- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 296
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Tưởng người của Hội Hoa Lầu ngốc sao? Người ta đánh ở trong đó cả nửa ngày rồi.
Tố Lưu Vân tức giận trợn tròn mắt: "Ngươi tưởng rằng giao nộp năm nghìn lượng vàng là được sao?"
Lâu Thất chớp mắt: "Vậy còn gì nữa?
Thị nữ rất tận tâm với công việc, chỉ cần có vấn đề là đám liền: "Năm nghìn lượng vàng là giá cơ bản, hồi sau quý khách tiêu hết bao nhiêu bạc sẽ lại tính sau."
"Vậy phần chi tiêu của lão thỏ đực kia thì sao? Có tính cho chúng ta không? Còn nữa việc trang trí lại căn phòng này các ngươi đừng đòi ta tiền đấy." Trang trí bên trong rất xa xỉ, tất cả đã bị đánh hỏng hết, nếu nàng đặt phòng chữ vàng này, cứ thể thu dọn sạch sẽ hết nàng đương nhiên không đồng ý, nhưng nếu trang trí lại sẽ mất một khoản bạc lớn, đổi tất cả đồ dùng không biết sẽ mất bao nhiêu tiền, nàng tuy có tiền nhưng cũng không muốn làm khách sộp, nộp tiền cho bọn họ!"
"Hội Hoa Lầu sẽ tìm vị khách trước để đòi nợ." Thị nữ nói.
"Tìm không được gì sao?" Lâu Thất không khỏi tò mò.
Thị nữ đó vẫn bình tĩnh trả lời: "Không có món nợ nào mà Hội Hoa Lầu không đòi được."
Lợi hại! Lâu Thất giơ ngón cái lên.
"Vậy mọi người hãy mau thu dọn thi thể trong phòng, còn nữa, bố trí đẹp đẽ, tinh tế một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của các người đấy."
Tố Vân Tâm tức nổ phổi, chỉ vào nàng ta mắng: "Ngươi có biết xấu hổ không vậy? Trong này cũng góp phần phá hoại? Bây giờ lại còn uy hiếp người ta!"
Lâu Thất trợn ngược mắt: "Ta nói thì liên quan *** gì tới ngươi?"
"Ngươi, ngươi..., tỷ phu, cô ta thô tục như vậy, tại sao huynh..."
Trầm Sát nheo mắt: "Ngươi là cái thá gì? Nữ nhân của bổn đế quân mà ngươi cũng có thể mắng sao? Còn nữa, bổn Đế Quân đã cảnh cáo ngươi rồi, lưỡi ngươi không cần nữa sao, bổn đế quân giúp ngươi cắt đi..." Vừa nói Phá Sát trong tay hắn liền vung lên.
"Trầm thiếu gia xin nương tay."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, dải lụa đã xuất hiện một lần lại phòng tới, quấn lấy eo Tố Vân Tâm, nhanh chóng kéo cô ta lại đằng sau tránh một chiêu của Trầm Sát.
Lâu Thất khẽ nheo mắt, một bóng người mảnh mai uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Xiêm y như mây, dung mạo như vầng trăng sáng, mái tóc đen nhánh như thác nước, không có chải bất cứ kiểu tóc nào, cứ như thế buông lơi sau lưng, chỉ có một món trang sức trước trán dùng ngọc dương chi khắc thành hình vầng trăng khuyết, rủ trên vầng trán mịn màng.
Lông mày hơi cong, mũi nhỏ xinh, môi hồng đào rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười.
Đây là Tố Lưu Vân.
Lưu Vân tiên tử Tố Lưu Vân của Trầm Vân Sơn.
Lâu Thất hoàn toàn không ngờ cô ta khác hoàn toàn những gì nàng tưởng tượng.
Nạp Lan Họa Tâm rất đẹp, nét đẹp mang theo ánh sáng chấn nhiếp, tính cách của cô ta dường như từ nét mặt tới hành động đều rất ngạo, Vân thìcuồng, khó gần.
Tố Lưu khác hẳn, chỉ mới nhìn qua Lâu Thất đã bắt đầu nghi ngờ, mê hồn trận và thuật cơ quan muốn giết nàng mà nàng gặp lúc trước, có khi nào không phải do Tố Lưu Vân gây ra.
Vì nhìn cô ta, đúng là hoàn toàn không thể nào nhận ra cô ta là người muốn lấy mạng cả người chưa từng gặp mặt.
Cảm giác cô ta mang lại cho người khác là quá thanh tao, quá điềm tĩnh, quá dịu dàng, tốt đẹp tới mức khiến người khác cảm thấy chỉ cần nghi ngờ cô ta làm những việc đó cũng là sỉ nhục cô ta.
Tố Lưu Vân chậm rãi bước tới, mỉm cười nhìn về phía Lâu Thất: "Lưu Vân nghe danh Lâu cô nương đã lâu, lần này cuối cùng cũng có vinh hạnh được gặp, không biết Lâu cô nương có đồng ý nể mặt cùng Lưu Vân uống một chén không?"
Lâu Thất không nhìn thấy chút ý thù địch trong mắt cô ta.
"Ồ, đúng rồi, vừa rồi Lưu Vân rời đi là vì nhìn thấy Tử Vân Hồ chạy đi, ta vốn đi đuổi theo nó, đáng tiếc tốc độ của Tử Vân Hồ quá nhanh, ta không đuổi kịp, thực sự xin lỗi..."
Một giọng nói dịu dàng ngắt lời cô ta: "Thất Thất, U U ở đây."
Triệu Vân ôm Tử Vân Hồ bước tới.
Lâu Thất chỉ cảm thấy tình hình hiện tại khiến người ta không kịp phản ứng, náo nhiệt quá chăng? Nàng trừng mắt nhìn bạn Tử Vân Hồ U U: "U U, ngươi chết chưa vậy? Chưa chết thì mau qua đây!"
Gây chuyện không biết tại sao lại dính dáng tới cả Vu Tôn, rồi sao lại hại nàng bị Vu Tôn phát hiện ra có quan hệ với Tử Vân Hồ, kế quả họ đánh tới mức một mất một còn ở trong phòng, nó thì tốt rồi, có bản lĩnh trốn ra ngoài, lại về lại phòng chữ tím tìm Triệu Vân.
Điều khiến nàng bực bội là gã Triệu Vân này cũng không hiểu sao lại gọi nàng là Thất Thất!
Nàng có thể cảm nhận được đại băng sơn bên cạnh mình lại bắt đầu tỏa khí lạnh rồi. Đại băng sơn muốn giết Vu Tôn, giữa hai người chắc chắn có thù hận không đội trời chung, Vu Tôn thì luôn miệng gọi hắn là nghiệt chủng, đây cũng là điều nàng rất ngờ vực, cha mẹ của Trầm Sát không phải phu thê sao? Không phải cặp phu thê bình thường ở Phá Vực sao?
Có điều, người khiến Vu Tôn hận tới vậy sao có thể là người bình thường được?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy nàng và Trầm Sát đúng là cùng chung cảnh ngộ, thân thế kì lạ.
U U lập tức chui ra khỏi lòng của Triệu Vân, đang định nhào vào lòng Lâu Thất, Trầm Sát liền giơ tay ra, vừa hay túm chặt lấy nó vứt về phía trước.
Đỗ Văn Hội đi cùng Triệu Vân định giơ tay ra đón, cơ thể U U lập tức xoay vòng trên không trung, rơi vào lòng Tiểu Trù.
Đỗ Văn Hội tướng mạo bình thường, quá bình thường.
Vẫn là Tiểu Trù xinh đẹp.
Mọi người đồng loạt im lặng.
Tố Lưu Vân mỉm cười nói: "Không ngờ Lâu cô nương và Triệu thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng lại là người quen."
Lâu Thất nói: "Không quen, đây là lần thứ hai gặp mặt."
Tố Vân Tâm vừa nãy bị Trầm Sát vô tình ra tay làm cho sợ hãi bây giờ lại nhảy ra: "Lừa trẻ lên ba sao? Nếu không thân quen, Triệu công tử sao lại gọi ngươi là Thất Thất? Ta nói người như ngươi thực sự thích hợp đi mồi chài..."
Chưa dứt lời, bốp một tiếng rất kêu vang lên, miệng Tố Vân Tâm lập tức vừa sưng vừa đỏ.
Lâu Thất vỗ tay xin lỗi Tố Lưu Vân: "Xin lỗi, con người ta chỉ thích người khác khen ta là người tôi, không thích người khác mắng nhiếc ta. Ai mắng ta, ta đánh người đó."
Triệu Vân phụt cười: "Ừ, cô nương xinh đẹp."
Trầm Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Triệu thiếu đông gia nếu như muốn vào nhà nhà lao của Phá Vực ở vài ngày, bổn Đế Quân có thể thỏa mãn yêu cầu này của ngươi!"
Triệu Vân nói: "Tại hạ đã phạm phải tội gì?"
"Gọi tên thân mật của ái phi của bổn Đế Quân," Trầm Sát chậm rãi nói, dừng lại một lát lại bổ sung: "Vốn phải ngũ mã phanh thây."
"Phác Vực có điều luật này sao?" Triệu Vân ngạc nhiên.
"Vốn dĩ không có, bây giờ bắt đầu có." Trầm Sát nói rất thản nhiên.
Lâu Thất bóp trán, người đâu mau kéo hai gã ấu trĩ này xuống...
Tố Lưu Vân dường như có chút ngưỡng mộ nói: "Trầm thiếu gia đối xử với Lâu cô nương thất tốt."
Lâu Thất lúc này mới chú ý tới hai tiếng xưng hô của cô ta: Trầm thiếu gia, Lâu cô nương.
Hiện nay cả thiên hạ đều xưng hô Trầm Sát là Đế Quân, Nạp Lan Họa Tâm cố tình xưng hô thân mật trước mặt nàng, nhưng nàng vừa nghe đã thấy buồn cười, vẫn là Tố Lưu Vân gọi Trầm thiếu gia thân mật hơn.
Trầm Sát nhấn mạnh nàng là phi của hắn, Tố Lưu Vân cũng lạ, dường như hoàn toàn không bỏ vào tai, vẫn chỉ tiếp tục gọi nàng là Lâu cô nương.
Nàng lập tức chỉ muốn cười hơ hơ.
"Phòng chữ vàng muốn bố trí lại cần một khoảng thời gian, nếu mấy vị không chê chi bằng hãy tới phòng chữ đỏ ngồi một lát."
Tố Lưu Vân đề nghị.
Họ cứ đứng ở ngoài thế này cũng không ổn, hơn nữa Lâu Thất có điều muốn hỏi Tố Lưu Vân nên gật đầu: "Được thôi, vậy làm phiền Lưu Vân tiên tử."
Tố Lưu Vân nhỏ nhẹ nói: "Không làm phiền, Lưu Vân còn phải nhờ phúc Lâu cô nương mới lại có cơ hội được cùng Trầm thiếu gia uống trà!"
Nói xong cô ta nhìn Trầm Sát, khẽ mỉm cười nói: "Trầm thiếu gia nói không chừng đã quên mất mùi vị long tỉnh trên hồ trong mưa khi xưa rồi?"
Tố Vân Tâm ánh mắt phát sáng nhìn cô ta: "Tỷ tỷ và Trầm thiếu gia trước đây còn từ chèo thuyền trong mưa sao?"
"Cô bé này nói ít thôi, đúng là trẻ con." Tố Lưu Vân vờ trách móc trỏ tay lên trán cô ta.
Cô ta nói vậy nếu còn so đo với lời của Tố Vân Tâm sẽ thật nhỏ nhen.
Tố Lưu Vân có thể đặt được phòng chữ đỏ chỉ kém phòng chữ vàng chứng tỏ địa vị của Trầm Vân Sơn cao hơn Bích Tiên Sơn, Bích Tiên Sơn tới phòng chữ tím cũng không đặt được, có khi nào vì Mộng Bích tiên tử đã già, không có mỹ nhân nào có thể tề danh với Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân?
Phòng chữ đỏ trang trí rất tinh tế và chi tiết, dường như có thể nhìn ra phong cách của Tố Lưu Vân.
"Phòng này là sau khi Lưu Vân tới, Hội Hoa Lầu lầu chủ đặc biệt sai người đổi lại." Tố Lưu Vân mời mọi người ngồi xuống xong, thấy Lâu Thất nhìn chiếc chuông gió treo một cốc sứ nhỏ kèm theo lông vũ màu trắng trên cửa sổ, liền mỉm cười nói.
"Lưu Vân tiên tử biết lầu chủ của Hội Hoa Lầu?" Lâu Thất nhướng mày.
Vừa rồi là Lâu lão thái quân, giờ lại Hội Hoa lầu chủ? Quen biết rộng rãi gớm.
"Chỉ có duyên gặp mặt một lần, Lưu Vân và Trầm thiếu gia gặp mặt nhiều lần hơn." Tố Lưu Vân vừa nói vừa tận tay hãm trà, hương trà khiến tinh thần sảng khoái hơn phòng chữ tím.
"Trầm thiếu gia uống trà đi, Lưu Vân đặc biệt mang tới, là lá trà hái cùng cây trà uống trên thuyền hoa trong mưa."
Ngón tay ngọc ngà của Tố Lưu Vân đưa chén trà tới trước mặt Trầm Sát, đợi hắn đưa tay cầm lấy.
Lâu Thất nhướng mày.
Lúc này Triệu Vân cũng cầm một chén trà đưa tới trước mắt Lâu Thất, dịu dàng mỉm cười: "Nào, thất công tử, hãy thử trà của Lưu Vân tiên tử, xem có đặc biệt ngon không?"
Trầm Sát vốn định cầm chén trà của Tố Lưu Vân, thấy hành động của Triệu Vân lập tức mặt đen như đít nồi. Hắn xoay tay cầm lấy chén trà của Triệu Vân, ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch, đâu có thể thưởng thức được mùi vị gì.
Tố Lưu Vân mặt không biến sắc, vẫn mỉm cười rạng rỡ, đưa chén trà kia sang cho Triệu Vân: "Triệu thiếu đông gia càng ngày càng dí dỏm rồi."
Triệu Vân cũng mỉm cười.
Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô, có người lớn tiếng gọi: "Hoa chủ ra rồi!"
"Hoa chủ hoa chủ, hoa chủ lần này là ai?"
"Nhìn sẽ biết thôi, hoa chủ của Hội Hoa Lâu có lần nào khiến chúng ta thất vọng đâu?"
"Ra rồi, ở kia, ở kia."
"Ở đâu, ở đâu?"
"Ngẩng đầu lên đồ ngu, bay từ lầu ba xuống kìa!"
Lâu Thất cũng rất có hứng thú, đứng dậy bước tới bên cửa nhìn xuống đài hoa của đại sảnh, khi họ mới tới đại sảnh chưa ngồi hết chỗ, bây giờ không còn chỗ trống, xem ra có rất nhiều người tới đây vì hoa chủ.
Lúc này họ đều đang ngẩng đầu nhìn lên bên trên đài hoa, một nữ tử váy dài màu tím bay bổng hạ xuống.