- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 66
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Trên thực tế, những kẻ thực sự muốn tạo lập thiên hạ không nhiều. Hiện nay hơn 20 chủ sự ở Phá Vực thì có tới 7 phần là người vốn ở vùng Phá Vực. Có một số người đi theo thành chủ trước sau đó quy thuận, cũng có một số người kết thành hận thù với thành chủ nên tự nhiên gia nhập dưới trướng. Những người này cũng không phải thật tâm gì, chỉ có một điều tuyệt đối giống nhau, đó chính là họ đều hy vọng Cửu Tiêu Điện sẽ sừng sừng trước hạ! Phá Vực có thể xưng quốc! Như vậy vị thế của họ mới cao, quyền thế mới lớn và uy phong lẫm liệt hơn.
Nam nhân thiên hạ, có ai mà không muốn thành công, uy danh vang xa?
Thành chủ trước đây mặc dù có dã tâm, có năng lực nhưng không làm được điều đó. Bây giờ họ đặt hy vọng vào Trầm Sát. Trầm Sát tuyệt đối là người có tài. Nếu lại vì việc tuyển đế phi mang tới các thế lực, vậy thì sự huy hoàng của Phá Vực sẽ sắp đến.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, hào tình muôn trượng. Họ đều đã ngầm chuẩn bị, chỉ chuẩn bị tối nay đế phi được tuyển chọn, họ sẽ lập tức có thể bố trí mọi việc.
Các mỹ nhân đều đã chuẩn bị xong, thậm chí có thể nói họ đã vượt qua nhiểu ải, còn lại nhưng người này. Không chỉ là mỹ nhân từ các nước, cón có một số muốn thừa cơ để tiến vào Cửu Tiêu Điện hoặc trở thành một nàng hầu vợ lẽ cũng chẳng sao. Những tiểu thư quyền quý hay tiểu thư nhà giàu ở Phá Vực đều có thể tới để tuyển phi. Thế nhưng so với những người như Bắc Thương công chúa, họ gặp nhiều khó khăn hơn.
Sáng sớm cần phải kiểm tra cơ thể.
Việc kiểm tra cơ thể này được nhiên phức tạp, phải xem có tư thế yểu điệu hay không, béo quá không ổn, gầy trơ xương cũng không được, xấu quá không được, có dị hình cũng không được, cơ thể không trắng, người hôi, miệng hôi, lắm lông đều không được.
Tóm lại, phải là cái gì cũng đẹp mới được/
Cứ thế trong đám mỹ nhân này chỉ còn 10 người cuối cùng được chọn vào vào trong.
Trong 10 người này, có ba người trước đây ở Nhất Trùng Điện, một vị là con gái của tiền thành chủ Lan Ý vì sự việc lần trước nên không được tham gia.
Cộng thêm vài mỹ nữ có thân phận, tổng cộng là 21 mỹ nữ.
Trong 21 mỹ nữ, phải chuẩn bị cả buổi chiều. Sau đó họ phải thể hiện vẻ đẹp của mình tại bữa cung tiệc buổi tối, cuối cùng Trầm Sát sẽ là người lựa chọn. Việc chọn ai, chọn bao nhiêu người thì là chuyện của anh ta.
Chiều đó, những thị nữ của Cửu Tiêu Điện đã được hiểu việc làm thị nữ khi có chủ nhân là bận như thế nào. Bởi vì những mỹ nữ đều có yêu cầu riêng, mà đều yêu cầu tốt nhất, muốn mình là người nổi bật nhất. Tóm lại, việc đó khiến họ bận tối mày tối mặt.
Tất cả mọi người đều bận, còn yến tiệc cũng đã được chuẩn bị từ chiều, hành lang dài khép kín bày ghế, ở giữa là một sanh rộng lát gạch xanh, phía trên trải thảm, xung quanh thảm là nhưng cây nến cao nửa đầu người. Thị nữ tấp nập mang hoa quả và mỹ tửu, trong khi các thị vệ đứng xung quanh, tuyệt đối không mất cảnh giác.
“Điện hạ, chúng ta phải làm sao?” Tại một góc của hành lang, phía trước một cây hoa lớn, không thể nhìn được bao quát mọi nơi. Nơi đây là nhưng quan khách có thân phận thấp nhất tham gia dự tiệc. Lúc này một người đàn ông để râu chữ “Nhất”, mặc trang phục người ta ưa thích nhất ở vùng sơn trại bên ngoài Phá Vực đang cầm cốc rượu, nhìn về phía đại sảnh.
Ở khoảng cách này, chỉ có thể nhìn thấy người đó là ai chứ không thể nhìn rõ biểu cảm.
“Đợi”
Người đàn ông này chính là Tây Trường Ly.
Họ không dễ trà trộn vào đây. Thế nhưng ngoài yến tiệc thì cũng không thể đi đâu. Bây giờ chỉ có thể ngồi đây vì Trầm Sát chưa tới.
“Chẳng phải nói ngày 15 Trầm Sát sẽ như một con chó chết hay sao? Thật không biết hắn sẽ xuất hiện như thế nào” Tên thuộc hại của Tây Trường Ly nói.
Quả thật không chỉ hắn, mà tất cả những người ở đây biết chuyện này đều đang chời đợi Trầm Sát sẽ xuất hiện như thế này.
Trong chuyện này, thái độ của Vấn Thiên Sơn cũng khá quái lạ. Chẳng phải thánh nữ của Vấn Thiên Sơn thích Trầm Sát hay sau? Chắc chắn họ biết tình trạng của Trầm Sát, vậy mà lại chọn cho anh ta ngày tuyển phi thế này, không hiểu là có ý gì.
Có thể nói, lần này đến phần lớn là muốn xem náo nhiệt, để xem chuyện cười của Trầm Sát mà thôi.
Bên ngoài nói, Trầm Sát đến ngày15 giống như một con chó chết, thế nhưng không ai biết cụ thế như thế nào.
Trong khi mọi người cũng đang có những suy nghĩ quái lạ ấy thì yếu tiệc bắt đầu.
Các quan khách ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của thị nữ. Mặc dù đã đợi Trầm Sát một thời gian, thế nhưng không ai vội vàng, có thể xuất hiện nay không còn không biết. Cách xuất hiện như thế nào, được khênh ra hai dùng cách che mặt để không bị người khác nhìn?
Bất luận thế nào, trong lòng những người có tâm, thì việc Trầm Sát tự bước ra là điều không thể?
Chẳng phải chỗ ngồi của anh ta đang có một tấm đệm mềm hay sao?
“Đế quân tới!”
Tiếng nói cất lên, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Trầm Sát xuất hiện.
Một cơn gió thoảng qua khiến không gian hơi hỗn loạn. Tất cả mọi người chăm chú nhìn đã thấy Trầm Sát ngồi trên ghế của mình. Anh mặc một bộ cẩm bào thêu ngân tuyến, khí thế hơn người, dung mạo sáng sủa.
Ánh mắt của anh sắc lẹm, đâu có vẻ gì là có vấn đề chứ?
Sự xuất hiện như vậy cho thấy anh không những chẳng có chuyện gì, mà nội lực cũng không hề bị ảnh hưởng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Không đúng, chuyện này không đúng.
Lúc này họ nhìn thấy cô gái bên cạnh Trầm Sát.
Lâu Thất, đúng là Lâu Thất! Cô ấy không còn mặc trang phục hầu nữ nữa, mà mặc một bộ trang phục trắng như của Trầm Sát. Cổ tay thểu ngân tuyến, giữa vùng eo có một dải băng màu đen buộc chặt, vóc dáng cô thật tuyệt diệu!
Từ trước tới nay chưa từng thấy nữ giới ăn mặc như vậy là trông phong tình, khiến mọi ánh mắt của các nam nữ chăm chú nhìn.
Dường như ở bên cạnh Trầm Sát, cô vẫn không hề mất đi sự nổi bật.
Cô chỉ cài trâm tóc đơn giản, trên người không có trang sức gì, thậm trí trên khuôn mặt vẫn để mộc, không một chút son phấn. Thế nhưng khuôn mặt trắng trẻo và bộ quần áo màu trắng vẫn khiến cô nổi bật.
Thế nhưng, không nói nhưng điều này trước. Cô gái này xuất hiện bên cạnh Trầm Sát, tay bám vào vai anh, cơ thể dựa vào người anh? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Trầm Sát rốt cuộc là như thế nào?
Đây chẳng phải là những cái tát thẳng vào mặt đám mỹ nữ kia hay sao?
Đế Phi còn chưa chọn được, vậy mà anh ta lại thân mật với thị nữ kia.
Thế nhưng Tứ vệ của Trầm Sát không có biểu hiện gì bất thường.
Trên thực tế, trong lòng Ưng và Nguyệt đều rất vui. Lần trước họ đều đã thất vai trò của Lâu Thất với Trầm Sát. Thế nhưng sau đó trong lòng cũng có chút bất an.
Còn Nguyệt thì chưa tận mắt nhìn thấy nên còn có chút không tin tưởng.
Bây giờ cả hai người họ đều thấy Đế Quân vẫn bình thường, chẳng có vấn đề gì. Họ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời Nguyệt cũng rất kinh ngạc. Trên đời, lại có chuyện như vậy, có người như vậy. Tuyệt đối phải cung kính với Lâu Thất.
Nguyệt vệ quay đầu sang nhìn Tuyết vệ đang kinh ngạc không nói lên lời: “Tuyết, sau này người không được bắt nạt Lâu Thất nữa? Nghe rõ chưa? Chủ nhân muốn cô ấy”
Tuyết trân trân nhìn hai người nói, “Vậy theo người, chủ nhân thay đổi thái độ với cô ấy là bởi vì tác dụng của cô ấy hay không?”
Nguyệt nhìn cô ấy, một hồi lâu mới nói khẽ, “Ngươi nói đúng, có lẽ vậy”
Tuyết không nói gì, chỉ cười và nhìn sang. Nếu coi cô ta là một phương thuốc, thì đâu cần phải mặc giống nhau, ngồi gần nhau. Mọi người đều thấy hai người họ chẳng khác nào đế hậu tương y.
Lâu Thất, dựa vào cái gì?
“Ta sẽ cố gắng tìm dược dẫn cho chủ nhân! Người có thể chữa bệnh ta cũng sẽ tìm.” Bây giờ cô không thể động vào Lâu Thất, thế nhưng đến khi chủ nhân được giải độc, cô sẽ khiến Lâu Thất chết không có chỗ chôn.
Nguyệt nhìn Tuyết, thầm thở dài.
“Từng gặp Đế Quân.”
Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ với Trầm Sát. Nhưng có một số người cảm thấy không thích thú, gặp Đế Quân là được rồi, sao lại còn cái cô thị nữ ở bên cạnh chứ? Lúc này chẳng phải Trầm Sát cùng cô thị nữ đó đang nhận lễ của họ hay sao?
“Đế Quân, người ngồi bên cạnh ngài chẳng phải là Lâu cô nương của Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương hay sao?” Có một người có thế lực ở Phá Vực đứng dậy hỏi, tay chỉ về Lâu Thất.
Trầm Sát không nói gì, Lâu Thất quay sang nói, “Đế Quân, ông ta chỉ vào ta, có phải là ta không hợp mắt không? Ta thấy sợ, có lẽ ta không nên ngồi đây nữa.” Nói xong cô đứng dậy.
Ưng, Nguyệt, Hoa Vu Tồn suýt phun máu.
Người ta mới chỉ tay mà cô đã sợ? Cô lừa ai? Định lừa ai?
“Có cần giả bộ như vậy không?” Tuyết cắn răng nói.
Trầm Sát lặng người, lạnh lùng nhìn người đàn ông, ánh mắt như băng đá, trong giọng nói đầy sát khí, “Đế Quân ta ta thấy, ngón tay của người quá thừa rồi đó.”
Một người 10 ngón tay, ai dám thừa cơ chứ!
Sắc mặt của người đó trắng bệch, mau chóng rụt tay lại, không dám nói thêm nửa lời. Mọi ý nghĩ trong đầu đều biến mất.
Cứ thế nhiều người có ý kiến thế nhưng chẳng có ai dám nói nửa lời đắc tội với Lâu Thất. Lâu Thất ngồi cạnh anh ta, chẳng lẽ không đúng hay sao?
Chỉ một ngón tay thì cắt một ngón, nói thêm câu nữa không biết trừng sẽ bị cắt lưỡi. Nếu còn dám nhìn, chắc chắn sẽ bị móc mắt.
Trầm Sát tính tình thất thường, ra tay lạnh lùng, chẳng có gì là không thể làm.
Trong không khí như thế, Lâu Thất cười, phá đi không khí đang trầm lắng, hỏi: “Đế Quân, chàng có thể bắt đầu tuyển phi rồi chứ?”