầu hôn nam nhân khác chứ?
Nói bọn họ bị dọa thì không đúng, phải nói là bọn họ bị nàng làm cho kinh ngạc.
Ít nhất thì nàng không làm được như nàng ta!
Cũng vì như thế mà đột nhiên nàng không thể ghét được Thu nhị tiểu thư, bởi vì nàng cảm thấy mình không bằng Thu nhị tiểu thư.
Thu nhị tiểu thư Thu Khánh Tiên cắn môi dưới. Họ phát hiện thái dương nàng chảy mồ hôi, tay đang phát run, điều này khiến họ càng thêm kinh ngạc.
“Cầu Đế Quân, Đế Phi thu lưu Khánh Tiên. Khánh Tiên không dám vọng tưởng được gả cho Hỏa vệ đại nhân, đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Khánh Tiên xin lấy một bí mật để đổi lấy chỗ dung thân ở Đại Thịnh.”
Thu nhị tiểu thư ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định, xem ra nàng ta đã muốn đánh đổi bằng bất cứ giá nào: “Bí mật này có liên quan đến Đế Quân.”
Trầm Sát vừa vào cửa đã cúi đầu nghịch bàn tay của Lâu Thất, lúc này nghe vậy mới ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn nàng ta một cái.
“Ngươi đúng là rất to gan.”
Thu nhị tiểu thư như bị ánh mắt lạnh nhạt của hắn khiến cho lạnh run: “Bởi vì nếu Khánh Tiên không làm vậy thì tối nay sẽ bị Tam thúc tặng cho Đại trưởng lão.”
Đám người sững sờ.
Nhưng nghĩ kĩ thì cũng không cảm thấy kỳ lạ, võ công của Thu nhị tiểu thư xem ra cũng bình thường, nội lực không sâu, nhưng dung mạo của nàng ta lại rất đẹp, nếu không hữu dụng thì sao lại mang nàng đi theo tới đây chứ?
“Ngươi có bản lĩnh gì?” Trầm Sát đột nhiên hỏi.
Thu nhị tiểu thư hình như không ngờ được ánh mắt của hắn lại chuẩn xác như thế, ngây ra một lát, trên mặt hiện lên nụ cười khổ: “Truy Tức tiễn của Thần Tiễn Sơn Trang là tiễn mà ta đã sửa lại... ”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Lâu Thất cũng kinh ngạc nhíu mày.
Truy Tức tiễn, Lâu Thất đã từng lĩnh giáo lúc ở núi Cầm. Vốn nàng cho rằng đó chỉ là một loại tiễn pháp, bây giờ nghe nàng ta nói vậy thì lại có liên quan đến bản thân cây tiễn đó rồi rồi.
Thu nhị tiểu thư nói: “Vốn Truy Tức tiễn của Thần Tiễn Sơn Trang cần người có nội lực cao cường, lực cánh tay mạnh mới có thể luyện, nhưng ta đã cải tạo qua, cho thêm chút đồ ở đầu tiễn và lông vũ của tiễn, như thế thì rất nhiều người đều có thể luyện được nó. Dù luyện không tốt thì tiễn thuật cũng mạnh hơn người khác rất nhiều.” Thấy họ đều mở to mắt nhìn mình, Thu nhị tiểu thư đột nhiên thấy thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Ta từ nhỏ đã có hứng thú với cái này.”
Lâu Thất hỏi: “Vậy, tiễn thuật của Thu nhị tiểu thư ra sao?”
Thấy hỏi về điểm này, Thu nhị tiểu thư vô thức thẳng lưng, không hề khiêm tốn nói: “Bách phát bách trúng, không hụt phát nào.”
Ồ?
Đám người đều hít một hơi khí lạnh.
Đúng là…
Tự tin quá…
“Ngươi cũng biết dùng Truy Tức tiễn? Nhưng nội lực của ngươi chẳng ra sao cả.” Lâu Thất lại nói.
Thu nhị tiểu thư gật đầu: “Ta biết, từ nhỏ ta đã có thiên phú về tiễn thuật. Tuy nội lực của ta không tốt, nhưng lực cánh tay rất mạnh.” Nói xong, nàng đột nhiên vung tay về phía Trần Thập cách nàng ta gần nhất.
Mi mắt Trần Thập run lên, giơ tay đỡ.
Cánh tay của Thu nhị tiểu thư bị chặn ở lòng bàn tay hắn, nhìn rất nhỏ nhắn, nhưng khi nàng ta thu tay lại thì Trần Thập lại kinh ngạc đưa lòng bàn tay ra trước mắt mọi người.
Lòng bàn tay hắn bị đỏ một mảng.
Đó là do bị lực mạnh làm ra. Nội lực của Trần Thập thì ai ở đây cũng rõ, dù là cao thủ thông thường thì cũng chưa chắc có thể khiến tay hắn bị đỏ, nhưng Thu nhị tiểu thư nhìn gầy yếu nhỏ nhắn lại làm được.
Điều này khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi. Nhưng bây giờ mọi người đều tin nàng có thể bắn ra Truy Tức Tiễn rồi.
“Người của Thần Tiễn Sơn Trang không biết?” Lâu Thất nhíu mày. Nếu người của Thần Tiễn Sơn Trang biết nàng ta không chỉ biết cải tiến tiễn mà còn biết dùng Truy Thức tiễn thì sẽ nỡ tặng nàng cho Đại trưởng lão sao?
Quả nhiên, Thu nhị tiểu thư lắc đầu: “Họ không biết, ta luôn luyện tập trộm. Nhưng trước khi ta đi thì tam muội của ta đã phát hiện được bí mật này, vì thế lúc chuẩn bị đi ta đã trói nàng lại. Không lâu trước đây, ta phát hiện thư của sơn trang được đưa đến chỗ Tam thúc, sợ người của sơn trang đã cứu Tam muội, truyền tin này đến, nên…”
Cho nên nàng ta mới đột nhiên nghĩ đến kế hoạch này. Nàng ta nhất định phải cầu Đế Quân và Đế Phi giúp đỡ trước khi họ biết chuyện này. Nếu không sẽ không kịp mất.
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau.
Trầm Sát nhìn thấy sự tán thưởng Thu nhị tiểu thư trong mắt nàng.
Đúng vậy, trong một năm đến đại lục Tứ Phương này, chưa có một nữ tử nào có thể giống như Thu nhị tiểu thư, có thể khiến cho Lâu Thất cảm thấy có hứng thú.