- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 288
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Người kia dường như tỏ vẻ khinh thường bọn họ khi trông họ chưa biết được gì về tin tức này, lướt nhìn bọn họ, nói rằng: "Chỉ sợ nói ra bọn ngươi sẽ giật mình."
Trên đầu của Lâu Tín nổi hai lằn đen. Lão huynh, vậy ngươi hãy nói thử để bọn ta giật mình đi chứ!
Kẻ đó cười hê hê: "Đã xác nhận được hai vị sẽ đến là hai tiên tử!"
Hai vị tiên tử?
Bọn người Lâu Thất sững sờ, liền hiểu ra. Vị tiên tử được thiên hạ này xưng hô, có tên tuổi thì chỉ có hai vị, há chẳng phải là hai người đó sao.
"Thật không ngờ bọn họ cũng đến nay xem náo nhiệt." Nguyệt nói xong nhịn không nổi bèn nhìn Trầm Sát và Lâu Thất.
Lâu Thất bỗng có chút phản ứng không kịp, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang phía của Trần Thập. Trần Thập liền lập tức giải đáp cho nàng, "Bích Tiên Môn, Trầm Vân Sơn."
Chưởng môn Cảnh Mộng của Bích Tiên Môn, được người đời gọi là Bích tiên tử.
Nhưng rõ ràng hai nam nhân này không phải chảy nước dãi về Mộng Bích tiên tử chứ, bởi vì tuy Mộng Bích tiên tử xinh đẹp, nói sao cũng đã bước qua tuổi ba mươi.
Điều khiến Lâu Thất không thể ngờ tới, bọn họ ở trong núi bàn tán về Lưu Vân tiên tử, đụng phải thuật cơ quan của Trầm Vân Sơn, vừa trở ra đã nghe được tin tức về Lưu Vân tiên tử Tố Lưu Vân.
Lâu Thất cười như không cười nhìn nghiêng về phía Trầm Sát. Chắc không phải vì thông tin hắn có mặt ở đây, nên người ta đến đây vì hắn chứ?
Vậy người còn lại thì sao? Người đó thì nàng cũng mong chờ đến đây lắm.
"Vậy thì, thánh nữ của Vấn Thiên Sơn không đến đây sao?"
Chỉ có Trần Thập và Lâu Tín nghe ra được cô nương của bọn họ thốt ra câu này với vẻ mặt bình tĩnh thậm chí trong đáy mắt có nụ cười xen lẫn sát ý lạnh lùng.
Bọn họ không hề nghi ngờ, nếu như lần này Nạp Lan Họa Tâm đến thành Nặc Lạp, cô nương của bọn họ chắc chắn ra tay giết chết ả ta.
Hai người nam nhân đó nhìn nàng một phen, lắc lắc đầu. "Không có nghe được thông tin thánh nữ sẽ đến đây."
Vậy thì, thật là tiếc quá.
Lâu Thất có chút thất vọng. Nạp Lan Họa Tâm chắc không phải vì biết nàng ở đây, vẫn nghĩ rằng nàng sẽ chết trong tay của tộc quỷ nhân, hoặc là bị bọn chúng dùng đủ mọi thủ đoạn hành hạ, lại muốn tránh hiềm nghi tẩy sạch bản thân?
Nhưng mà, đừng nói là Nạp Lan Họa Tâm, cho dù là hai vị tiên tử, đoán chắc đối với nàng chả có thiện ý gì đâu. Bích Tiên Môn là một trong những thành công lớn lao mà Lâu Thất gây hấn sớm trở thành kẻ thù, khi ở Băng Nguyên đã kết thù với cháu gái Cảnh Dao của Mộng Bích tiên tử, còn một người, đồ đệ của Mộng Bích tiên tử, Thẩm Mộng Quân vốn có thể gả cho hoàng tử Đông Thanh là Đông Thời Văn.
Trong lòng của Thẩm Mộng Quân, chắc giờ phút nào cũng muốn lột da uống máu nàng. Chỉ sợ Thẩm Mộng Quân đã không còn khả năng gây ra sóng gió gì nữa. Và, cũng chả biết cô ta đã chết chưa. Bị cắt đi một cái tai, và chặt đứt một cánh tay, cho dù chưa chết có lẽ cũng chả dám đi lung tung bên ngoài nữa.
Có thể đường đường chính chính thuyết phục Mộng Bích tiên tử báo thù, Cảnh Dao tuyệt đối nằm trong số đó. Ai cũng bảo Mộng Bích tiên tử xem cô ta như con gái ruột thịt, con gái bị ăn hiếp, phụ huynh không ra mặt sao được?
Còn về Tố Lưu Vân, tuy chưa gặp mặt qua, nhưng Lâu Thất cũng chả mong chờ. Với tính cách chuyên gây thù chuốc oán, cộng thêm vị này vốn dĩ là một trong những người được nhiều người ở Cửu Tiêu Điện nhận định có tư cách tranh giành Hậu vị với Nạp Lan Họa Tâm, nàng và Lưu Vân tiên tử chắc chỉ có phần xé nát mặt nhau thôi.
Đây tuyệt đối là đại hội tụ tập kẻ thù đó! Vừa nghĩ đến đây, Lâu Thất nhịn không nổi thở dài một hơi, còn chưa kịp mở miệng, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Đế Quân.
"Thất Thất, tốt nhất khống chế cái đống suy nghĩ tầm bậy trong đầu nàng."
Trầm Sát quyết định cảnh cáo nàng trước. Nếu tiếp theo đó nàng vẫn còn nghi ngờ tâm tư của hắn, hắn thật không ngại nuốt nàng vào bụng.
Bị ánh mắt tối tăm xen lẫn nguy hiểm của hắn dán chặt, Lâu Thất bỗng dưng cười hi hi đảm bảo: "Nói bậy cái gì vậy, ta tuyệt đối không có những ý nghĩ bậy bạ đâu, thật đó."
Nếu nàng đã không thể thoát khỏi tình cảm bá đạo và nồng nhiệt có thể đốt cháy người của hắn, nàng cũng chẳng có lo sợ mà đi nếm thử. Không cho hắn chứng minh sự quyết tâm trong trái tim chỉ có một mình nàng, vậy thì có chút không công bằng cho hắn rồi.
Trầm Sát liếc nàng một phen, hừ một tiếng nhẹ tênh.
Tóm lại lần này, thành Nặc Lạp chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
"Chúng ta nhanh chóng vào thành thôi."
Lần này bọn họ có chút không rõ mục đích của Bắc Phù Dung. Nếu nói cây bảo kiếm thần binh này khiến người ta rung động, Bắc Phù Dung không giúp đỡ hoàng thất cất giữ, ngược lại còn thu hút nhiều người đến đây để làm gì? Để bọn họ tranh giành sao?
Vả lại thành Nặc Lạp đến rất nhiều thế lực khác nhau, chắc chắn cũng sẽ có áp lực chứ.
Đi khỏi lều trà, mọi người bèn đi vào thành, không xe không ngựa, chỉ có thể cuốc bằng hai chân. Cộng với hình tượng hiện giờ của bọn họ, những người xa xa nhìn thấy còn tưởng rằng một đám ăn mày kẻ lưu lang nhân cơ hội náo nhiệt vội vàng vào thành để ăn xin.
Trên đường đi, có không ít xe ngựa xa hoa hoặc tuấn ngựa lướt qua bọn họ, đi về phía thành Nặc Lạp.
Khi nhìn thấy trước cửa thành chia thành hai hàng, thân mặc áo giáp oai phong lẫm liệt, rõ ràng không giống với những binh lính gác thành thong thả như mọi thường, Lâu Thất cau mày, "Dáng vẻ hiện giờ của chúng ta, có bị ngăn lại không?"
Mọi người rất đồng ý gật đầu đồng loạt.
Đôi mắt của Lâu Thất xoay vòng, "Các ngươi ở đây đợi ta, ta vào trong đó trước, chút nữa cho người mang y phục và xe ngựa qua đây."
Dứt lời, nàng không đợi Trầm Sát phản đối, đã thi triển khinh công dí theo một chiếc xe ngựa vừa lái ngang người họ.
Bọn Nguyệt thấy thân hình của nàng nhẹ tênh như một chiếc lá, thoáng chốc đã bay đáp xuống dưới thân xe của người ta, bất giác vút mồ hôi đang vã ra.
Có thể cẩn thận một chú không vậy? Lỡ bị quẹt trúng chỗ nào, ai có thể kéo lại được cơn thịnh nộ của Đế Quân?
"Chủ tử, Đế Phi đây là..." Nguyệt cảm thấy Lâu Thất không phải chỉ chuồng vào trong kia tìm xe ngựa y phục cho bọn họ không đâu, trong đôi mắt khi nãy của nàng ánh lên tia sáng tưởng hắn không nhìn thấy sao.
Trầm Sát nhẹ nhàng đáp: "Nàng thích gây hấn."
Tuy nói vậy, hắn vẫn dẫn đầu đi đến một cây cối ở bên đường ngồi xuống, chờ đợi.
Nguyệt có chút cạn lời, nếu thực sự chê bai Lâu Thất ham gây chuyện, vậy người còn nuông chiều chi vậy.
...
Lâu Thất tới gần tường thành quả nhiên phát hiện, đám binh lính này sẽ nghĩ rằng bọn họ là những kẻ tạp nham mà cản trở lại bên ngoài, nghe nói là gom giữ tập trung ở một chỗ, sau đó rãnh rỗi sẽ từ từ thẩm vấn từng người, nếu vận may tốt thì nói không chừng sẽ thả vào thành, vận khí không tốt thì cứ ngồi ngoài thành ngơ ngác đi.
Đống xe ngựa xa hoa quý phái hoặc cưỡi tuấn mã thì đại khái chỉ cần nhìn lướt qua đã cho vào thành.
Lâu Thất cũng rất thuận lợi chuồng vào thành, khi chiếc xe ngựa lái gần tới một nhà trọ thì nàng liền bò xuống xe, lăn một vòng trên mặt đất, lăn ra khỏi chiếc xe ngựa.
Nàng đứng dậy, vỗ vỗ cát bụi ở trên người, vỗ được hai cái sực nhớ ra, bộ dạng này của nàng sao vỗ hoài không sạch. Đang chuẩn bị đi về hướng nhà trọ trước kia bọn họ từng ở, liền thấy Tiểu Trù đang đứng trước cửa nhà trọ nhìn đông ngó tây. Trái tim của nàng lúc này mới thật sự thở phào. Xem ra, bọn họ đã đích thực bình an thoát ra rồi.
Nàng đi gần tới đó, thì thấy Tiêu Kình đang đi đến từ hướng khác, đi thẳng về phía của Tiểu Trù. Tiểu Trù thấy hắn không có gì ngạc nhiên, hai người nói vài câu, khuôn mặt của Tiêu Kình thất vọng và sốt ruột rời khỏi.
Lâu Thất suy nghĩ, Tiêu gia hiện giờ có lẽ được Bắc Thương hoàng thất bảo vệ như động vật quý hiếm của quốc gia rồi, vả lại đang vào thời khắc đề cao danh tiếng đạt lên đỉnh cao, sao thấy dáng vẻ của Tiêu Kình đang lo lắng lắm?
Nàng đợi Tiêu Kình rời khỏi mới đi đến bên cạnh Tiểu Trù, còn chưa kịp mở lời, Tiểu Trù nhanh chóng quay đầu qua nhìn nàng, "Tiểu chủ tử!"
"Chiếc mũi của ngươi thật là thính đó." Lâu Thất cười.
"Chủ tử thực sự trở về rồi, nếu vẫn chưa trở về, chúng tôi đang gấp phát điên lên được." Đôi mắt của Tiểu Trù hơi đỏ.
Lâu Thất bất lực nói: "Được rồi, đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn khóc lóc với ta..."
Tiểu Trù khóc chuyển thành cười: "Tiểu chủ tử thật không đàng hoàng, dám chê ta già."
Trên thực tế Tiểu Trù thật sự không già, tuổi tác ba mươi lăm, nhìn trông giống như mới hai mươi mấy, và còn xinh đẹp thế kia. Nhưng hiện giờ trên khuôn mặt của cô ta vẫn đeo chiếc mặt nạ của Thúc Trọng Châu tặng.
Tiểu Trù không có dẫn nàng vào trong nhà trọ, mà dắt nàng đi đảo vòng nhà trọ, và đi xuyên qua hai con hẻm, đến trước cửa của một căn nhà.
Căn nhà này trông có vẻ được một khoảng thời gian dài rồi, ván cửa loang lổ, trên cửa treo một cái biển, viết hai chữ Trâu phủ.
Trâu là họ của Tiểu Trù. Lâu Thất liếc cô ta một phen, Tiểu Trù vội nói: "Đây là do Đỗ đội trưởng làm đó, chỉ là hắn nói ta là thị nữ của tiểu chủ tử, vậy thì dùng họ của ta để che mắt người khác."
Lúc trước nàng đi đuổi người, cho Đỗ Văn Hội về thành trước sắp xếp đồ đạc nàng ở trọ, và Đạp Tuyết lẫn mấy chiếc xe ngựa và mấy con ngựa, chưa từng ngờ rằng Đỗ Văn Hội còn nhanh tay nhanh chân thuê được một căn nhà, sắp xếp ổn thỏa đống xe ngựa.
Trong lúc nói chuyện, cửa được mở ra, kẻ mở cửa là Lư Đại Lực. Vừa nhìn thấy Lâu Thất, Lư Đại Lực liền bị dọa ngơ ngác.
"Đồ to con ngươi ngơ ngác thì đứng sang một bên, cản ở cửa thì sao chủ tử vào được cơ chứ?" Tiểu Trù ngang mày đẩy hắn một phát.
"Công tử trở về rồi!" Lúc này Lư Đại Lực mới tỉnh táo trở lại. Giọng nói của hắn rất to, vừa hét lên thì mọi người đã kéo ra đây.
Mười tên gác trạm dịch, ba tên ở đây, những người khác không có mặt.
"À, bọn họ đều đã ra ngoài rồi." Tiểu Trù nói, "Có người đi đợi mọi người, có người đi thám thính tin tức ở trong thành, đợi một lát chắc về đủ."
"Đi tìm Đỗ Văn Hội về đây." Đương nhiên Lâu Thất không thể ngồi chờ không, nói với ba tên gác trạm: "Động tác nhanh lên xíu."
Sau đó nàng sai Tiểu Trù dắt Lư Đại Lực đi mua chút đồ về. Y phục của bọn Trầm Sát đương nhiên không còn, cũng không biết lúc vào đống đổ nát kia quăng bỏ ở đâu rồi, bao gồm của nàng. Cho nên cần tạm thời mua đồ may sẵn.
Đỗ Văn Hội rất nhanh trở về, Lâu Thất lập tức nói kế hoạch của mình cho hắn nghe, bảo hắn nhanh chóng thực hiện.
Bọn người Đỗ Văn Hội vội vàng chạy đi thực hiện lời dặn dò của nàng, Tiểu Trù đã đi mua quần áo mới về cho Lâu Thất, căn nhà này còn thuê một cặp vợ chồng chuyên nấu cơm nấu nước cho bọn họ, Lâu Thất tắm rửa sạch sẽ thay y phục, nghe Tiểu Trù trình bày chi tiết về những vụ việc xảy ra trong thành hai ngày qua. Vào lúc đợi nữ nhân nấu cơm xong đến bảo cơm đã được dọn, bọn người Đỗ Văn Hội cũng đúng lúc đón tụi Trầm Sát về đây.
Hai chiếc xe ngựa lớn xa hoa quý phái, là do đích thân nàng dặn Đỗ Văn Hội mời người của tiệm xe ngựa trang hoàng lại từ đầu, hai chiếc xe nàng mua trước đó. Ngay cả Đạp Tuyết và ngựa của Trần Thập Lâu Tín cũng được giọt dược thảo của nàng quét lên một lớp, thay đổi màu lông, còn nhuộm một chùm lông màu đỏ trên đỉnh đầu, không dễ dàng nhận ra bộ dạng ban đầu của bọn chúng.
Và bọn người Trầm Sát chưa kịp tắm rửa kĩ càng đã vội đeo mọi người một chiếc mặt nạ, dùng chiếc áo khoác mỏng tênh phủ bên ngoài, khi xuống xe đã gây chấn động cho Tiểu Trù và Lư Đại Lực, nhưng mà, áo khoác cởi ra, tháo chiếc mặt nạ, thì càng chấn động hơn nữa. Phong thái đâu? Khôi ngô đâu?
"Mau chóng đi rửa ráy trước, đợi ăn cơm xong ta sẽ hóa trang cho các ngươi." Lâu Thất sờ sờ chiếc cằm bắt đầu đánh giá bọn họ. Đám người Trần Thập chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không biết nàng đang định làm cái gì.