- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 76: Đột nhiên nhất kích
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
U Vô Thường một trảo chụp hụt, lập tức thối lui, nhưng bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu thế công đến gần, hơn nữa phạm vi công kích to lớn ép hắn né tránh không kịp, chỉ có thể ra tay phản công.
Bạch Phát Kim Đồng trong đầu ngây thơ, một chiêu vừa rồi của Thiên Lân ác độc dị thường, cơ hồ phá hủy trung khu thần kinh của lão, khiến lão trong nhất thời không cách gì khôi phục được.
Như vậy, đối mặt với cây trượng của bà lão xấu xí cùng với trường thương của ông lão trọc đầu, lão lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể huyết nhục bị hơn trăm bóng ảnh đan xen đánh vào liền biến thành những mảnh vỡ, máu tươi ngưng đọng thành sương máu, gần như chỉ còn một chút nguyên thần yếu ớt âm thầm bỏ chạy.
Nhìn thấy cảnh này, Cuồng Đao trầm giọng nói:
- Thiên Lân thật thông minh, cách mượn đao giết người như vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra được.
Ngọc Kiếm thư sinh lo lắng:
- Thông minh chỉ nhất thời, không thể cả đời được. Tu vi của hắn tuy không tồi, nhưng so với những người tranh cướp kia vẫn còn có khoảng cách xa xôi.
Cuồng Đao cười lạnh nói:
- Như vậy, sao ngươi không ra tay trợ giúp cho hắn?
Ngọc Kiếm thư sinh điềm nhiên bật cười, hỏi ngược lại:
- Còn ngươi vì sao không ra tay cướp đoạt?
Cuồng Đao hừ nhỏ một tiếng, không thèm đáp lời.
Né tránh thế tiến công của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu rồi, Thiên Lân bật cười với Dực Thiên Tường, truyền âm nói:
- Ngươi nhất định rất hiếu kỳ vì sao ta không hề bỏ chạy?
Dực Thiên Tường không đáp, chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Thiên Lân giải thích:
- Lúc này đây, tình hình chúng ta muốn bỏ chạy cơ hồ không thể làm được. Hơn nữa, ta phân tích qua rồi, những người này đều cố gắng ẩn giấu thực lực bản thân, bọn họ có điều lo ngại lẫn nhau, ơ đây bọn họ sẽ kiềm chế lẫn nhau, khiến bọn ta tương đối an toàn một chút. Một khi đơn độc đối diên với một người nào trong đó, chắc chắn tình hình sẽ lại khó khăn hơn nhiều.
Dực Thiên Tường vẻ mặt khiếp sợ, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi khẳng định bọn họ có ẩn giấu thực lực?
Thiên Lân trầm giọng nói:
- Đúng thế, điểm này ta dám khẳng định. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi vốn lớn lên ở Tu Di sơn, vì sao lại chạy về nơi này?
Dực Thiên Tường hơi chần chừ, nhỏ giọng đáp:
- Bởi vì nơi ta muốn đến chính là Băng Nguyên.
Thiên Lân bỗng nhiên nói:
- Nói như vậy, bọn họ đều vì truy đuổi theo ngươi mà tiến vào Băng Nguyên rồi?
Dực Thiên Tường đáp:
- Đúng thế, bọn họ trên đường truy đuổi, ngàn dặm không ngừng, đáng tiếc ta lại chưa đạt được mục đích đành chết ở nơi này.
Thiên Lân an ủi:
- Đừng lo lắng, bây giờ thân thể ngươi đang ở trong giai đoạn phục hồi, chỉ cần đủ thời gian, ta chắc chắn có thể chữa lành cho ngươi.
Dực Thiên Tường cảm kích đáp:
- Đa tạ ngươi, Thiên Lân!
Mỉm cười lắc đầu, Thiên Lân nói:
- Gặp nhau là có duyên, giữa ta và ngươi có lẽ đã định sẵn trở thành bằng hữu, trở thành huynh đệ.
Dực Thiên Tường trong lòng chấn động, hắn từ nhỏ cô độc, chưa từng có bạn hữu, huynh đệ gì cả.
Giờ phút này không những Thiên Lân cứu hắn, còn cho hắn tình bằng hữu quý giá vô cùng, vậy làm sao không khiến hắn kích động vô cùng.
Nắm chặt tay Thiên Lân, Dực Thiên Tường trịnh trọng nói:
- Chỉ cần ngươi không chê, kiếp này đời này, Dực Thiên Tường ta đều luôn coi Thiên Lân ngươi là huynh đệ của ta!
Cảm nhận được sự chân thành của hắn, Thiên Lân nghiêm túc đáp:
- Được, từ bây giờ trở đi, hãy để chúng ta làm huynh đệ tốt cả đời cả kiếp!
Thời khắc này, hai thiếu niên mười tám tuổi đã bị định mệnh cuộc đời quấn chặt vào nhau.
Đây là ngẫu nhiên hay là ý trời?
******
Trên mặt tuyết, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường, Thiên Lân bốn người lẫn lộn, ai cũng thi triển tuyệt kỹ vì Dực Thiên Tường.
Ban đầu, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường ba người còn đối lập lẫn nhau.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ba người phát hiện Thiên Lân giảo hoạt vô cùng, hơn nữa thân pháp lại quái dị, cho dù bọn họ chặn đường thế nào cũng không làm khó được Thiên Lân.
Cứ như thế, ba người liền nhanh chóng chuyển đổi sách lược, vừa tiếp tục vây lấy, vừa thiết lập kết giới phong bế bên ngoài, sau đó mới dần dần thu nhỏ kết giới để vây chặt lấy Thiên Lân.
Trong ba người, pháp quyết của U Vô Thường là quái dị nhất, hắn luôn có thể nắm trước một bước hành tung của Thiên Lân, dẫn đầu tiếp cận Thiên Lân, hơn nữa còn bố trí kết giới phong bế.
Bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu có chút không vui, đồng thời bố trí kết giới công kích đáng sợ ở bên ngoài, vây cả U Vô Thường như địch nhân, cùng nhau công kích.
Như vậy, ba tầng kết giới đồng thời thu nhỏ, Thiên Lân ở trong đó lập tức rơi vào tình hình nguy hiểm.
Thôi Linh Cô ở xa xa nhìn lại thấy cảnh này, vẻ mặt hơi vui vẻ.
Hiện nay Thôi Linh Cô đang nắm lấy thời gian trị thương, dự tính đợi sau khi ba người tranh đoạt bị lưỡng bại câu thương rồi mới tiến hành xuất kích.
Cuồng Đao luôn giữ vẻ thần bí, không ra tay cũng không bỏ đi khiến người ta đoán không ra được mục đích của hắn.
Ngọc Kiếm thư sinh vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói:
- Cuồng Đao, ngươi nói chuyện hôm nay cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào đây?
Cuồng Đao lạnh lùng đáp:
- Chuyện này phải do Thiên Lân quyết định, sự thần bí của hắn trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Ngọc Kiếm thư sinh cười nói:
- Sự thần bí của ngươi cũng ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng như vậy.
Cảm nhận được áp lực bên ngoài cơ thể đột nhiên tăng lên, Thiên Lân vẻ mặt xuất hiện nụ cười nhẹ thần bí, vừa phân tích kết giới do ba người bố trí, vừa cố gắng hết sức né tránh, xoay sở trong không gian đang dần ngưng đọng.
Dực Thiên Tường vẻ mặt hơi thất kinh, nhắc nhở:
- Thiên Lân, xem ra lần này …
Thiên Lân nhỏ nhẹ đáp:
- Không cần phải lo lắng, chúng ta còn cơ hội. Bây giờ ngươi cho ta biết, điểm đến của ngươi.
Dực Thiên Tường vẻ mặt âu lo, than khẽ:
- Tình hình như vậy nói cho ngươi biết để làm gì?
Thiên Lân nghiêm mặt đáp:
- Đã là huynh đệ, ngươi phải tín nhiệm ta.
Dực Thiên Tường khổ sở nói:
- Ta không phải hoài nghi ngươi, nhưng không muốn ngươi thêm mệt mỏi. Điểm đến của ta ở Thiên Dực phong, nơi đó ngươi có nghe qua rồi chăng?
Thiên Lân sửng sốt, cau mày đáp:
- Thiên Dực phong? Nơi đó ta biết, cách đây không đến một trăm dặm, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi đi đến. Bây giờ, chúng ta trước hết hãy đùa với bọn họ một chuyến, đợi thời cơ chín muồi mới rời đi.
Dực Thiên Tường không hiểu hỏi:
- Đùa chơi? Có ý gì …
Con đang nói, kết giới thu nhỏ đột nhiên tăng tốc, ép cho Thiên Lân và Dực Thiên Tường run rẩy, cùng lộ vẻ kinh hãi.
- Thiên Lân, tình hình không ổn, nhanh …
La lên một tiếng thất thanh, Dực Thiên Tường lớn tiếng nhắc nhở.
Thiên Lân ánh mắt như đuốc, nghiêm túc mà lạnh lùng nói:
- Ta hiểu rõ. Để cho bọn chúng biết được, thế nào gọi là tự chuốc lấy khổ sở.
Nói rồi toàn thân ánh trắng lóe lên, cùng với Dực Thiên Tường chớp mắt đã dời khỏi kết giới, xuất hiện giữa không trung.
Buông tay Dực Thiên Tường, Thiên Lân hai tay bắt quyết, khí thế toàn thân phóng ra ngoài cùng với uy thế trùm cả trời đất, chớp mắt đã bao phủ phương viên vài chục dặm, tán phát bá khí uy hiếp trời đất.
Thời khắc đó, khí tức Thiên lân nhanh chóng phát ra, đi đến nơi nào băng tuyết tan vỡ, khí băng lạnh cực địa theo lòng chuyển động cùng với câu băng ngưng của của hắn, những người ở hiện trường bao gồm cả Ngọc Kiếm thư sinh, Cuồng Đao và Thôi Linh Cô trong lúc không phòng bị đã bị đóng băng, bề dày tầng băng lên đến cả trượng.
Hoàn thành chuyện này rồi, Thiên Lân ánh mắt phát ra ánh sáng khiến người khiếp sợ, tay phải đột nhiên giơ cao, lòng bàn tay ánh trắng lóe lên, một thanh kiếm băng đột nhiên xuất hiện, theo sự khống chế của hắn hướng thẳng lên trời phát ra một cột kiếm trăm trượng màu xanh đen thể hiện uy thế rẻ trời, sức mạnh rạch mây nhanh chóng chém xuống bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu, U Vô Thường ba người.
Một kiếm uy lực tuyệt luân cùng với lòng quyết giết cho được, lại thêm uy lực vô thượng của Băng Thần quyết, cuối cùng sẽ có tình trạng như thế nào?
U Vô Thường trong lòng rất giận, Thiên Lân đột nhiên biến mất chẳng những khiến nỗ lực của hắn uổng phí mà còn khiến hắn rơi vào công kích của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu.
Đương nhiên, công kích đóng băng sau đó của Thiên Lân cũng vô cùng kinh người, bất quá ở trong kết giới của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu thì khí băng lạnh không cách gì đông kết được.
Cứ như thế, U Vô Thường còn có thể di động thân thể, nhưng một kiếm chém ngay tức khắc của Thiên Lân, cùng với áp lực do kết giới tạo ra khiến hắn căn bản không kịp né tránh.
Bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu tình huống tốt hơn U Vô Thường, bọn họ chỉ đông kết cố định trong một khu vực tương đối, chỉ phải đối diện với một chiêu đáng sợ của Thiên Lân mà thôi.
Nhưng một kiếm đó của Thiên Lân có thật sự dễ dàng ứng phó được chăng?
Kiếm sáng màu xanh phá vỡ bầu trời, cùng với tiếng kiếm ngâm, chớp mắt đã chém xuống ba người bà lão xấu xí.
Một kiếm đó không những mỹ lệ vô cùng, cũng không chỉ bá đạo kinh người mà còn vô cùng quỷ dị bởi vì nó phá vỡ quy luật tự nhiên.
Theo lý thuyết, một kiếm cương mãnh như vậy khi chém xuống băng tuyết cứng rắn, hai bên hẳn phải phát nổ, sức mạnh cả hai bị tiêu trừ bớt, giảm sức gây thương tích cho ba người bên trong.
Nhưng trên thực tế tình hình lại hoàn toàn không như vậy, khi một kiếm đó chém xuống lại không hề bị tầng băng ảnh hưởng chút nào, huyền diệu vô cùng xuyên qua tầng bằng tác dụng trực tiếp lên người của cả ba.
Ngoài ra, do tầng băng bên ngoài phong kín, một kiếm kinh thế hãi tục đó uy lực không nơi phát tiết, lập tức va chạm kịch liệt với kết giới phòng ngự của ba người, từ đó phát nổ.
Lúc đó, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng vang như sấm nổ, tầng băng dày đạt vài trượng chớp mắt đã tan vỡ, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu và U Vô Thường bị sức mạnh hất bay, ai nấy đều kêu lên thảm thiết giận dữ, thương thế kinh người.
Một kiếm đánh ra rồi, Thiên Lân bay lên không, ngay khi tiếng nổ truyền đến, hắn đã mang Dực Thiên Tường bay đi vài dặm hướng thẳng về phía Thiên Dực phong.
Thấy vậy, Dực Thiên Tường kinh hãi than:
- Thiên Lân, ngươi quả thật khiến người ta giật mình. Không những có tu vi cực mạnh mà còn có trí tuệ người thường khó mà so được.
Lắc đầu nhè nhẹ, Thiên Lân vẻ mặt quái dị nói:
- Từ nhỏ đến lớn, mãi đến lúc này ta mới hiểu được nguyên nhân sự nhắc nhở lúc trước của mẹ ta phải ẩn giấu thực lực.
Dực Thiên Tường không hiểu hỏi lại:
- Vậy là ý gì?
Thiên Lân nhẹ giọng đáp:
- Ý rất đơn giản, bản thân càng thần bí, thì càng có lợi đối với việc nắm chắc cơ hội. Một khi người khác hiểu rõ được ngươi, trừ phi ngươi có thực lực áp đảo, nếu không rất khó mà bắt lấy được cơ hội.
Dực Thiên Tường tán thành:
- Đúng thế, người thần bí khiến người ta nắm không vững được, nhưng trên thế gian có bao nhiêu người có khả năng bảo trì được tâm cảnh như vậy, không làm vẻ huyền diệu trước mặt người khác?
Thiên Lân không đáp, suy nghĩ về vấn đề này.
- Tiểu tử đáng ghét, ngươi chạy đến đâu đi nữa, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!
Trong tiếng rống điên cuồng, U Vô Thường sau khi bị trọng thương, lòng đầy phẫn nộ không để ý gì cả truy đuổi về phía Thiên Lân.