- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 104
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Nhưng loài vật này thật sự có quá nhiều, hàng ngàn hàng vạn con, còn không sợ chết. Hơn nữa, Lâu Thất phát hiện ra, những con vật này cho dù bị chém đứt thì phần đầu vẫn còn hoạt động, tiếp tục tấn công về phía bọn họ.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, hơn nữa bọn họ không biết những con vật này là động vật hoang dã ở Băng Nguyên hay là có người điều khiển, nếu như có người điều khiển, thì liệu có phải người đó muốn đợi Trầm Sát tiêu hao hết nội lực, sau đó mới tung ra sát chiêu lớn hơn không?
Lâu Thất nằm trên lưng hắn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Nàng không biết những thứ này sợ cái gì, hay là trên người bọn họ có thứ gì hấp dẫn chúng?
Thứ gì chứ?
Trên người Trầm Sát trước giờ chỉ có kiếm, trước đây thì có Phá Sát, nhưng hiện giờ Phá Sát đã đưa cho nàng dùng, trên người hắn cũng chỉ có con Băng Bích Hổ mà vừa nãy nàng đưa cho hắn mà thôi.
Lâu Thất nghĩ tới đây, lập tức đưa tay dò quanh ngực hắn, lấy ra một cái bình nhỏ, duỗi tay ra, lắc một cái.
Những thứ đó cũng không vì thế mà ngừng hoạt động.
Lâu Thất thu tay lại, lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến bản thân mình. Vậy thì chỉ có thể là quả cầu nước nhỏ nàng lấy được thì trong người Tiểu Băng Cầu kia mà thôi.
Nàng nhớ, vật đó có một mùi rất đặc biệt, nhưng lúc ấy nàng không để ý, bây giờ mới nhớ ra. Nàng lập tức lấy vật đó ra, lắc nhẹ. Những con giun màu đỏ kia đột nhiên ngừng hoạt động, toàn bộ đều dừng lại, giống như cả thế giới lúc này đều bị dừng hình vậy.
"Đây là thứ gì vậy?"
Trầm Sát phát hiện điểm này, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn nàng.
Quả cầu nước kia bị nàng bỏ vào trong một bình nhỏ khác, mặc dù đã nắp chặt nhưng vừa lấy ra thì Trầm Sát cũng có thể ngửi thấy mùi hương kì lạ. Mùi hương này rất khó hình dung, nhưng không phải mùi gì khó ngửi...
"Ta lấy được trong động băng, cũng không biết là thứ gì, chỉ vì cảm thấy đặc biệt nên lấy mà thôi. Bây giờ xem ra, chính là vật này hấp dẫn đám sâu kia tới." Nàng tiếp tục lắc tay, quả cầu nước bên trong lăn qua lăn lại, Lâu Thất phát hiện mùi của nó càng nồng hơn, mà đám sâu kia cũng không giống như bị áp chế dẫn đến bất động, mà bọn chúng đem đến cho Lâu Thất một cảm giác rất quỷ dị, giống như bọn chúng đang say mê vậy, bị mùi hương này hấp dẫn đến mức say mê...
Nàng nhớ ra Tiểu Băng Thú kia có năng lực tạo ra ảo giác, sau đó nàng đã từng dùng móng của nó để làm vũ khí, khi nàng đâm người đầu tiên, nàng phát hiện người đó sẽ mất đi thần trí, giống như lần trước nàng giải quyết hai người đàn ông kia vậy. Vật này còn là thứ nàng lấy được bên trong cơ thể Tiểu Băng Thú, có phải nó sẽ còn mạnh hơn móng vuốt không?
Nàng nhanh chóng mở nắp ra, tiếp tục lắc bình, mùi hương đó càng lúc càng nồng, những con giun kia cũng nằm rạp trên băng, thân thể chưa hoàn toàn bị đông cứng, bởi vì nhìn kĩ nàng vẫn thấy chúng hơi giãy dụa.
Quả nhiên là vật này!
"Đi, tranh thủ cơ hội này!" Lâu Thất lập tức nói.
Trầm Sát cõng nàng chạy tới lối vào, những thứ đó vẫn bất động, cho nên hắn có thể chạy ra qua những khe hở ở giữa. Mà trong quá trình này, Lâu Thất luôn lắc lắc cái bình đó.
Đến khi bọn họ ra khỏi địa bàn của đám côn trùng kia, Lâu Thất giơ tay lên định đem chiếc bình ném đi, đồ có thể dẫn tới những con côn trùng này nàng không thích, cũng không cần.
Trầm Sát định ngăn cản nàng, ánh mắt nhìn nàng có chút trách cứ, dường như không còn gì để nói về vận may của nàng.
"Sao vậy?" Lâu Thất không giải thích được tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy.
Trầm Sát im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Từng nghe thần y nói, trong sách cổ có ghi lại, có một loại Ma Ly, toàn thân nó đều là thứ có thể gây ảo giác, răng, móng vuốt... nhưng giá trị nhất chính là gan của nó."
"Gan mà chàng nói không phải là vật này chứ?" Lâu Thất nhìn quả cầu nước trong bên trong bình. Nói cũng lạ, bên ngoài của quả cầu nước này chỉ có một lớp màng trong suốt, nhìn rất mỏng, nhưng vừa nãy nàng lắc mạnh như thế, lớp màng đó cũng không bị rách.
"Đồ trong sách cổ ghi lại bổn Đế Quân chưa từng thấy, nhưng có lẽ chính là thứ này. Thần y nói ngửi kỳ vị, trăm trùng xuất hiện, lắc kỳ dịch, trăm trùng say, uống vào sẽ tránh được trăm trùng..."
Mặc dù hắn không nói tiếp nữa, nhưng Lâu Thất học một hiểu mười, rất nhanh đã thông suốt, ánh mắt nàng lập tức sáng lên: "Ý chàng nói là chỉ cần ăn vật này vào thì sau này sâu gì cũng không sợ, thậm chí tránh được cả cổ trùng của Nam Cương sao?"
"Ý của thần y đúng là như vậy!" Trầm Sát gật đầu một cái, nói: "Nghe nói trăm năm trước, Ma Ly mới xuất hiện một lần, ai cũng muốn bắt được để lấy gan của nó, nhưng không ai có thể phá vỡ ảo cảnh do nó tạo ra, không ai có thể bắt được. Trăm năm nay, càng không có ai bắt được Ma Ly." Nhưng không ngờ tới ngày đầu tiên Lâu Thất tới Băng Nguyên lại gặp phải Ma Ly, hơn nữa còn có thể phá được ảo cảnh của nó, giết chết nó, lấy được Ma Ly Đảm. Thật sự không thể không phục vận may của nàng.
Lâu Thất kể lại chuyện gặp con Tiểu Băng Thú kia nói cho hắn, nghĩ tới dáng vẻ của vật kia, cuối cùng hắn mới chắc chắn, nàng đúng là vô tình đánh bậy đánh bạ mà lại lấy được Ma Ly Đảm mà cả thế gian này ai cũng muốn. Đừng nói Ma Ly Đảm, ngay cả mấy cái móng vuốt kia cũng đều là đồ tốt.
"Ha ha! Lâu Thất vô địch!"
Lâu Thất đắc ý, vui vẻ nói lớn.
Nàng chủ động tiến sát lại gần, nhón chân lên, dùng sức hôn lên môi của hắn một cái.
"Ta thích Băng Nguyên rồi, chàng xem, vừa tới Băng Nguyên ta đã có thu hoạch không nhỏ."
"Ừ!"
Trầm Sát cũng vui vẻ, vô cùng vui vẻ. Bởi vì vật nàng lấy được rất có ích với nàng, ít nhất, sau này đối mặt với người Nam Cương thì nàng cũng không sợ cổ trùng của bọn họ nữa.
"Trở về cho thần y xem thử rồi tính tiếp." Hắn nói, mặc dù hắn cảm thấy chắc chắn là vật này rồi, nhưng hắn không nắm chắc tuyệt đối thì không yên tâm được.
"Được!" Lâu Thất nghĩ tới một khả năng khác, trong lòng nàng rất vui vẻ. Nếu như khả năng đó có thể trở thành sự thật thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Bây giờ, mặc dù biết đám côn trùng kia không còn uy hiếp gì với bọn họ nữa, nhưng phải trở về mới có thể đi tắm khiến Lâu Thất cảm thấy có chút khó chịu. Sau khi thấy một đám côn trùng như vậy, nàng không thể thoải mái tắm rửa được, biết đâu trong nước cũng có thì sao?
Nàng bảo hắn xoay người lại, nàng cởi quần áo ra, lấy một nắm tuyết lớn nhanh chóng chà xát trên người, sau đó lập tức thay quần áo sạch sẽ, khoác thêm áo choàng, cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Đến khi bọn họ trở lại, Nguyệt lập tức nhìn về phía Lâu Thất.
Trầm Sát không hỏi, nhưng hắn sắp không nhịn được rồi, mặc dù cảm thấy khả năng tìm được Băng Bích Hổ không cao, nhưng hắn vẫn có chút kì vọng với Lâu Thất.
"Lâu Thất."
"Nếu như Nguyệt vệ đại nhân muốn hỏi về Băng Bích Hổ thì..." Lâu Thất cười một tiếng: "Ta lấy được rồi!"
Nguyệt giật mình, sau đó lập tức mừng như điên: "Lâu Thất, Lâu Thất, ngươi thật giỏi!" Không ngờ, Lâu Thất lại thật sự lấy được, Lâu Thất quả nhiên là phúc tinh của chủ tử.
Đám người Trần Thập cũng vui vẻ, vây quanh Lâu Thất muốn hỏi ngày đó sau khi tách ra nàng đã gặp phải chuyện gì, ai cũng nhao nhao hỏi, nào có giống những người cần phải nghỉ ngơi chứ?
"Lâu cô nương, Lâu cô nương, hẳn là bắt Băng Bích Hổ kia rất khó, sao ngươi bắt được vậy?"
"Lâu cô nương, Băng Bích Hổ kia còn sống không?"
"Có thể cho chúng tôi nhìn một chút không?"
"Không đúng, hẳn là nên tranh thủ thời gian để Đế Quân sử dụng chứ?"
"Lâu cô nương, mấy ngày nay nghe nói cô một mình đánh rất nhiều người, kể cho chúng tôi nghe chút đi!"
Trầm Sát hắc tuyến đầy đầu, cho tới bây giờ hắn cũng không ngờ những thị vệ đần độn lạnh nhạt đi theo hắn trước kia lại có dáng vẻ này. Nguyệt cảm thấy rất buồn cười, thật ra chỉ là mấy tên nhóc khoảng hai mươi tuổi mà thôi, đi theo Đế Quân thì làm gì có ai dám thô lỗ ngang ngược, nhưng ngược lại, đi theo Lâu Thất đã khiến bọn họ khôi phục bản tính. Từ chuyện này cũng có thể thấy được, Lâu Thất cô nương có thể hòa nhập với những người này...
"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Trầm Sát trầm giọng nói, tất cả thị vệ lập tức ngoan ngoãn lui ra, người nghỉ ngơi tiếp tục nghỉ ngơi, người gác đêm tiếp tục gác đêm. Lâu Thất cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này nàng cũng không có tinh thần nói chuyện, nàng quá mệt mỏi rồi...
Bọn họ đã dựng xong lều trại, một tấm thảm lớn được dùng trường kiếm kéo lên ngăn cản tầm mắt của bọn họ, trên tuyết được phủ thêm da lông rất dày, phía trên lại phủ thêm một tấm thảm nữa, chính là giường.
Không có xe ngựa, có thể mang theo những thứ này đã không tệ rồi.
Ngồi ở phía trên, Lâu Thất lấy Băng Bích Hổ ra: "Nguyệt vệ đại nhân, rượu."
Nguyệt vệ lập tức đưa rượu tới.
Vật này không thể mang ra khỏi Băng Nguyên, hơn nữa không ăn ngay chỉ sợ đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì đó, cho nên phải nhanh chóng ăn hết. Dựa theo biện pháp của thần y, chân mày Trầm Sát không nhíu chút nào, ăn sạch con Băng Bích Hổ kia. Thật ra sau khi xử lý xong thì con Băng Bích Hổ chỉ còn lại hai miếng thịt nhỏ màu trắng bạc, hoàn toàn không nhìn ra nó vốn là Băng Bích Hổ.
Sau khi ăn xong, Lâu Thất hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Trầm Sát lắc đầu một cái, Lâu Thất lập tức bĩu môi, vất vả lắm mới lấy được đồ, vậy mà ăn vào lại không cảm thấy chút khác biệt nào.
Nguyệt cười lên, lúc này bọn họ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, mục đích tới Băng Nguyên lần này coi như đã đạt tới rồi. Nhưng vẫn còn một thứ khác, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Đáng tiếc, Thạch Túy Ngàn Năm bị Thẩm Mộng Quân lấy đi rồi, bây giờ còn rơi vào tay người Đông Thanh nữa."
"Phì..."
Lâu Thất không nhịn được phì cười.
Trầm Sát cũng phát hiện ra có vấn đề, lập tức nhìn nàng.
"Thạch Túy Ngàn Năm kia là giả?" Trầm Sát hỏi.
Lâu Thất kinh ngạc: "Sao chàng đoán được?"
"Thật sự là giả sao?" Nguyệt kêu lên.
Trầm Sát nhìn nàng: "Nhìn dáng vẻ của nàng thì biết, nếu là thật, dựa vào tính cách của nàng, sao có thể nguyện ý nhường cho người khác chứ?" Dựa vào tính cách của nàng thì nhất định sẽ cướp, không giành được thì sẽ phá hủy, tuyệt đối không thể nào để cho người khác lấy được.
Lâu Thất toát mồ hôi, mới quen nhau chưa lâu mà Trầm Sát lại hiểu rõ nàng như vậy, là tốt hay xấu đây...
Nhưng hắn nói cũng không sai, nếu như Thạch Túy ngàn năm kia là thật, nàng sẽ không bao giờ nhường cho Thẩm Mộng Quân. Lúc ấy nàng nhìn thấy đã cảm giác không đúng lắm, sau đó lừa Thẩm Mộng Quân đến gần để nàng liếc mắt nhìn thử, kết quả đúng như dự đoán của nàng, đó không phải là Thạch Túy Ngàn Năm, mà chỉ là một đồ vật tương tự Thạch Túy Ngàn Năm mà thôi. Hai thứ này dù hình dạng giống nhau, nhưng hiệu quả thì cách xa nhau một trời một vực.