- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 164
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Trên tường có treo mấy bức thư họa, nhưng không giống với tranh sơn thủy và thư pháp của người khác, Hòa Khánh vương gia treo toàn tranh mỹ nhân trong thư phòng nhỏ ở tẩm thất, những mỹ nhân đó đều ăn vận không giống với nữ tử bình thường, cũng lộ ngực như các cô gái lầu xanh, còn có bức lộ toàn bộ.
Họ tìm kiếm xung quanh, kết quả dưới gối, ở một góc văn án và cả trên giá sách đều nhìn thấy xuân cung đồ, số lượng rất nhiều, khiến Lâu Thất có phần không biết nói gì, nói Hòa Khánh Vương hiếu sắc, nàng hoàn toàn tin điều đó.
Cùng Trầm Sát tìm được thứ này ở đây đúng là có phần bối rối, đặc biệt là lúc này họ không thể ở cách xa nhau, nàng đứng trước giá sách nhanh chòng lục tìm, hắn cũng không thể buông nàng ra, liền đứng ra sau lưng nàng, một tay ôm chặt lấy eo nàng để nàng tì sát vào ngực hắn, một tay tìm kiếm. Kết quả lật ngay ra được một cuốn vẽ rất sắc nét.
Đợi Lâu Thất phát hiện ra nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao nàng liền cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn hắn thì thấy hắn mở ra trang đó, chính là nữ ở phía trước, nam ở phía sau.
Nàng lập tức lảo đảo.
Giật cuốn sách đó khỏi tay hắn nhẹ về lại chỗ cũ, dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn một cái, một tay kéo lấy tay hắn, lườm hắn.
Bên ngoài có người canh gác, họ không thể phát ra tiếng động, Trầm Sát truyền âm cho nàng: "Bổn đế quân sẽ đợi ngày cười nàng sau đó mới sủng hạnh nàng."
Lâu Thất không nhịn được nữa lườm hắn một cái. Bây giờ là lúc nói tới chuyện đó sao?
Không đúng, phì, khi nào cũng được tuyệt đối không phải lúc này!
Tìm một lúc lâu nhưng hai người vẫn không tìm được gì, Lâu Thất nghiến răng không tin, nàng không phải siêu trộm, trước đây ở hiện đại trong số bạn bè của nàng có siêu trộm đứng hạng đầu thế giới, hắn từng nói muốn dạy nàng kĩ thuật ăn trộm nhưng nàng chỉ học được chút đỉnh sau đó không chịu học nữa, vì trộm đồ đối với nàng mà nói không hề có chút thành tựu nào cả, vì thế nàng chỉ học một ít để đề phòng mình bị trộm mà thôi.
Nếu như có gã đó ở đây, với đôi mắt lợi hại như tia X, hắn ta có thể ngay lập tức nhìn ra nơi nào có vách rỗng, nơi nào có thể cất món đồ gì, nơi nào thích hợp làm ám thất...
Đúng, ám thất!
Lâu Thất khẽ vỗ nhẹ lên trán, sao bây giờ mới nghĩ tới ám thất, người như Hòa Khánh vương gia, bảo bối cất giữ chắc chắn không chỉ có một món, vì thế hắn nhất định sẽ phải có một ám thất để cất đồ của mình. Bây giờ việc họ cần làm là mở cơ quan của ám thất.
Mặc dù nàng không phải là siêu trộm nhưng muốn biết nơi nào có thể xây dựng ám thất thì rất đơn giản, có điều chưa đợi nàng tìm ra, Trầm Sát đã kéo nàng vào lòng, người bay lên, tới bên một chiếc bàn hoa, nắm lấy một chiếc bình hoa lớn trên bàn, xoay một vòng.
Nơi treo hai bức tranh trên tường vô hình mở ra một cánh cửa nhỏ.
Quả nhiên, hắn quen với cơ quan của cổ đại hơn.
Nàng giơ ngón cái về phía hắn, hắn chỉ khẽ mỉm cười, dẫn theo nàng chân không chạm đất bay vào ám thất. Đây là một ám thất nhỏ, bên trong có một chiếc giường êm, ngoài ra còn có một giá gỗ, trên giá gỗ có bày các loại kỳ trân dị bảo, bảo thạch to bằng nắm tay, phật tượng phỉ thúy cực phẩm, phật tượng ngà voi... món nào món nấy đều vô cùng quý giá.
Trên mặt đất bên cạnh giá gỗ này có để mấy chiếc rương, mở ra nhìn đều là đầy rương thỏi vàng, đĩnh vàng, đầy rương bảo thạch trân châu chói lóa khiến họ hoa mắt.
Lâu Thất không phải không động lòng, bây giờ nàng rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi, Trầm sát tiêu tiền nuôi nàng ăn cơm, thậm chí cái gì cũng có thể tặng cho nàng nhưng không cho nàng tiền.
Nàng lắc đầu, tạm gác lại những vấn đề này, tìm Đông Hải Lệ Minh Châu quan trọng hơn.
Trên giá gỗ có một số hộp nhỏ xếp chồng lên nhau, kích cỡ hộp không giống nhau, hộp nhỏ phần lớn đều dùng để đựng nhẫn, hộp lớn có thể đựng cả bình hoa.
"Nếu là minh châu chắc là cần hộp to chừng này. Hãy tìm hộp nhỏ." Lâu Thất thì thầm, trong tay đã cầm một chiếc hộp nhỏ mở ra.
Trong hộp có cất một chiếc khóa bình an. Lâu Thất sững người, vì khóa bình an thông thường là đồ dùng tặng trẻ nhỏ, có đáng tiền cũng không nhất thiết phải cất ở đây.
Chiếc khóa bình an này có màu đỏ, cầm trên tay rất ấm áp, được làm bằng hồng ngọc cực phẩm. Trên khóa bình an bình thường sẽ có khắc bốn mùa bình an hoặc sống lâu trăm tuổi..., nhưng trên chiếc khóa bình an này một mặt khắc một con rồng chân đạp mây, một mặt khắc phượng tắm lửa. Đường nét khắc đều được mạ vàng, sau đó lại dùng ngọc đỏ trong suốt lấp lánh để làm nền, một rồng một phương đều vàng lấp lánh lại có ý tắm lửa, mắt rồng vô cùng bá khí, mắt phượng cũng ngạo khí vô song.
Bên trên ba chiếc khóa ngọc nhỏ móc bên dưới của khóa bình an này, mỗi chiếc có khắc một chữ, ghép lại thành ba chữ Long Phượng Ngâm
Chế độ hoàng quyền của Đông Thanh cũng giống với những gì Lâu Thất biết, rồng đại diện cho hoàng đế, phượng đại diện cho hoàng hậu, không phải ai cũng có thể đeo đồ trang sức có rồng phượng, huống hồ chỉ là một chiếc khóa bình an nhỏ bé, một món đồ rõ ràng dành cho trẻ nhỏ đeo. Là hoàng tử công tử của hoàng thất cũng không thể vừa mới ra đời đã được tặng một món đồ thế này.
Vì thế chiếc khóa bình an này chắc chắn không phải là của Hòa Khánh vương gia.
Lâu Thất cảm thấy rằng miếng hồng ngọc này rất đẹp, nhưng nàng không có cảm giác với khóa bình an, vì thế nhìn thấy nó chỉ có cảm giác bực bội, nhưng nàng không nghĩ nhiều liền định trả về chỗ cũ, Trầm Sát bất ngờ đưa tay cầm lấy khóa bình an, món đồ này vừa cầm vào tay hắn, trái tim hắn run lên, như thể có cảm giác quen thuộc khó lý giải truyền vào trái tim hắn từ chiếc khóa bình an này.
"Sao vậy?"
Hắn có chút gì đó không ổn, Lâu Thất liền cảm nhận được ngay.
"Chiếc khóa bình an này..." Trầm Sát nhíu mày, hắn thực sự không có ấn tượng việc mình từng nhìn thấy chiếc khóa bình an này, nhưng không biết tại sao cầm lấy nó hắn có cảm giác rất quen thuộc: "Ta có cảm giác rất quen thuộc!"
Lâu Thất sững người: "Chàng từng nhìn thấy sao?"
Trầm Sát lắc đầu, nhưng vẻ mặt có phần băn khoăn, hắn cũng không biết hình dung cảm giác này ra sao.
Lâu Thất thấy vậy liền nói: "Chúng ta hãy lấy nó luôn, sau khi về chàng sẽ có thời gian để nghĩ lại." Nàng hoàn toàn không thấy ngại, họ tới đây để trộm đồ, trộm một món cũng là trộm, trộm hai món cũng là trộm, có gì khác biệt đâu. Hơn nữa trộm đồ của Hòa Khánh Vương, nàng không thấy chột dạ chút nào, người ta muốn bắt họ đấy.
Đóng nắp hộp lại, nhét vào trong túi tay áo của hắn, nàng lại tiếp tục lục tìm Đông Hải Lệ Minh Châu.
Minh châu hình giọt lệ, sáng như mặt trăng.
"Ở đâu đây..."
Sau khi mở mấy hộp ra, nàng nhìn thấy một chiếc hộp ngọc nhét ở dưới đống hộp. Chiếc hộp ngọc đó được đánh bóng rất nhẵn nhụi, các góc đều được mài tròn nhẵn, bên trên có khắc một vài hoa trâm ngọc, chất ngọc tuy không thể sánh bằng mảnh hồng ngọc kia nhưng cảm giác khi cầm trên tay cũng rất tốt.
Chiếc hộp ngọc này rất nặng, bên trên còn có một chiếc khóa nhỏ, Lâu Thất lấy hai ngón tay dùng nội lực để bóp vụn chiếc khóa nhỏ một cách thô lỗ.
Mở hộp ra, hai người chỉ thấy có ánh sáng lóe lên trước mắt, cả hai đồng loạt nheo mắt lại.
Đợi khi họ mở mắt ra mới thấy bên trong đựng đầy một hộp ngọc trai hình tròn, trên ngọc trai có để một viên ngọc hình giọt lệ, có phần giống ngọc nhưng không phải ngọc, cảm giác giống như trân châu, nhưng lại lấp lánh hơn trân châu rất nhiều, nhìn tiếp thấp thoáng có thể thấy ánh sáng lưu chuyển bên trong, đẹp vô cùng.
"Đông Hải Lệ Minh Châu!"
Hai người đồng loạt thì thầm.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn qua đã có thể khẳng định đây chính là mục đích chuyến đi lần này của họ, Đông Hải Lệ Minh Châu. Đẹp hơn, đáng ca ngợi hơn họ tưởng tượng rất nhiều.
Đông Hải Lệ Minh Châu hình thành tự nhiên, có hình giọt lệ, chắc là trên đời chỉ có một viên duy nhất. Nếu như dùng nó làm đồ trang sức sẽ hoàn toàn không cần đánh bóng hoặc điêu khắc, chỉ cần đục một chiếc lỗ là xong.
Nếu như làm thành trang sức trên trán, Lâu Thất có thể tưởng tượng ra rằng, nữ tử có nhan sắc bảy phần, đeo Đông Hải Lệ Minh Châu này lên, dung mạo sẽ tăng lên mười phần!
Trầm Sát không xem trọng những món đồ này nhưng lúc này cũng nảy sinh cảm giác nghiền thứ này ra thành bột cho hắn uống thì thất lãng phí, nếu như ban nó cho Lâu Thất...
Nhưng đây cũng là vấn đề về rồi suy nghĩ.
"Đi thôi." Hắn ôm Lâu Thất định bỏ đi nhưng đột nhiên nhớ tới dấu tay Hòa Khánh Vương để lại trên tranh của Lâu Thất, trong mắt hắn lại thoáng qua một tia sáng tối màu, hắn cầm một cây huyết san hô lên bóp nhẹ một cái. Nội lực hồn hậu lập tức nghiền nát huyết san hô thành bột vụ, bột vụn bay tung tóe, rơi vãi đầy mặt đất. Sau đó hắn lại cầm một món đồ trang trí bằng phỉ thúy cực phẩm lên và cũng làm tương tự.
Lâu Thất tròn mắt kinh ngạc: "Chủ tử, người đang làm gì vậy?"
"Nàng hãy chọn vài món mình thích đi, những thứ còn lại bổn Đế Quân sẽ phá hủy hết." Trầm Sát khẽ nói.
Nhiều châu báu quý giá thế này mà hắn định phá hủy hết sao? Vậy khi biết được Hòa Khánh Vương có tức hộc máu ra không...
Lâu Thất biết tính hắn, việc đã quyết định sẽ không thể thay đổi, cũng không biết Hòa Khánh Vương đắc tội gì hắn, khiến hắn bị đả kích tới mức như vậy. Vốn dĩ không phải đã nói lấy đồ của hắn rồi sẽ tạm thời không so đo hành động truy bắt của hắn sao?
Vốn dĩ Trầm Sát cũng nghĩ như vậy, dù sao hắn cũng không cho rằng Hòa Khánh Vương có thể bắt được mình, nhưng nếu lấy bảo vật của nhà người ta thì việc truy bắt này sẽ không so đo với hắn nữa, nhưng ai bảo hắn vừa nhìn thấy dấu vân tay trên tranh của Lâu Thất?
Bây giờ hắn không thể không so đo.
Thấy hắn đang nhanh chóng nghiền nát hết món bảo vật này tới món bảo vậy khác, Lâu Thất lập tức xót của: "Ôi ôi, có thể mang hết đi thì tốt biết bao." Đây là một tài sản khổng lồ! Có điều nàng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, nếu như những món đồ này đều xuất hiện trong tay nàng, Hòa Khánh Vương sẽ biết ngay bọn họ vào ám thất của ông ta. Vừa nãy nàng cũng không nghĩ tới việc lấy thêm thứ gì, chỉ là khóa bình an long phượng Trầm Sát nói rất quen thuộc nên mới lấy, bây giờ hắn định phá hủy hết những thứ đồ này nếu nàng còn không lấy sẽ rất thiệt.
Lâu Thất quan sát khắp lượt sau đó lấy tấm chăn bông trên giường ra, bọc thẳng một rương vàng và một rương châu báu trang sức, một rương đeo lên người mình, một rương buộc lên người Trầm Sát.
Vừa buộc còn vừa nói: "Nói trước nhé, chàng giúp ta mang ra ngoài, sau khi ra ngoài rương này thuộc về ta, chàng không được giành của ta."
Trầm Sát: "..."
Đợi họ ra khỏi ám thất, bên trong vốn dĩ châu báu chất đống bây giờ đều đã biến thành mảnh vụn.
Hai người về lại khu nhà của tì thiếp, Lâu Thất đạp tỉnh bà bà kia, sau đó thôi miên bà ta.