- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 220
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Đương nhiên, bây giờ chỉ mới vừa xây dựng tường thành và cổng thành, nhìn qua cổng thành rộng mở có thể thấy bên trong chưa hề có kiến trúc gì cả, hàng trăm người đang bận rộn xây dựng nhà cửa, còn có cả một số binh sĩ mặc quân phục thống nhất đang đứng bên chỉ huy đôn đốc, tốc độ của họ rất nhanh, không ai lười biếng cả.
Hai chữ lớn rồng bay phượng múa trên cổng thành, vết tên của tòa thành này.
Thất Thành.
"Việc này là sao?"
Phạm Thường Tử suýt chút nữa lại hộc máu.
Đã nói là hoang sơn dã lĩnh không có người qua lại cơ mà?
Nạp Lan Tử Lâm thì lẩm bẩm đọc: "Thất Thành, Lâu Thất, Lâu Thất. Thì ra là vậy." Sư phụ hắn rõ ràng đã bị Lâu Thất chơi một vố. Xem ra khố phòng của Độc Nhãn ở trên núi, báu vật trong khố phòng đã không còn nữa rồi.
Phạm Trường Tử ôm ngực, nghiến răng nói: "Vào, đi vào! Ta phải xem xem, ai dám lấy đồ của ta."
Nếu như Lâu Thất ở đây, nàng chắc chắn sẽ mỉm cười chửi một câu: Có cần thể diện nữa hay không? Những thứ đó có viết tên ngươi sao?
Không có, vậy thì dựa vào đâu mà nói là của ngươi.
Có điều xe ngựa của họ còn chưa kịp vào thành đã bị một đội binh sĩ ngăn lại. Không đợi Phạm Trường Tử lên tiếng, binh sĩ đi đầu liền nói với người phía sau: "Truyền tin cho Đế Quân, Phạm tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn tới Thất Thành!"
"Tuân lệnh!"
Binh sĩ sau lưng lập tức đáp lời, vung tay lên, một con chim bồ câu đưa thư tung cánh bay đi, và nhanh chóng bay rất xa.
Phạm Trường Tử: "..."
Nạp Lan Tử Lâm: "..."
Như thế này là đề phòng ông ta ư? Vì trước đây ông ta bị lòng tham làm mờ mắt, không suy nghĩ gì đã giết sạch đám người Độc Nhãn, với công phu của ông ta nếu như lại đại khai sát giới, hàng nghìn người ở đây cũng đủ để đồ sát nửa già, nhưng bây giờ người ta đã truyền tin đi rồi, lập tức dập tắt sát ý trong lòng ông ta.
Người ta đã chuẩn bị đề phòng ông ta, nếu như bây giờ ông ta dám ra tay, nói không chừng Trầm Sát sẽ còn có chiêu trò sau nữa. Đại trưởng lão khi đó sẽ vì thanh danh của Vấn Thiên Sơn rất có thể sẽ hi sinh ông ta, huống hồ đây lại là một món của cải lớn, trước đây ông ta giấu rất kỹ.
Phạm Trường Tử lặng lẽ nuốt ngụm máu sắp phun ra xuống bụng.
"Tam trưởng lão đi nhầm đường sao? Muốn về Vấn Thiên Sơn thì phải đi bên kia, nếu như muốn tới thành Phá Vực thì phải đi bên này." Binh sĩ đó chỉ về hai phương hướng sau đó nhìn ông ta, thái độ rất thành khẩn như thể tin rằng họ chỉ đi nhầm đường mà thôi.
Phạm Trường Tử nhìn vào trong thành đã dại khái làm xong đường chính, phân định tình hình các khu kiến trúc, lại nhìn Mãnh Hổ Sơn, nghiến chặt răng.
Binh sĩ kia thấy ông ta không trả lời mà chỉ nhìn núi liền bổ sung một câu: "Tam trưởng lão cũng thấy ngọn núi đó đặc biệt phải không? Vốn dĩ nó được gọi là Mãnh Hổ Sơn."
Nạp Lan Tử Lâm không nhịn được nữa hỏi: "Lẽ nào bây giờ đổi tên rồi?"
"Công tử nói không sai, hơn nữa tên còn là do đích thân Đế Quân đổi, bây giờ ngọn núi đó gọi là Bảo Sơn."
Bảo Sơn...
Ngọn núi mang lại tài bảo cho hắn!
Phạm Trưởng Tử không nhịn được nữa quát lên: "Quay đầu, đi!"
Đi, đi ngay, nếu còn không đi ông ta sợ rằng mình sẽ không nhịn được làm ra việc gì đó không thể cứu vãn. Công phu của ông ta so với những người này là rất cao, nhưng ở trước mặt đại sư huynh của ông ta, đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn thì vẫn không là gì. Nếu như ông ta kéo thanh danh của Vấn Thiên Sơn đi xuống, đại sư huynh sẽ không tha cho ông ta.
Nhìn xe ngựa đi xa, binh sĩ kia liền lau mồ hôi lạnh, quay đầu lại cười nói: "Về báo cáo với Nguyệt vệ đại nhân, kế sách của đại nhân quả nhiên có tác dụng."
Đám binh sĩ sau lưng hắn liền thì thầm bàn tán.
"Trưởng lão Vấn Thiên Sơn gì chứ, rõ ràng là một tên cuồng ma sát nhất."
"Đúng vậy, nhìn ánh mắt vừa nãy của ông ta, như thế muốn giết hết chúng ta vậy."
"Chúng ta đều đã nhặt lại được một mạng, các người không nhìn thấy đám người Độc Nhãn khi đó chứ, kẻ nào kẻ nấy chết rất thê thảm."
"Không sai, khi đó thu dọn xong đám thi thể đó, ba ngày ta không ăn nổi thịt!"
"Ọc, đừng nói nữa, bây giờ nghĩ lại cảnh đó ta cũng không chịu nổi."
"Vì thế mới nói, Vấn Thiên Sơn gọi gì là tiên sơn chứ, nói không chừng đại trưởng lão và thánh nữ còn biến thái hơn! Vậy mà trước đây ta còn rất ngưỡng mộ Vẫn Thiên Sơn, phì phì..."
Những người không bận xây thành nghe xong những lời đó cũng bắt đầu bàn tán.
Vấn Thiên Sơn, từng là nơi thánh khiết trong mắt người đời, bây giờ lập tức bị lôi xuống bùn đất.
Lúc này Phạm Trường Tử không hề biết rằng việc ông ta làm ra do Lâu Thất cố tình khiêu khích đã mang tới ác quả lớn tới nhường nào, bây giờ ông ta đang trừng mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi chửi Lâu Thất. Tới giờ này sao ông ta có thể không biết mình đã bị Lâu Thất chơi một vố.
"Đáng tiếc ả tiện nhân đó đã chết ở Thần Ma Cốc, nếu không lão phu nhất định sẽ băm vằm cô ta ra thành trăm ngàn mảnh."
Nạp Lan Tử Lâm không trả lời ông ta, hắn chỉ đang nghĩ, sao Lâu Thất có thể làm được? Sao nàng ta có thể dắt mũi hai sư đồ họ đi được?
Nghĩ tới Lâu Thất chết ở Thần Ma Cốc, trong lòng hắn lại cảm thấy đau buồn.
Lúc này ở sảnh nghị sự của Cửu Tiêu Điện, Hà Khánh Niên dẫn theo thê tử Xuân Nương và phụ thân Hà Quýt, một nhà ba người đang thấp thỏm không yên đồng thời cũng rất phấn khởi, nhìn nam tử cao lớn đang bước vào, họ lại vội vàng cúi đầu xuống.
Trầm Sát ngồi vào ghế chủ, ánh mắt lướt qua ba người bọn họ, chậm rãi hỏi: "Là các ngươi đưa thư của Lâu Thất tới?"
Trước khi ba người tới đây, Ưng vệ đã nói qua với họ, điều Đế Quân muốn hỏi chắc chắn là việc có liên quan tới Lâu Thất, họ cứ có sao nói vậy là được. Bây giờ, Đế QUân vừa hỏi quả nhiên là hỏi về Lâu ôc nương, ba người lập tức cảm thấy nhẹ người.
Hà Khánh Niên nói: "Bẩm Đế Quân, là Lâu cô nương viết thư bảo chúng tôi tới thành Phá Vực, Lâu cô nương nói giao thư này cho Ưng vệ đại nhân, Ưng vệ đại nhân sẽ giúp đỡ chúng tôi."
Ưng đứng bên cạnh lập tức muốn trợn ngược mắt, Lâu Thất lấy đâu ra lòng tin tới vậy? Rõ ràng hắn nhìn nàng ta rất không thuận mắt, dựa vào đâu nàng ta dám khẳng định người nàng ta nhét vào hắn sẽ giúp đỡ?
Nhưng trên thực tế đúng là hắn đã sai người quan tâm, nếu không phải gặp chuyển công phá Dao Phong Trại, hắn còn đích thân đi gặp họ, thậm chí từng nghĩ sẽ lấy tiền giúp họ mua một căn nhà.
Trầm Sát liếc mắt nhìn qua, Ưng lập tức đứng thẳng. Từ ba ngày trước, sau khi chủ tử nhìn thấy thư Lâu Thất viết cho hắn, chủ tử nhìn hắn rất không thuận mắt, Ưng tỏ ra mình rất vô tội, chỉ là bố trí cho vài người dân, Lâu Thất bảo hắn ra mặt đã là đề cao họ lắm rồi, không lẽ lại trực tiếp viết thư cho chủ tử, để chủ tử sắp xếp cho họ?
Vì thế, thư viết cho hắn có gì sai chứ?
Cũng đâu phải viết riêng cho hắn, trong thư đâu có nhắc gì tới hắn đâu...
Trầm Sát nhìn Hà Khánh Niên, bảo hắn ta kể lại những việc xảy ra sau khi Lâu Thất tới nhà họ, Hà Khánh Niên phát hiện ra Đế Quân tàn bạo trong lời đồn rất thích nghe những chuyện vụn vặt kia, ví dụ như tối đó Lâu cô nương ăn cơm có gắp thêm mấy miếng bắp cải, còn nữa, tối đó Lâu cô nương ngâm chân còn tự mình xách nước đi đổ, đổ xong còn ngồi trong sân ngắm sao suốt một tuần hương.
Càng nghe vẻ mặt hắn lại càng dịu lại, thậm chỉ còn nhìn thấy một chút ít dịu dàng.
Hà Khánh Niên bỗng cảm thấy hối hận, nếu biết Đế Quân thích nghe những việc này, tối đó hắn sẽ quan sát nhiều hơn một chút.
Tuyết ngừng rơi trời bắt đầu nắng, mặt đất như được bao phủ bởi một lớp bạc, cửa thành rộng mở, nhìn vào trong là những con đường lớn rộng rãi, hai bên có cây cối cao vút, tên cây có treo một dãy đèo lồng đỏ, sau cây một trượng mới là nhà ở vừa cửa tiệm, trên cửa mỗi cửa tiệp đều treo đèn lồng đỏ. Tuyết tích trên đường đã được quét dọn sạch sẽ, trước mỗi cửa tiệm đều được quét dọn tinh tươm.
Có thể tưởng tượng được rằng, khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn kia được thắp sáng, thành Lạc Dương này sẽ phồn hoa như thế nào.
"Tri phủ của thành Lạc Dương xem ra là người rất coi trọng diện mạo của thành." Lâu Thất nói một câu có ý khen ngợi, để một thành trì nhìn sạch sẽ, vệ sinh, ngăn nắp thế này không phải chỉ là vấn đề quét dọn và trang trí, còn có cả tố chất, hành vi thói quen của người dân trong thành. Có thể dùng pháp luật để ép buộc họ tuân thủ chứng tỏ là đã vận dụng rất tốt luật điển, nếu như có thể để người dân tự giác tuân thủ, vậy thì văn hóa của người dân trong thành này đã làm rất tốt.
Vì thế theo Lâu Thất, tri phủ của thành Lạc Dương là một nhân tài.
Nửa năm qua nàng đã đi qua nhiều thành trấn lớn nhỏ, đây là thành trí sạch sẽ, đẹp đẽ nhất mà nàng thấy.
"Tri phủ của thành Lạc Dương tên là Thúc Trọng Châu, có một điều nếu nói ra chắc cô nương sẽ thất rất kinh ngạc." Họ vào thành, xe ngựa đi chậm lại, vì Vân Phong nói hắn từng tới thành Lạc Dương nên sẽ do hắn chỉ đường tới nhà trọ trước đây hắn ở. Nghe lời Lâu Thất nói, hắn nhìn nàng mỉm cười.
"Ồ, là điều gì?"
"Xuống xe rồi ta nói rõ cho cô nương nghe, tới nhà trọ rồi." Vân Phong bảo Đồ Bôn dừng xe lại, mình nhảy xuống trước, sau đó quay người lại chìa tay ra trước mắt Lâu Thất.
Lâu Thất nhìn trang phục nam nhi của mình, nhướng mày.
Vân Phong có điểm này rất tốt, hiểu nàng khéo léo từ chối tuyệt đối không giận, liền thu tay lại lùi sau một bước mỉm cười đợi nàng xuống xe.
Lâu Thất nhảy xuống xe, động tác dứt khoát hơn cả hắn. Khi nàng đang định nói chuyện với Vân Phong thì thấy trước cổng nhà trọ có một thiếu nữ mặc áo choàng lông thỏ trắng đang nhìn nàng, gương mặt ửng hồng, thấy nàng nhìn tới, thiếu nữ đó liền e thẹn quay người bước đi.
Như vậy là có ý gì?
Lâu Thất cảm thấy không hiểu, Trần Thập bước xuống xe bật cười nói: "Công tử, cô nương đó hình như ưng ý công tử đấy."
"Ta ngất, Trần Thập à, ngươi đừng dọa ta!" Lâu Thất đúng là đã bị làm cho sợ hãi, không lẽ nàng vừa tới thành Lạc Dương đã có người theo đuổi?
Cũng may thiếu nữ kia đã bỏ chạy rồi, nếu không nàng thật sự hơi sợ.
Nhà trọ Lạc Dương, nhà trọ lớn nhất thành Lạc Dương, vị trí nằm trên trục đường chính của thành Lạc Dương, do hai tòa kiến trúc ghép lại, phía trước là tửu lầu và phòng hạng ba, phía sau là hoa viên và phòng hạng nhất, hạng hai, nghe nói có hai tiểu viện độc lập, là phòng hạng giáp, có điều một ngày cần một trăm lượng bạc.
"Đây không phải là Vân công tử sao?" Chưởng quỹ ở trong nhìn thấy họ liền mỉm cười ra đón. Vốn dĩ định kể với Lâu Thất về vị tri phủ kia, hắn liền tạm thời dừng lại, quay người chào hỏi chưởng quý.
"Lạc trưởng quỹ gần đây có khỏe không?"
"Khỏe, Vân công tử đã lâu không tới rồi!"
"Ừ, không ngờ Lạc chưởng quỹ vẫn còn nhớ tới tại hạ."
"Còn nhớ chứ, sao có thể quên được? Vân công tử năm đó còn giúp ta một việc lớn."
Lâu Thất thấy Vân Phong nói chuyện với chưởng quỹ rất thân mật, đột nhiên lại nghĩ tới Đông Thời Ngọc. Ở phương diện nào đó, Vân Phong khá giống Đông Thời Ngọc, ví dụ như hai người đều rất ôn hòa, thưởng mỉm cười khiến người ta có cảm giác rất ấm áp dễ chịu.
"Tránh đường, tránh đường! Lạc chưởng quỹ, Trâu đại phu có phải ở chỗ của ông không? Mau gọi bà ta ra đây, có người sắp chết rồi!" Một tiếng thét lo lắng vang lên.