- Trang chủ
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 59
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khuyết Danh
Lâu Thất vừa đi ra, Hoa Vu Tồn lập tức đến hỏi: “Lâu cô nương, thế này, thế này là xong rồi ư? Có hỏi được gì không?”
“Cứ đợi đi.”
Lâu Thất cười lắc lắc đầu. Độc không giải thì sao có thể hỏi được chứ? Tóm lại cứ đợi giải độc xong rồi nói tiếp, có điều, nàng cũng nắm chắc được nam nhân kia sẽ đồng ý.
“Ta về Tam Trùng điện trước, canh chừng hắn cho kỹ, nếu hắn nói tìm ta thì nhanh chóng cho người đến Tam Trùng điện gọi ta.” Lần này là Lâu Thất chủ động muốn trở lại Tam Trùng điện, nếu nàng đã đồng ý giúp chuyện này thì sẽ làm cho xong. Trước nay, nàng làm chuyện gì cũng chưa bao giờ chỉ dựa vào một điểm, nếu hắn ta không muốn giải độc, thì nàng cũng phải tìm xem còn có cách gì có thể tìm ra thân phận của hắn nữa hay không.
Một đường trở lại Tam Trùng điện, không ít thị nữ thấy nàng đều phúc thân hành lễ. Đại thị nữ của Tam Trùng điện, thân phận vốn dĩ đã cao hơn những thị nữ khác, huống chi ai cũng biết, giờ nàng còn là người được Đế quân sủng ái nữa. Thế nhưng các nàng nhìn thấy ánh mắt Lâu Thất có chút kỳ lạ, có người thấy hơi hả hê, có người thì lại mang theo vẻ đồng tình.
Lâu Thất như có điều suy nghĩ, nàng cùng với Nhị Linh chậm rãi đi về hướng Tam Trùng điện.
Trong lúc đi qua Nhị Trùng điện sắp đến Tam Trùng điện, hai người nhìn thấy ở đầu kia, Nhị Anh đang bưng một khay đồ đi tới.
Nhị Anh vừa thấy họ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trong ánh mắt có ý tứ như cuối cùng cũng để ta có cơ hội gặp được các ngươi vậy. Nàng ta lắc mông đi đến, cố ý đưa khay đến trước mặt các nàng quơ quơ.
Trên khay là một hộp gỗ đàn khắc hoa, nắp hộp khắc các loại bảo thạch quý giá, nhìn vô cùng xa xỉ, rực rỡ. Từ đó có thể thấy, đồ vật trong hộp càng đẹp đẽ, quý giá hơn nhiều, nếu không thì sao có thể xứng với một cái hộp như thế này chứ.
“Lâu cô nương, đây là đang đi từ nhà lao về đó à? Ở cùng một đám nam nhân kia nhiều ngày như vậy, ngươi không sao chứ?” Nhị Anh đánh giá Lâu Thất, giọng nói mang theo vẻ coi thường, còn có chút hả hê.
Nhà lao là chỗ nào chứ? Là nơi có một đám nam nhân thô lỗ, còn có những tên phạm nhân cực kỳ hung ác. Ngay cả những việc cần đến nữ nhân làm thì cũng đều là những bà tử cao lớn thô kệch. những bà tử đó ở trong đấy đã lâu, nói chuyện cũng là bộ dáng lớn tiếng, còn có chút thô tục không biết kiêng dè gì, thực sự khiến người ta tránh xa đến chín mươi dặm.
Còn về Lâu Thất, dù vô cùng ghét nàng, nhưng Nhị Linh không thể không thừa nhận bộ dáng xinh đẹp như hoa của nàng. Người như thế lại bị lưu lạc đến khu nhà lao, đây không phải là một đóa hoa bị vứt vào hố phân ư? Ngược lại, lúc này nàng ta muốn xem xem, đóa hoa này còn có thể kiều diễm, xinh đẹp được nữa hay không? Bởi vì Trầm Sát làm việc không bao giờ muốn giải thích với thị nữ, cho nên đám người Nhị Anh cũng không biết rốt cuộc Lâu Thất đến đó làm gì. Sau khi biết tin nàng đến nhà lao, ngay lập tức các nàng liền sôi sục hẳn lên, các nàng cho rằng Lâu Thất bị Đế quân ghét bỏ nên mới phải đi đến khu nhà lao.
Dù sao, hễ một người thị nữ đến khu nhà lao thì đều đã phạm vào sai lầm nhưng không đáng chết. Nhà lao với họ mà nói chính là một sự trình trị nghiêm khắc nhất, là một loại trục xuất. Hơn nữa, mỗi thị nữ bị đưa đến đây, cuối cùng không phải là chịu không nổi phải chạy trốn bị bắt lại, thì cũng là bị giày vò khổ sở thành một bà tử thô tục. Nếu như còn muốn gả đi thì cũng sẽ không có khả năng gả cho một người tốt, mà chỉ có thể gả cho đám thị vệ, thủ vệ ở trong nhà lao đó, bởi vì bọn họ sẽ không chê những nữ nhân lỗ mãng như vậy.
Điều này với thị nữ của Nhị Trùng điện mà nói thì vô cùng đáng sợ.
Cho nên khi Nhị Anh nghe được Lâu Thất đi khu nhà lao, tối đó nàng ta đã chịu đựng nội thương mà cười điên cuồng suốt nửa canh giờ. Lâu Thất đúng là hoàn toàn xong đời rồi, nàng ở trong khu nhà lao ngây ngốc gần mười mấy ngày như thế, nếu còn mong có thể trở về Tam Trùng điện, được làm đại thị nữ Tam Trùng điện thì đó là chuyện mơ giữa ban ngày.
Nhị Anh cũng có thể đoán trước được Lâu Thất chắc đã bị Đế quân vứt bỏ rồi. Đi đi, đi đi, lại đi đến mà ngồi ở khu nhà lao đi. Khả năng lớn nhất là có thể bám lấy Hoa thống lĩnh, làm thống lĩnh phu nhân, ha ha ha. Thống lĩnh phu nhân cũng không phải là mục tiêu của Nhị Anh nàng. Hoa thống lĩnh quanh năm đều ở khu nhà lao, trong mắt các nàng, hắn chính là một tên biến thái. Nào có người suốt ngày suy nghĩ đến các loại hình cụ tra tấn? Nào có ai ngày ngày lăn qua lăn lại với mấy con rắn độc, côn trùng linh tinh gì đó chỉ vì làm phong phú thêm hình phạt của nhà lao chứ?
Làm phu nhân của hắn là một chuyện rất đáng sợ, ai sẽ nguyện ý? Cũng may có Lâu Thất đến đúng lúc, đúng lúc, ha ha.
“Nhị Anh, ngươi thật to gan, ai cho phép ngươi nói chuyện với Lâu cô nương như thế?” Nhị Linh trừng mắt nhìn nàng ta.
Trong lòng Nhị Anh cảm thấy hai người các nàng hết hi vọng, cho nên cũng không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy có thể sỉ nhục bao nhiêu thì sỉ nhục, nàng ta cười duyên nói với Nhị Linh: “Ai da, đây là ai nha, không phải là Nhị Linh cũng bị trục xuất đến nhà lao với Lâu cô nương sao? Thế nào, có phải là ở nhà lao nhìn trúng tên thủ vệ nào rồi không? Có phải có tình nhân ca ca che chở rồi, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn này sao có thể phấn nộn, non mềm như thế này chứ? Chắc không phải là ngày đêm đều ở cùng với tình nhân ca ca đó...”
Lời nàng ta còn chưa nói hết, Lâu Thất đã nâng tay lên “ba, ba, ba, ba” đánh cho nàng ta bốn cái tát khiến hai má đều sưng đỏ lên. Hơn nữa, khay hộp trong tay nàng ta cũng không thể cầm chắc, “bịch” một cái rơi xuống đất, đồ trong hộp vang lên một tiếng nhỏ.
Nhị Anh bị đánh nhất thời không phản ứng kịp, đến khi trên mặt truyền đền một trận đau rát, trong miệng cũng có vị ngọt, thì nàng ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ta bị đánh, bị Lâu Thất tát cho bốn cái.
Lúc này, Nhị Anh lập tức nhảy dựng lên, xông tới chỗ Lâu Thất: “Ngươi dám đánh ta? Ta phải liều mạng với ngươi cái đồ đên tiện này. Ngươi còn tưởng rằng mình vẫn là tâm phúc bên người của Đế quân chắc?”
Cổ họng của nàng ta đột nhiên bị đầu ngón tay trắng nõn, thon dài bóp lấy, âm thanh lạnh như băng của Lâu Thất truyền đến bên tai nàng ta: “Ngươi mắng ai đê tiện hả?”
“Ngươi dám nói ngươi không phải là đồ đê tiện ư? Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám đánh vỡ lễ vật Đế quân thưởng cho Đế phi tương lai, ngươi đừng mong còn mạng nữa.”
Lâu Thất vốn đang muốn bóp tiếp, nghe được những lời này, nàng nhướn mày một cái: “A, Đế phi tương lai? Ta chưa từng nghe nói qua nha. Ta mới rời đi mấy ngày mà Nhị Trùng điện này lại có Đế phi rồi ư? Là ai vậy, mau gọi ra đây để bản cô nương gặp mặt thử coi.” Nói xong, tay nàng hất một cái, Nhị Anh giống như tấm vải rách ngã bệt xuống đất.
Nhị Anh ôm cổ ho khan vài tiếng, chỉ cảm giác cổ họng đau rát khó chịu, trong lòng lại hoảng sợ với thủ đoạn ngoan độc của Lâu Thất. Nhưng khi nhìn chiếc hộp bị rơi trên mặt đất, nàng ta lại cảm thấy bản thân có thể dựa vào đó, thoáng chốc lại lấy thêm dũng khí.
“Lâu Thất, ngươi thực sự cho rằng Đế quân sủng ái ngươi ư? Nói cho ngươi biết, ngươi đến khu nhà lao nhiều ngày như thế, Đế quân đã sớm chọn được Đế phi rồi, sao còn cần đến ngươi nữa chứ.”
“Ồ! Cho nên, đồ này rốt cuộc là muốn tặng cho ai đây? Đế phi nào?” Lúc này, Lâu Thất cũng không tính toán đến lời nói của nàng ta nữa. Chỉ là nàng nghĩ đến chuyện Trầm Sát thực sự đã chọn xong Đế phi, thì trong lòng có chút khó chịu mà thôi. Được rồi, nàng ngược lại muốn nhìn xem, người được chọn làm Đế phi này sẽ là người tài hoa phong nhã thế nào.
“Mẫn Đế phi.” Nhị Anh hô lên, sau đó, ánh mắt nàng ta hướng đến sau lưng Lâu Thất.
Nhị Linh cũng quay người lại, nhìn thấy một nữ tử mặc y phục nhị bát lộng lẫy đang chầm chậm bước đến, dung mạo như hoa, dáng đi yểu điệu, sợi tóc khẽ bay lên, đẹp như thiên tiên.
Đi phía sau nàng ta có bốn người thị nữ, trong đó có hai người nàng đã biết, chính là thị nữ trước kia chuyên huấn luyện cho Đế phi tương lai của Nhị Trùng điện. Bọn họ thế mà lại được sắp xếp cho vị mỹ nhân này, đây chẳng phải đã chứng mính, vị mỹ nhân này chính là người được chọn làm Đế phi ư.
Trong nhất thời, lòng Nhị Linh có chút ê ẩm. Lúc trước, nàng đã nhìn thấy phương thức sống chung giữa Đế quân và Lâu Thất, cảm thấy, hai người họ thật ấm áp, khiến cho người ta không chen vào được, chí ít Đế quân cũng có tình cảm với Lâu Thất. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy vị mỹ nhân này có phong hào Đế phi, nàng lại cảm thấy những điều đẹp đẽ trong lòng bị tổn thương.
Lâu Thất cũng biết phía sau có người đang đi đến, nhưng nàng lại không để ý mà cúi người xuống, nhặt chiếc hộp kia lên, mở ra.
Bên trong là một miếng Thất thái lưu ly.
Lưu ly ở nơi này đều được làm tương đối dày, trước đây nàng cũng nghĩ đến chuyện này, còn muốn nghĩ cách để cải biến tốt hơn. Thế nhưng miếng Thất thái lưu ly này vừa sáng bóng lại mỏng nhẹ, màu sắc cũng diễm lệ hơn nhiều so với những mảnh Thất thái thông thường, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ. Vải nhung trong hộp có dấu vết ẩm ướt, nàng ngửi nhẹ một cái, có một mùi hương u nhã.
Loại hương này, nàng ngửi thấy trên người Trầm Sát, mỗi đêm sau khi hắn tắm rửa xong thì đặc biệt rõ ràng. Trước kia nàng cũng đoán, đây có lẽ là loại dục hương dành riêng cho hắn, mùi cũng rất dễ ngửi, dù sao thì nàng rất thích.
Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy, khi ngửi vào, ngực lại có cảm giác khó chịu.
“Nhị Anh, sao ngươi lại ngồi dưới đất vậy? Mặt của ngươi là có chuyện gì xảy ra, đều bị sưng hết rồi?
Mỹ nhân kia đi đến, không nhìn Lâu Thất, cũng không nhìn Nhị Linh, mà lại cúi đầu thân thiết hỏi Nhị Anh.
Viền mắt của Nhị Anh lập tức đỏ lên: “Mẫn Đế phi, ngài phải làm chủ cho Nhị Anh a.” Nước mắt của nàng ta lập tức chảy xuống, nhìn rất đáng thương.
Vị mỹ nhân kia dừng một chút, đưa tay ra đỡ nàng ta lên, giọng nói mang theo tức giận: “Nói thế nào ngươi cũng là thị nữ của Tam Trùng điện, thế này không phải là làm mất mặt Đế quân ư?”
“Nhị Anh bị mất mặt là chuyện nhỏ, quan trọng là dục hương mà Đế quân thưởng cho Mẫn Đế phi ngài đã bị đánh vỡ rồi.” Nhị Anh nói xong, tức giận chỉ thẳng vào Lâu Thất: “Chính là nàng ta.”
Lâu Thất đứng thẳng người, chậm rãi quay người lại, đối diện với đôi mắt đặc biệt xinh đẹp. Đôi mắt kia trong suốt, long lanh như nước, giống như sóng nước lay động, gợn sóng nhẹ nhàng bị gió thổi đi, vừa nhẹ nhàng lại ôn nhu, khiến người ta rất muốn nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong sự dịu dàng, xanh biếc đó, ngủ thiếp đi, thiếp đi...
“Nhị Linh.” Lâu Thất đột nhiên rũ mắt xuống, nắm lấy cổ tay Nhị Linh, giọng nói thanh thúy lại vang dội: “Ngày thu sắp đến, thời tiết thế này thật khiến cho người ta buồn ngủ, ngươi có cảm thấy buồn ngủ không?”
Nhị Linh giật mình một cái, dáng vẻ buồn ngủ từ từ tỉnh táo lại, kinh hãi nhìn nàng: “Cô nương.”
“Đi thôi, chúng ta về Tam Trùng điện ngủ thôi.” Lâu Thất hoàn toàn không để ý đên người mỹ nhân họ Mẫn kia, kéo Nhị Linh trực tiếp đi về hướng Tam Trùng điện.
“Lâu Thất phải không?”
Sau lưng, người họ Mẫn lên tiếng.
Lâu Thất dừng lại, cũng không quay đầu nói: “Thật ngại quá, vừa rồi ta có đánh một tiện nhân không biết sống chết, bây giờ cũng mệt rồi, không muốn nói chuyện với người lạ.”
Bỏ lại câu này, nàng tiếp tục kéo Nhị Linh đi về phía trước.
“Mẫn Đế phi, ngài nhìn đi, ngài xem nàng ta kìa.” Nhị Anh không thể tin dậm chân kêu lên, nhưng da mặt lại bị kéo dãn ra, nàng ta “hí” một tiếng giơ tay ôm kín hai bên má.
“Không phải ngươi nói Đế quân thưởng dục hương cho ta đã bị vỡ rồi ư? Dù sao cũng phải nói với Đế quân một chút chứ?”
“Mẫn Đế phi nói đúng.”
“Nhị Anh, đại điển tuyển phi còn chưa đến, ngươi gọi thế này ta e không ổn cho lắm.”