- Trang chủ
- Lão Tổ Xuất Quan
- Chương 39: 39: Phát Ngôn Bừa Bãi
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Thần Ca
Từ Phương dưới sự dẫn đầu của Hứa Long, đi tới một lối vào sơn động.
Lại đi qua một đoạn bậc thang đá vô cùng chênh vênh, sau đó tiến vào một cái sơn động dưới lòng đất.
Bên trong hang núi này, tràn ngập sương mù màu vàng nhàn nhạt, nhiệt độ vô cùng cao.
Trên mặt đất, có không ít tảng đá, đều bởi vì nhiệt độ cao kinh khủng mà trở nên dinh dính nhão nhão, giống như muốn hòa tan vậy.
Sơn động vẫn kéo dài xuống dưới, càng đi sâu vào nhiệt độ càng cao, sương mù màu vàng trước mắt cũng càng thêm nồng đậm.
“Tiểu hữu, phía trước chính là trận pháp phong ấn.
Đi ước chừng mười mấy phút, phía trước cuối cùng xuất hiện một mảng lớn đất trống.
Đất trống là từ tảng đá màu xanh lát thành, đá từ trong khe hở, bốc lên ánh sáng màu xanh lam, quang hoa chói mắt.
Từ Phương đi đến bên cạnh trận pháp này, quan sát một chút trận pháp phong ấn.
“Ngươi xác định, đây là trận pháp phong ấn.
Nhìn một hồi sau đó, Từ Phương đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, trận pháp này, không phải trận pháp phong ấn thì là cái gì? Hứa Long còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
“Thứ này đã không phải là trận pháp phong ấn, bị người ta sửa đổi một chút, đã biến thành mê trận.
Từ Phương thản nhiên nói, đã xác định, có người tới sửa lại trận pháp, mà hung thú kia đã trốn đi.
Mê trận, cùng trận pháp phong ấn có chỗ giống nhau nhưng mà trên thực tế, tác dụng của hai loại lại cực kỳ khác biệt.
Mê trận, mặc dù cũng có công hiệu đem người kẹt ở trong trận pháp, nhưng mà chỉ cần dựa theo quy luật nhất định để hành tẩu, là có thể đi khỏi trận pháp.
Tác dụng của loại trận pháp này tương đương với cửa lớn của gian phòng, chủ nhân nắm giữ chìa khoá, muốn ra vào vô cùng thuận tiện.
Nhưng mà, đối với người không có chìa khoá thì cánh cửa mà chủ nhân có thể tùy tiện ra lại chẳng khác gì một bức tường.
Bởi vì trận pháp phong ấn và mê trận có không ít chỗ giống nhau, cho nên trình tự để đổi trận pháp phong ấn thành mê trận cũng không lớn.
“Tiểu hữu, ngươi nói hung thú đã trốn đi?” Giọng của Hứa Long run rẩy hỏi, gương mặt không thể tin được.
“Ngươi nếu không tin, có thể tự mình dò xét một chút xem hung thú kia có ở đây hay không là biết.
Từ Phương thản nhiên nói.
Sắc mặt Hứa Long khó coi, một tia thần thức tìm kiếm, quả nhiên không thấy Ma Thiên Cuồng Giao.
“Chuyện này...!Chuyện này” Hứa Long kinh hãi nói không ra lời, sắc mặt trướng căng đỏ bừng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bởi vì quá kích động mà sặc chết.
Từ Phương đi tới trong trận pháp, nhìn một chút.
“Hóa ra là Phong Huyệt Thất Sát mê trận.
Từ Phương lẩm bẩm một tiếng.
“Nơi này, lúc nào có người tới qua? Từ Phương quay đầu hỏi Hứa Long.
Trận pháp không bị công phá, chỉ là bị sửa lại mà thôi.
Sửa chữa trận pháp, không phải là hung thú, đã như vậy, chỉ có thể là người.
“Nửa tháng trước, chúng ta mời toàn bộ thế lực lớn của quận Thiên Vũ tới quan sát qua trận pháp này, lần đó đến rất nhiều người” Hứa Long nói.
“Lần đó, hung thú vẫn còn ở trong trận pháp, thế nhưng chỉ mấy ngày trôi qua, hung thú đã bỏ chạy ra ngoài” Hứa Long tức giận sầm mặt lại rồi.
Ông ta dù có ngốc hơn cũng biết, chính là lần đó xảy ra vấn đề, có người động tay động chân.
“Con hung thú này nếu như chạy ra ngoài, chính là tai họa của toàn bộ quận Thiên Vũ chúng ta! Rốt cuộc là ai làm.
Hứa Long gào thét, cả ngọn núi đều bị giọng nói to lớn của ông ta chấn run rẩy.
Từ Phương vuốt vuốt ngón tay, chờ khi Hứa Long phát ti3t xong cảm xúc, mới thản nhiên nói.
“Kỳ thực, chuyện này, cũng không khó khăn, những người và thế lực có mặt ngày đó có những ai.
Ngươi nói cho ta nghe một chút, ta đi từng nhà xem.
Từ Phương nói.
Không sai, ở trong mắt Từ Phương chuyện này chỉ đơn giản như vậy.
Nhất định là thế lực lớn nào đó động tay động chân, tại thời gian ngắn, tính bí mật đem trận pháp phong ấn sửa chữa thành mê trận, chỉ có cường giả thế lực lớn mới có thể làm được.
Vẻ mặt của Hứa Long ngây ngẩn, vừa rồi hình như ông ta nghe thấy Từ Phương nói sẽ đến từng nhà hỏi?
Mặc dù đây đúng là một loại biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng mà tìm được thì thế nào, hung thú cường hãn dù cho kéo toàn bộ Thiên Phương Tổng đến cũng không có ý nghĩa.
Có thể kéo theo toàn bộ tu sĩ quận Thiên Vũ cũng không có có tác dụng gì.
E rằng, quận Thiên Vũ lại sẽ diễn ra cảnh tượng ngàn năm trước kia.
Từ Phương thấy sắc mặt Hứa Long biến hóa, thì biết rõ ông ta đang sợ hãi thực lực của hung thú kia bèn cười một cái nói:
“Ngươi quá lo lắng, chỉ cần để cho ta tìm được hung thú kia thì ta có thể dùng một đầu ngón tay đâm chết nó, ngươi cứ yên tâm đi.
Vẻ mặt Hứa Long ngây dại nhìn Từ Phương, mặc dù ông ta đã nghe nói qua một vài sự tích của Từ Phương.
Nhưng mà, bây giờ lại cảm thấy Từ Phương đơn giản là không biết trời cao đất rộng.
Một ngàn năm trước, mười mấy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đã hiến tế sinh mệnh của mình lại tăng thêm vận khí một chút mới miễn cưỡng phong ấn hung thú kia lại.
Từ Phương nói một đầu ngón tay đã có thể đâm chết, đây quả thực là phát ngôn bừa bãi.
“Tiểu hữu, có câu này không biết ta có nên nói hay không” Hứa Long lúng túng nói.
“Vậy thì không cần nói” Từ Phương thản nhiên nói.
Thế lực lớn quận Thiên Vũ, hắn cũng biết, cũng chỉ có mấy gia tộc vậy thôi.
“Nếu hung thú này đã không ở chỗ của ngươi vậy thì ta sẽ đi chỗ khác xem một chút vậy”
Từ Phương thản nhiên nói.
Vừa mới nói xong, cũng không đợi Hứa Long phản ứng lại, đã đi ra ngoài.
Hứa Long nhìn Từ Phương xẹt qua như một đạo tàn ảnh, lắc đầu, không để ý đến Từ Phương.
Nhìn phong ấn đại trận rỗng tuếch, càng nghĩ càng bị ai, thiếu chút nữa thì tự sát tạ tội thiên hạ ở bên cạnh trận pháp này.
Từ Phương nhanh chóng đi tới bên ngoài sơn môn Thiên Phương Tông, đúng lúc nhìn thấy Triệu Thiên Vũ chuẩn bị điều khiển linh thuyền rời đi.
Từ Phương tiến lên, nói: “Đưa ta đi một đoạn đường”
Triệu Thiên Vũ nhìn Từ Phương, cảm giác cúc hoa căng thẳng, câu nệ hỏi: “Từ đại nhân, thế nào.
“Hung thú, không ở nơi này, ta muốn đi vài nơi.
Từ Phương cũng không giấu giếm, trực tiếp nói.
Triệu Thiên Vũ choáng váng vài giây đồng hồ, lát sau hắn ta làm như không nghe được nói.
“Từ đại nhân, ngài muốn đi chỗ nào.”
“Linh Bảo Các” Từ Phương thản nhiên nói.
Triệu Thiên Vũ mặc dù không biết Từ Phương đi Linh Bảo Các làm gì, nhưng mà hắn ta cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể làm theo yêu cầu của Từ Phương.
Sau một hồi, Từ Phương đi tới Linh Bảo Các.
Quả nhiên, phòng đấu giá của Linh Bảo Các ở quận Thiên Vũ lớn hơn rất nhiều so với cái ở Tề Châu.
Ở đằng sau hội trường phòng đấu giá còn có một đình viện thật to, bên trong giả sơn giả thủy, đầy đủ mọi thứ.
Chim hót hoa nở, cây cối thành rừng.
“Đại nhân, nơi này chính là nơi ở của Trương đại nhân Trương Thiên Tuấn.
Triệu Thiên Vũ nói.
Từ Phương gật gật đầu, hướng về phía trong đình viện đi đến.
“Dừng lại, ngươi là người nào!”
“Đây là chỗ ở của hội trưởng phân bộ Linh Bảo Các quận Thiên Vũ, người không phận sự không được đi
vào”
Từ Phương chân trước vừa mới đi đến chỗ cửa lớn, hai hộ vệ canh cổng đã đi đến trước mặt Từ Phương, khí thế hung hăng quát lớn.
.............!
Hai người này chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cũng dám tới ngăn cản Từ Phương?
Từ Phương cười lạnh, nói: “Ta là Từ Phương, tìm hội trưởng các ngươi có chút việc.
“Hội trưởng?”
Một tên hộ vệ nghi ngờ nhìn Từ Phương, thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lập tức hung ác nói:
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, hội trưởng chúng ta là người ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Mau cút cho ta!"
Từ Phương đã quá quen với loại người này, cũng không nổi nóng với bọn hắn, chỉ thản nhiên nói:
“Mời hai người các ngươi tránh ra, ta có chuyện vô cùng trọng yếu.
Một tên hộ vệ trong đó giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cười lạnh nói.
“Chuyện quan trọng, một tên Luyện Khí kỳ nho nhỏ thì có thể có chuyện quan trọng gì, lập tức xéo ngay cho ta, không nên ép chúng ta động thủ
“Đúng vậy, xéo đi nhanh lên, nếu không, cũng đừng trách nắm đấm của chúng ta không có mắt.
Một tên hộ vệ khác cũng bóp bóp nắm tay, uy hiếp nói.
Từ Phương bị hai tên hộ vệ làm trễ nải thời gian lâu như vậy, vô cùng khó chịu.
“Lại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nhanh mở cửa cho ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Tên hộ vệ thấy Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ cặn bã nhất mà cũng dám bất kính đối với bọn họ, nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất.
“Con mẹ nó ngươi tự tìm cái chết”
Vừa mới nói xong, đột nhiên đánh một quyền về hướng mặt Từ Phương.
Nếu như Từ Phương thật sự là một tên Luyện Khí kỳ bình thường, Từ Phương tuyệt đối sẽ bị một quyền này oanh đến ngay cả cặn cũng không còn.
Nhưng mà, Từ Phương cũng không phải một tên Luyện Khí kỳ bình thường.
Ánh mắt Từ Phương lập tức lạnh lẽo!
“Xéo đi!”
Oanh......!
Thanh âm này rơi vào tai hộ vệ, trong một sát na, hai người bị một khí tức mờ mịt bao phủ, thân hình trì trệ.
Một cỗ cự lực nện vào ngực hai người, hai người lập tức oa một tiếng kêu thảm, thổ huyết lùi lại mấy bước.
“Tránh ra.
Từ Phương tiến lên một bước, tiếng nói lạnh như băng giống như là từ Cửu U trong địa ngục truyền tới.
Hai tên hộ vệ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Từ Phương, giống như đang nhìn một ác ma.
“Ngươi không phải là Luyện Khí kỳ! Ngươi tới đây làm cái gì.
Hộ vệ hữu khí vô lực hoảng sợ nói.
“Tránh ra!” Từ Phương không để ý đến hai người này, vẫn thản nhiên như cũ nói.
Hai người hộ vệ kia không biết làm sao, nhìn đôi mắt Từ Phương lộ ra vẻ khát máu, cảm giác mình giống như là bị lang sói để mắt tới dê vậy.
Hai người vội vàng lảo đảo đứng lên, chạy vào trong sân.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua nhưng hùng hậu từ trong sân truyền tới.
“Vị tiểu hữu này, hùng hổ dọa người như vậy, không tốt lắm đâu.
Thoại âm rơi xuống, một lão nhân tóc bạc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh, xuất hiện ở trước mặt Từ Phương.
“Chính là người này, cứng rắn muốn xông tới.
Hai người hộ vệ kia nhìn thấy người này, giống như nhìn thấy cứu tinh, mặt lộ vẻ kinh hỉ, lảo đảo trốn đi, quỳ trên mặt đất nói.
Khuôn mặt Trương Thiên Tuấn sắc lạnh vô cùng, một đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Từ Phương, lộ ra ý lạnh thấu xương.
“Ngươi không có định giải thích một chút sao?”
Từ Phương cười khẩy, lão nhân này, Nguyên Anh ngũ trọng mà thôi, khẩu khí lại rất điên cuồng.
“Lão đầu, ngươi chính là hội trưởng nơi này sao?” Từ Phương hỏi.
Bây giờ hắn chống nạnh, ngoài miệng tùy ý ngậm một thứ quả màu đỏ, nhìn qua vô cùng ngả ngớn.
Triệu Thiên Vũ vừa mới cất xong linh thuyền đi tới, vừa vặn liền thấy một màn này, suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào trên đất.
Mắt đảo một hồi, tiếp đó quay đầu chạy trở lại bên cạnh linh thuyền, khởi động linh thuyền, bỏ trốn mất dang.
“Làm càn! Ngươi có thái độ gì, nhanh chóng quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không lát nữa để cho ngươi chết không toàn thấy!”
Hộ vệ canh cổng vừa mới bị Từ Phương đánh xong, bởi vì có Trương Thiên Tuấn đến, lại bắt đầu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sủa bậy.
Ánh mắt Từ Phương hơi lăng lệ!
Bước nhanh về phía trước, một cái tát xuất ra, một trận linh khí màu trắng tràn ngập giống như sương mù, trước mắt một mảnh trắng xóa.
Oanh......!
Một cái tát hung hăng đánh vào mặt hai người bọn họ.
Hai tên hộ vệ còn chưa phản ứng kịp đã bị quạt bay.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, nhanh như thiểm điện.
Từ Phương đánh xong, Trương Thiên Tuấn còn chưa phản ứng kịp.
Sau một lát, linh khí sương mù màu trắng tán đi, Trương Thiên Tuấn mới phản ứng lại.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trên tường phía sau lưng có thêm hai cái lỗ thủng hình người.
Mà hai hộ vệ đang nằm trong hồ nước ở sân, một thân chật vật.
“Tiểu hữu có ý gì?” sắc mặt Trương Thiên Tuấn trong nháy mắt đen như đáy nồi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Từ Phương.
Nắm đấm nới lỏng lại chặt lại.
Hận không thể lập tức đánh nhau với Từ Phương, chỉ là lòng có kinh nghi, không dám xông tới.
“Hắc hắc, ta tìm ngươi có việc.
Từ Phương thản nhiên nói, vẫn là bộ dáng không đếm xỉa tới ai kia.
Trương Thiên Tuấn liếc nhìn Từ Phương vài lần, thấy Từ Phương mặc dù thái độ ngả ngớn, nhưng mà giống như đúng là có chuyện nói với mình.
“Chuyện gì!” Trương Thiên Tuấn nghi ngờ hỏi.
Ông ta cùng Từ Phương vốn không quen biết, ở đâu ra chuyện gì để nói.
Bỗng nhiên, lúc ông ta lần nữa nhìn về phía Từ Phương chợt phát hiện, người này nhìn hình như có chút quen mặt.
“Ngươi là Từ Phương” Đột nhiên, Trương Thiên Tuấn nghiêm nghị nói, trong ánh mắt hoảng sợ giống như gặp quỷ vậy.
Thấy phản ứng của ông ta, Từ Phương cảm giác có chút buồn cười.
“Bình tĩnh, ta không phải là tới tìm ngươi gây phiền phức, ta chỉ là tới hỏi ngươi chuyện của Ma Thiên Cuồng Giao."
“Ma Thiên Cuồng Giao?” Nghe được lời này, sắc mặt Trương Thiên Tuấn trở nên nghi hoặc.
Ánh mắt quét tới quét lui trên thân Từ Phương.
“Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?
Bây giờ vấn đề về Ma Thiên Cuồng Giao trên khắp quận Thiên Vũ là chuyện lớn hàng đầu.
Một hung thú tu vi có thể sánh ngang với Động Thiên cảnh, một khi xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, chính là tai họa của toàn bộ quận Thiên Vũ.
“Yêu thú đã không còn ở Thiên Phương Tông, nó đã trốn ra ngoài” Từ Phương thản nhiên nói.
Dừng một chút, Từ Phương hữu nói: “Kỳ thực cũng không phải trốn ra được, là bị các ngươi thả ra, có người sửa đổi trận pháp phong ấn khiến cho đại trận phong ấn mất đi tác dụng, thả hung thú kia ra ngoài.
Lời thốt ra từ miệng của Từ Phương nhẹ bẫng như thế nhưng mà nghe vào trong tai Trương Thiên Tuấn, lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến ông ta chấn kinh hồi lâu cũng không thể phản ứng lại.
“Ngươi mới vừa nói, Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn ra ngoài phải không?” Giọng của Trương Thiên Tuấn run rẩy nói, vẻ mặt màu xám tro như phụ mẫu chết.
“Bình tĩnh, ta chỉ tới hỏi một chút mà thôi, thế lực có thể phóng thích hung thú kia ra ngoài, cũng chỉ có mấy người các ngươi mà thôi, tất nhiên không phải là các ngươi làm, ta đang đi tới từng nhà hỏi một chút.
Từ Phương từ tốn nói, khi hắn nhìn thấy biểu hiện ngây dại cùng kinh hoảng của Trương Thiên Tuấn thì đã biết rằng chuyện này cùng không liên quan đến Linh Bảo Các.
“Tất nhiên chuyện này không liên quan đến các ngươi thì ta cũng sẽ không quấy rầy.
Từ Phương nói xong, xoay người rời đi.
Tất nhiên ở đây không có, vậy thì đi chỗ khác xem.
Chờ lâu một phút là thêm một phần nguy hiểm..