- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 46: Kỳ dị đổ chú (Đánh cuộc kỳ lạ)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Điểm này Thiên Lân không hề đoán sai, người đàn ông trên đỉnh núi đó khi nhìn thấy Thiên Lân, cả người hơi hơi ngẩn ra, thầm nghĩ: “Đứa bé này lớn lên giống người kia vậy, nó có phải là con của người kia không? Nếu đúng như vậy, vì sao Tu Chân giới trước giờ chưa từng lưu truyền chuyện này?”
Dời mắt đi, Thiên Lân nhanh chóng trục hết kiếm khí quỷ dị trong người Tân Nguyệt, cười nhẹ nói:
- Tốt rồi, thương thế ngươi không còn nhiều.
Tân Nguyệt thân thể đứng thẳng lên, tránh khỏi người của nó, ánh mắt phức tạp nhìn nó một chút, sau đó rời đi nhẹ giọng nói:
- Đa tạ ngươi, Thiên Lân.
Cười nhẹ lắc đầu, Thiên Lân nói:
- Chuyện này không cần phải để trong lòng. Bây giờ ngươi dự tính làm thế nào, tiếp tục so tài chiêu thứ ba, hay là bỏ đi cho rồi.
Tân Nguyệt nhìn người trên đỉnh núi, kiên định đáp:
- Ba chiêu đã qua hai, còn một chiêu cuối cùng, cho dù như thế nào ta cũng muốn thử lại một lần.
Thấy nàng cố chấp như vậy, Thiên Lân cũng không hề ngăn cản, chỉ nhắc nhở:
- Thẳng thắn đón đỡ không chịu nỗi chiêu thứ ba được, chi bằng ngươi và hắn đổi lại phương thức đánh cuộc, xem thử hắn có dám đánh cuộc cuối cùng với ngươi không.
Tân Nguyệt nhìn nó, nghi ngờ nói:
- Đổi đánh cuộc? Nghĩa là gì?
Thiên Lân thấy nàng không hiểu, cười nhẹ nói:
- Nếu ngươi muốn chiến thắng, hãy nghe lời ta, đảm bảo ngươi sẽ được toại nguyện.
Tân Nguyệt chần chừ một lúc, hỏi lại:
- Không phải là dùng quỷ kế khiến người không nhận ra chứ? Nếu là như vậy, ta thà rằng không dùng đến.
Thiên Lân cười đáp:
- Chúng ta dùng sách lược, không phải quỷ kế, ngươi yên tâm đi.
Tân Nguyệt vẻ mặt giãn ra, nhỏ nhẹ nói:
- Được, ngươi nói đi, sách lược thế nào?
Thiên Lân liếc người trên đỉnh núi, cười nói:
- Trước hết không vội, đợi hỏi qua người kia rồi mới nói tiếp.
Nói rồi thân hình loáng lên, người như một ngọn gió nhẹ thổi qua, trong lúc huyền diệu nắm lấy tay Tân Nguyệt, lóe lên đã kéo nàng quay lại vị trí trước kia.
Tân Nguyệt rất kinh ngạc, không ngờ được thân pháp Thiên Lân lại tuyệt diệu như vậy.
Giây lát, Tân Nguyệt tỉnh táo lại, thấy Thiên Lân đang nắm chặt tay mình, vội vàng giằng ra lùi lại một bước, trong mắt nét xấu hổ như có như không.
Thiên Lân không hiểu rõ lắm vì sao nàng lại như vậy, mơ hồ nhìn nàng một lúc, sau đó quay lại kêu to với người đàn ông trên đỉnh núi:
- Này, có dám đánh cuộc với ta không?
Người đàn ông vẻ mặt như cười như không, hỏi lại:
- Đánh cuộc thế nào? Với ngươi hay với cô ta?
Thiên Lân thấy người đàn ông mắc bẫy, cười đáp:
- Tự nhiên là đánh cuộc với cô ta, bất quá là đổi lại phương thức thôi. Thế nào? Có hứng thú không?
Người đàn ông cười tà đạo nói:
- Được, đổi cách thức thế nào, ngươi nói đi.
Thiên Lân trả lời:
- Cứ như lời ngươi nói trước đây, đổi thành một chiêu phân thắng bại. Nếu như cô ta bị ngươi ép phải ra ngoài thì tính là ngươi thắng. Nếu như cô ta không hề lùi ra bên ngoài, thì tính là ngươi thua. Đến lúc đó, nếu như cô ta thắng, ngươi phải đáp ứng trao thanh binh khí trong tay cho cô ta, thế nào, có dám đánh cuộc không?
Người đàn ông trên đỉnh núi không hề trả lời, mà đánh giá hai người một lúc mới gật đầu nói:
- Được, nhưng nếu như cô ta thua thì thế nào?
Thiên Lân cười đáp:
- Rất đơn giản, nếu cô ta thua thì cô ta phải bái làm môn hạ ngươi, trở thành đồ đệ tốt của ngươi. Điều kiện như vậy hẳn không tồi phải không?
Người đàn ông nghe vậy cười ha hả nói:
- Tiểu quỷ, dã tâm của ngươi cũng không nhỏ. Mất cả nửa ngày để mong muốn đánh tan chủ ý của ta.
Tân Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, quát lạnh:
- Thiên Lân chớ có nói lung tung, ta là môn hạ Đằng Long cốc, làm sao có thể bái ông ta làm sư phụ được?
Thiên Lân an ủi:
- Đừng gấp, ta vừa lại không nói bắt ngươi phải bái sư, bất quá là xả giận cho ngươi, đoạt lấy binh khí của hắn, như vậy không phải rất tốt sao? Thanh binh khí đó xem ra là một bảo bối, giúp ngươi càng mạnh mẽ hơn.
Tân Nguyệt không đồng ý, hỏi lại:
- Vạn nhất nếu thua thì làm thế nào?
Thiên Lân cười đáp:
- Yên tâm, bảo đảm sẽ không thua. Cho dù thua, cốc chủ ở kia sẽ vì ta giúp ngươi giải quyết công bằng.
Trên đỉnh núi, người đàn ông hỏi lại:
- Thế nào rồi, thương nghị xong chưa?
Thiên Lân đáp:
- Chúng ta không thành vấn đề, chủ yếu là xem ngươi đánh cuộc hay không.
Người đàn ông cười đáp:
- Chuyện thú vị như vậy, tự nhiên ta muốn đánh cuộc. Nhưng ta còn muốn hỏi một điểm, nếu như không thắng không thua thì làm như thế nào?
Thiên Lân sửng sốt, hỏi lại:
- Sao lại không thắng không thua?
Người đàn ông trung niên cười tà đạo nói:
- Ta chỉ ép cô ta đến đường ranh giới, thân thể cô ta nửa trong nửa ngoài thì tính là không thắng không thua.
Thiên Lân hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh lại, cười đáp:
- Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh như vậy cũng tính được. Còn về đánh cuộc, đến lúc đó ngươi có thể không cần phải trao binh khí cho cô ta, nhưng lại phải truyền cho cô ta một tuyệt học tối lợi hại nhất trong đời mình, mà cô ta có thể không cần phải bái sư.
Người đàn ông trung niên mắng:
- Nói như vậy thì ta chịu thua thiệt hết, không chiếm được chút tiện nghi nào.
Thiên Lân phản bác lại:
- Thua thiệt hết mọi chuyện không cần phải hơn thua, có ý nghĩa thế nào đây?
Người đàn ông gật đầu nói:
- Nói hay lắm, ta sẽ chơi với các ngươi. Bất quá trước khi bắt đầu, ngươi hãy cho ta biết ngươi là ai, cha mẹ ngươi là ai?
Thiên Lân hơi kinh ngạc, không ngờ người đàn ông này lại dám đánh cuộc, quả thật là ngạc nhiên vui mừng xen lẫn tò mò, không hiểu hắn ta thật ra đang nghĩ thế nào.
- Ta tên là Thiên Lân, mẹ ta tên Điệp Mộng, cha ta tên Thiên Viễn. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?
Người đàn ông trung niên sửng sớt, sau đó trả lời:
- Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Được rồi, chuẩn bị đi.
Thiên Lân hơi hơi gật đầu, đến bên Tân Nguyệt, nhỏ giọng rỉ tai nàng mấy câu, sau đó nói:
- Thắng bại phải trông vào việc ngươi tự mình nắm chắc lấy.
Tân Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn nó, bội phục đáp:
- Ngươi quả thật là quá thông minh, nhưng vì sao ngươi lại muốn làm như vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Có những thứ phải từ từ thưởng thức, nói thẳng ra không còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, nỗ lực lên, lần này có thể nói không thua được.
Nói rồi nhẹ nhàng lùi lại.
Tân Nguyệt vẻ mặt kì dị, ngầm nói: “Hắn quả thật mới mười hai tuổi sao? Vì sao cảm giác như người hai mươi rồi.”
Trong lúc suy tư, Tân Nguyệt hướng về Thiên Lân gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn lên người đàn ông trên đỉnh núi, cất tiếng:
- Được rồi, ta chuẩn bị xong.
Người đàn ông trung niên trên đỉnh núi ánh mắt thoáng nghi hoặc, sau đó lại cười cười hiểu rõ:
- Như vậy ngươi hãy chú ý.
Nói rồi tay phải múa lên, thanh kiếm cổ quái thay đổi liên tục, ngàn vạn làn kiếm như sao đầy trời lúc này lấp lánh lại không tạo nên một chút âm thanh.
Công kích như vậy kỳ quái vô cùng, so với hai lần công kích trước ngược hẳn, cảm giác không thấy một chút sức lực, khiến Tân Nguyệt không thể nào phòng ngự được.
Ở không xa, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi nhìn người đàn ông trên đỉnh núi, tự nói: “Hắn nhìn ra được trò xiếc của ta chăng?”
Còn đang nghĩ vậy, một luồng sức hút mãnh liệt từ phía sau Tân Nguyệt và Thiên Lân ập đến, lập tức làm loạn kế hoạch của hai người, khiến Tân Nguyệt còn không kịp phản kháng, thân thể liền bị kéo thẳng đến trên đường phân giới.
Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng xoay chuyển, thân thể hóa thành ngàn vạn hình thành một mặt phẳng cứng, thẳng thắn ngăn cách luồng sức hút to lớn đó, hỗ trợ Tân Nguyệt đối chọi.
Vốn chuyện Thiên Lân ra tay cũng tính là phạm quy. Nhưng hắn ở bên ngoài hoạt động, hoàn toàn không tiến vào trong nhiễu loạn hai người thi tài, vì thế ở một mức độ nào đó cũng là dựa vào một kẻ hở.
Nhưng cho dù là như vậy, nỗ lực của Thiên Lân cũng không hề có tác dụng quá to lớn, cuối cùng Tân Nguyệt miễn cưỡng ổn định ở trên đường ranh, còn Thiên Lân lại bị luồn sức hút đó kéo đi thật xa.
Trên đỉnh, người đàn ông trung niên cũng vẫn cười tà đạo, hoàn toàn không thất vọng với kết quả như thế này, ngược lại còn hứng thú nhìn hai người, cười rất thần bí nói:
- Không thắng không thua, kết quả như vậy có hài lòng chăng?
Tân Nguyệt không nói gì, bởi vì nàng không biết phải nói thế nào.
Thiên Lân quay người lại, cười ha ha nói:
- Không sai, kết quả này ta rất thích thú. Nhưng chuyện ngươi đã hứa, lúc nào mới thực hiện?
Người đàn ông trung niên cười đáp:
- Từ ngày mai bắt đầu, chỉ cần cô ta rảnh rỗi có thể đến đây học, cho đến khi cô ta học thành mới thôi. Bất quá có một điều kiện, chuyện này không được để người khác biết được.
Thiên Lân rất mừng, cười nói:
- Yên tâm, chuyện này chỉ giới hạn ba chúng ta biết thôi. Bây giờ ngươi phải cho chúng ta biết, tên của ngươi là gì.
Người đàn ông trung niên thôi cười, hơi cảm xúc đáp:
- Tên bất quá là chìa khóa thức tỉnh trí nhớ, mà ta lại là người muốn quên hết mọi chuyện trong ký ức. Vì thế ta là ai không quan trọng, các ngươi nếu như thấy không tiện xưng hô, thế thì gọi ta là Thiên Đao khách đi.
Thiên Lân lẩm bẩm hai lần, thấy cũng không tồi, cười nói:
- Thế cũng tốt, sau này chúng ta gọi ngươi là Thiên Đao khách. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy về trước đã, sáng mai Tân Nguyệt sẽ đến.
Nói rồi lắc mình đến bên Tân Nguyệt, bảo nàng cùng nhau rời đi.
Đưa mắt tiễn hai người đi rồi, Thiên Đao khách nhỏ giọng nói:
- Không ngờ được ở trên Băng Nguyên này, lại còn có thể thấy được người giống như ….
Trên đường đi, Tân Nguyệt tỏ ra rất lãnh đạm, giọng lạnh lùng nói:
- Thiên Lân, ngươi có hỏi qua ta có đồng ý hay không chăng?
Thiên Lân hiểu ý của nàng, cười đáp:
- Tính cách lạnh lùng như băng như tuyết này của ngươi khiến cơ duyên cho dù có ở trước mặt, ngươi cũng không nhất định nắm chắc được. Ta làm như vậy là tốt cho ngươi, sau này ngươi sẽ cảm kích ta.
Tân Nguyệt trầm ngâm, bản thân có phải thật như nó nói chăng?
Thiên Lân thấy nàng không nói, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Tân Nguyệt, ngươi tức giận chăng?
Tân Nguyệt lắc đầu, trả lời:
- Không hề, nhưng ta còn chưa thích ứng với phương thức của ngươi.
Thiên Lân cười nói:
- Chuyện này không sao, sau này ngươi sẽ thích hợp thôi.
Sau này phải vậy chăng? Tân Nguyệt trong lòng đang suy tưởng.
Không lâu sau, hai người đến chỗ chia tay, Thiên Lân dặn dò:
- Ngày mai nhớ kỹ phải đến, không nên phụ lòng tốt của ta.
Tân Nguyệt điềm nhiên gật đầu, hỏi lại:
- Ngươi thì sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta phải tăng cường tu luyện, rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi, không rảnh thì chờ đợi sau này thôi.
Tân Nguyệt ừ một tiếng, nhìn nó, sau đó xoay người rời đi.
Chờ cho Tân Nguyệt đi xa rồi, Thiên Lân quay lại Thiên Nữ phong.
Cửa động, Điệp Mộng đang đứng chờ nó.
- Đi theo một vòng, có thu hoạch thế nào đây?
Thiên Lân mặt đỏ lên, xấu hổ nói:
- Mẹ, mẹ biết rồi mà.
Điệp Mộng cười mắng:
- Con quỷ quái như vậy, con cho là mẹ sẽ không biết chăng?
Cười ha hả, Thiên Lân đáp:
- Vừa rồi con đi theo Tân Nguyệt đến Thiên Đao phong, ở nơi đó, cô ta … sau đó con cùng với cô ta rời đi.