- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 265: Tầm hoa Thiên Lân (Tìm kiếm Thiên Lân)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Phương Mộng Như nói:
- Sư huynh, bọn họ núp trong chỗ tối, chúng ta lại ở trong chỗ sáng, muốn giao chiến thẳng thắn sợ là không dễ dàng lắm. Vì thế, kế sách hiện nay chi bằng dẫn xà xuất động, dẫn dụ bọn họ ra chỗ sáng tỏ.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư muội nói không phải không có lý, nhưng làm thế nào mới dụ được bọn họ?
Phương Mộng Như trầm ngâm nói:
- Chuyện này rất quan trọng, cần phải có một thứ đủ hấp dẫn bọn họ mới có thể thực thi được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Mục đích của Ngũ Sắc Thiên vực là xâm nhập nhân gian, vật nào mới có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ đây?
Câu này vừa xong, mọi người trầm ngâm, suy nghĩ về vấn đề này.
Tuyết Sơn thánh tăng tức thời mở miệng phá vỡ trầm lặng.
- Thật ra có một thứ có thể dẫn dắt Ngũ Sắc Thiên vực, đó chính là Hồng Vân Ngũ Thái Lan. Nếu chúng ta có thể kiềm chế món đồ này, không lo bọn họ không tự chui đầu vào rọ.
Triệu Ngọc Thanh lo lắng nói:
- Điều thánh tăng nói ta đã từng suy tính, theo như Thiên Lân nói, Hồng Vân Ngũ Thái Lan là dấu hiệu của tử thần. Chúng ta phí sức bắt nó trở về thì chẳng khác thỉnh tử thần đến, hậu quả sợ khiến người ta lo lắng.
Cơ Tuyết Ny nói:
- Nếu tạm thời chưa tìm được vật thích hợp, chi bằng chúng ta tìm đối sách khác, xem có biện pháp nào khác nữa hay không.
Mọi người nghe vậy, ai nấy trầm tư, Đằng Long phủ nhất thời chìm trong im lặng.
Khi Tân Nguyệt quay lại, mọi người còn chưa tìm được đối sách hữu hiệu, đang tiếp tục thương nghị.
Lúc đó, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tân Nguyệt, con về có chuyện gì?
Tân Nguyệt nói:
- Bẩm sư tổ, Thiên Lân có phát hiện, dấu chân khổng lồ một năm trước biến mất lại xuất hiện lần nữa. Hiện nay Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang quan sát dấu chân đó, nội thương trên người lão không nhẹ, Thiên Lân kiến nghị lập tứ phái cao thủ đến đó, lợi dụng cơ hội này để tiêu diệt hắn.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt thất kinh, cau mày nói:
- Băng Nguyên hiện nay một ngày ba bốn chuyện, tình thế có phần phức tạp khiến người ta hoa mắt chóng mặt, tìm không được vị trí chính xác.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Ta thấy ý kiến của Thiên Lân có thể thực hiện. Hiện nay sáu người Ly Hận thiên tôn đã đến ngoài cốc, vừa hay phái bọn họ đi trước bố trí tiêu diệt Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Một khi thành công, tất có thể khích Bạch Đầu Thiên Ông tức giận, nói không chừng hắn sẽ chủ động công kích.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Nếu thánh tăng thấy có thể làm được, thế thì làm như vậy. Đi, chúng ta ra ngoài cửa cốc.
Bay lên đi trước, Triệu Ngọc Thanh lập tức dẫn đầu, mọi người nhanh chóng đi theo, không bao lâu đã đến cửa Đằng Long cốc.
Lúc này, từ xa có sáu bóng người bay đến, giây lát đã tới trước cửa cốc chính là Hàn Hạc, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Mã Vũ Đào, Đông Quan Thành.
Vừa gặp mặt, Công Dương Thiên Tung oán hận nói:
- Tìm cả nửa ngày, chút bóng ma cũng không thấy, quả thật là tức giận.
Triệu Ngọc Thanh than khẽ:
- Thiên tôn chớ nổi giận, còn có một tin tức không hay phải cho thiên tôn biết.
Công Dương Thiên Tung sửng người, ánh mắt quét qua mọi người, phát hiện vẻ mặt của Cơ Tuyết Ny đau buồn, trong lòng có một cảm giác khác lạ, vội hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra, nói nhanh.
Cơ Tuyết Ny đau lòng nói:
- Chúng ta gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lộc trưởng lão và Mạc Ngôn đều đã chết trận …
- Cái gì? Sao lại như thế, vì sao như thế.
Giận dữ hỏi lại, Công Dương Thiên Tung rõ ràng tức giận vô cùng, hiển nhiên điều này đả kích trầm trọng ông.
Năm người Hàn Hạc, Mã Vũ Đào vẻ mặt kinh ngạc, đối với chuyện này cũng đau đớn, không ngờ trúng phải kế dương đông kích tây của đối phương.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trước mắt, chúng ta đã phát hiện được tung tích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, hắn bị thương không nhẹ, chính là thời cơ tốt để tiêu diệt hắn. Vì thế ta hy vọng các vị lập tức đến kịp để có thể chặn hắn lại.
Công Dương Thiên Tung tức giận nói:
- Hắn ở đâu, bổn thiên tôn lần này phải giết chết hắn.
Triệu Ngọc Thanh khuyên bảo:
- Thiên tôn bớt giận, địa điểm Tân Nguyệt biết được, ta phái Tân Nguyệt dẫn mọi người đi. Để tránh đả thảo kinh xà, trên đường đi mọi người tốt nhất là thu giấu khí tức.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách nói:
- Cốc chủ yên tâm, chỗ này có nhiều chuyện, chúng ta sẽ không sơ suất.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, nói với Tân Nguyệt:
- Như vậy, con hãy dẫn mọi người đi, hy vọng còn kịp.
Tân Nguyệt vâng một tiếng, lập tức bay lên trước dẫn sáu đại cao thủ ba phái chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Một lúc sâu, Tân Nguyệt dẫn Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào sáu người chạy đến chỗ chia tay với Thiên Lân, phát hiện Thiên Lân đã không có ở đó, Tân Nguyệt lập tức hơi lo lắng.
Nhìn khắp nơi, Công Dương Thiên Tung hỏi:
- Tân Nguyệt, con nói ở quanh đây, nơi nào có người à?
Tân Nguyệt giải thích:
- Thiên Lân trước đây cho con biết, vị trí phía trước ngoài bảy dặm. Bây giờ Thiên Lân không thấy, phỏng chừng Thiên Lân đang tiến tới thám thính tin tức. Chúng ta tới nơi này, chú ý đừng để đả thảo kinh xà.
Đi theo Tân Nguyệt, sáu đại cao thủ ai nấy thu giấu khí tức, bảy người cẩn thận vô cùng bay gần sát mặt đất, nhanh chóng tiến lên được năm dặm.
Dừng lại, Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
- Phía trước là chỗ Thiên Lân nói, sư thúc tổ có cảm ứng được khí tức nào không?
Hàn Hạc thăm dò một lúc rồi cau mày nói:
- Kỳ quái, trước đây còn lưu lại khí tức của Thiên Lân, nhưng hiện nay đã không có người.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Nếu không có người, thế chúng ta đi trực tiếp đến xem thử chuyện này như thế nào.
Dứt lời liền bay lên trước, không bao lâu đã đến một hẻm núi tuyết phủ ngoài hai dặm, phát hiện trên mặt đất có một hàng dấu chân khổng lồ.
Nhìn quanh một vòng, không có tung tích của bất cứ người nào, Tân Nguyệt lo lắng nói:
- Xem ra chúng ta đến trễ rồi, không biết Thiên Lân lúc này thế nào rồi, có gặp nguy hiểm hay không?
Mã Vũ Đào nhìn dấu chân trên mặt đất rồi trầm ngâm nói:
- Thứ này một năm trước đã xuất hiện rồi, hiện nay lại xuất hiện lần nữa, chi bằng chúng ta đi theo dấu chân này tiến về phía trước xem thử thế nào.
Mọi người thấy có lý, vì bay theo hàng dấu chân, nhanh chóng đến trước một ngọn núi băng liền thấy dấu chân đến đây không còn thấy nữa.
Hàn Hạc nói:
- Một năm trước, khi Thiên Lân phát hiện dấu chân, chỗ dấu chân biến mất có một kết giới vô hình, lần này không biết có giống như vậy không?
Điền Lỗi nghe vậy, lên tiếng xung phong:
- Để ta đi thử.
Nói rồi thân thể bay thẳng về ngọn núi băng, tốc độ không chậm chút nào.
Chớp mắt, thân thể Điền Lỗi đã đến gần núi băng nhưng không hề phát hiện có kết giới ngăn cản.
Thấy vậy, Hàn Hạc và Mã Vũ Đào chìm vào trầm tư.
Công Dương Thiên Tung đưa mắt nhìn chung quanh, trầm giọng nói:
- Nơi này nếu còn lưu lại khí tức của Thiên Lân, cho thấy hắn có đi qua nơi này. Nếu như Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng ở đây, lão ta chắc là mới đi thôi. Chúng ta tìm kiếm cẩn thận, nói không chừng có thể truy tìm ra lão tặc đó.
Tân Nguyệt hơi bất an, lo lắng cho Thiên Lân, thấy Công Dương Thiên Tung nói như vậy, lập tức đồng ý:
- Thiên tôn nói rất đúng, chúng ta có thể truy tìm cẩn thận quanh đây.
Mấy người Hàn Hạc, Mã Vũ Đào nghe vậy cũng không bàn luận gì thêm.
Vì thế, một hàng bảy người chia thành ba tổ khác nhau để tản ra cự ly ba dặm, bay thẳng về phía trước, cẩn thận tìm kiếm khu vực lân cận.
Gió Bắc lồng lộng, tuyết lớn như mưa. Gió lạnh thấu xương khắp bốn phương khiến cho thế giới rộng lớn trắng toát thêm mấy phần lạnh lẽo.
Ở tại một nơi tuyết phủ gập ghềnh không bằng phẳng, một kết giới ánh sáng màu xanh lục dao động đang nhanh chóng thu nhỏ, bên trong ngập tràn khí tức tử vong lạnh lẽo.
Ở trong tình cảnh tuyệt vọng, Sở Văn Tân, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu mặt không chút máu, ánh mắt ảm đạm thêm mấy phần thê lương.
Ở cách đó không xa, Hạ Kiến Quốc khuôn mặt trắng nhợt đầy giận dữ, nhưng ngoại trừ tức tối nhìn địch nhân ra, hắn có thể làm thế nào được?
Phùng Vân vì ở cạnh Hạ Kiến Quốc, nguyên thần đối mặt với sự ăn mòn và áp chế của kết giới ánh sáng màu xanh lục, tình thế nguy ngập vô cùng, đang cố gắng thể hiện nỗ lực cuối cùng.
Nhưng sự mạnh mẽ vô cùng của Ứng Thiên Tà khiến y phảng phất như một ác ma địa ngục, thực lực to lớn không thể tả được, dễ dàng làm chủ mạng vận của năm người, khiến bọn họ từng bước từng bước đi đến chỗ tuyệt vọng.
Khi kết giới thu nhỏ đến một trình độ nhất định liền sinh ra sức mạnh trọng lực phảng phất như một ngọn núi lớn hung hăng áp lên năm người, khiến bọn họ không cách nào thở, từng bước từng bước tiếp cận với tử thần.
Nguy cơ đến gần, không cách né tránh, tâm tình năm người phức tạp, mỗi người có suy tư riêng, lại không có sức phản kích.
Trong đó, Phùng Vân suy nghĩ có khác với bốn người còn lại.
Ông thân là môn hạ của Thiên Tà tông, từ nhỏ đã thông minh đĩnh ngộ, hiện nay tuy ở trong tình cảnh tử vong tuyệt vọng đến gần, thâm sâu nội tâm không tránh khỏi có một tâm lý bài xích.
Vì thế, ông vắt óc suy nghĩ đối sách, trong tình hình không cách gì đấu sức với địch nhân, có phương pháp nào có thể cải biến hoặc là duy trì tử vong đang đến gần không?
Suy xét từ phương hướng này, cuối cùng Phùng Vân tìm không được một biện pháp thỏa đáng, nhưng lại nghĩ đến một phương pháp tàn khốc, vừa hay thích hợp với tình hình trước mắt.
Nghĩ đến kế sách đó, Phùng Vân không tránh khỏi đau lòng, tuy đã sống vài trăm năm, nhưng ai có thể thản nhiên đối mặt với cái chết đây?
Nhưng nghĩ đến sư đệ bên mình, hắn mới hai mươi bảy tuổi lại phải chết đi.
Nếu dùng cái chết của mình có thể cứu mạng hắn, hoặc là kéo dài sinh mạng của hắn, thế cũng là một loại vui mừng.
Nghĩ đến đây, Phùng Vân không do dự nữa, lợi dụng lúc Ứng Thiên Tà cười lớn ngầm thu thế chuẩn bị.