- Trang chủ
- Huyền Thiên Tôn Đế
- Chương 1128
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
- Đáng chết, ngươi dám giết ta, chúng ta chiến đấu động tĩnh lớn như vậy, chưa hẳn không có người nhìn thấy, Tiêu Bình ta chính là đệ tử dòng chính Tiêu gia, chỉ cần có người mang tin tức ta chết truyền vào Tiêu gia, tất nhiên sẽ được Tiêu gia hồi báo, đến lúc đó Úy Trì Kiệt ngươi khó thoát khỏi cái chết.
Tiêu Bình rống to một tiếng, hắn gào xong liền vận dụng huyền nguyên..
- Không tốt, gia hỏa này muốn tự bạo.
Lúc này có giọng nói bối rối vang lên, ngay sau đó hắn lui về phía sau.
Đám người Diệp Huyền không nhìn thấy tình cảnh nhưng lại cảm nhận được uy áp làm người ta hít thở không thông, sắc mặt đám người biến hóa, hai bên chiến đấu gần đây, một Vũ Hoàng nhất trọng tự bạo có thể sẽ lan tới và giết bọn họ.
Nghĩ tới đây tâm thần đám người Diệp Huyền rung động và tâp trung tâm thần.
Qua một lúc đám ngời Diệp Huyền không có nghe được động tĩnh gì khác, ngược lại khí tức cuồng bạo đang bay đi xa.
- Đáng chết, gia hỏa này gạt chúng ta, căn bản không phải tự bạo, hắn muốn chạy trốn.
- Đuổi theo cho ta.
Tiếng rống giận dữ vang lên, đám người Úy Trì Kiệt tức giận thở hổn hển, hiển nhiên bị Tiêu Bình lừa gạt và chạy đi.
Khí tức Vũ Hoàng kh ủng bố đi xa, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, núi rừng cũng khôi phục bình tĩnh.
- Cuối cùng bọn chúng cũng rời đi.
Đám người Dược lão nhìn nhau và nội tâm đang sợ hãi.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói:
- Mấy người vừa giao thủ có thể là hai gia tộc mạnh nhất phủ Thiên Đô, là Tiêu gia và Úy Trì gia, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, ta có cảm giác không tốt.
Nội tâm đám người nghiêm túc, hai đại gia tộc phủ Thiên Đô tranh chấp, dựa theo lời Diệp thiếu nói, hai gia tộc này tuyệt đối võ cửu thiên Vũ Đế tọa trấn, xác không phải Huyền Quang Các bọn họ có thể chống cự.
- Úy Trì gia công nhiên đối phó Tiêu gia, chẳng lẻ không sợ Tiêu gia trả thù sao? Hay hai gia tộc này thế như nước với lửa?
Đám người Dược lão vừa tới phủ Thiên Đô không bao lâu nên khó hiểu.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Theo ta được biết, hai đại gia tộc thật có phân tranh nhưng biểu hiện ra ngoài hòa hòa khí khí, nếu ta truyền tin tức này ra, chỉ sợ hai bên không hòa bình với nhau đâu.
- Các ngươi nói chúng ta có nên truyền tin tức này cho Tiêu gia hay không?
Đột nhiên Đông lão nói.
Tất cả mọi người khẽ giật mình, chợt hiểu ra dụng ý của Đông lão.
Vừa rồi Tiêu Bình có nói, chỉ cần mang tin tức Úy Trì Kiệt đáh chết hắn nói với Tiêu gia, tất nhiên sẽ được Tiêu gia ban thưởng.
Huyền Quang Các phát triển tại phủ Thiên Đô, nếu như có thể đạt được một trong hai đại gia tộc là Tiêu gia ủng hộ, như vậy bọn họ có thể phát triển cực nhanh, không ai dám tới quấy phá.
Đây là chuyện một vốn bốn lời.
Tâm tư mọi người lâm vào tự hỏi.
- Không đúng.
Thời điểm này Diệp Huyền nghĩ tới cái gì đó và nói ra.
- Cái gì không đúng?
Mọi người liên tục quay đầu nhìn sang.
Lại thấy sắc mặt Diệp Huyền tái nhợt và nói:
- Tiêu Bình biết rõ chúng ta ở chỗ này, cho nên hắn nói câu đó chính là muốn nói với chúng ta.
Trong lòng mọi người giật mình và nói:
- Làm sao có thể như vậy?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Vừa rồi Cát phó viện trưởng và Cửu Trần cung phụng đột phá Vũ Hoàng thanh thế to lớn, rất dễ dàng bị người ta cảm giác ra được, cho dù Tiêu Bình ngay từ đầu không biết, vừa rồi hắn đứng trên bầu trời chẳng lẽ không cảm thấy phia dưới có ba động sao? Cho nên hắn nói chuyện có thể là nói với chúng ta, muốn chúng ta truyền tin tức cho Tiêu gia.
Sắc mặt đám người Tô Tú Nhất ngưng trọng, Vũ Hoàng đột phá tạo thành uy thế lớn bao nhiêu, bọn họ không phải không biết rõ, Diệp Huyền nói chuyện có thể sẽ xảy ra.
- Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi đây.
Nội tâm Diệp Huyền nghĩ tới một khả năng và sắc mặt biến hóa.
Không chờ đám người Dược lão kịp phản ứng...
- Hắc hắc, Úy Trì Kiệt đại nhân nói có người trốn ở nơi này, bảo ta tới đây xem xem, ta ngay từ đầu còn chưa tin, hiện tại xem ra quả nhiên có vài con chuột trốn tại đây.
Đúng lúc này có tiếng cười lạnh vang lên, khí tức uy áp kh ủng bố bao phủ đỉnh đầu mọi người.
Đó là nam tử trung niên mặc võ bào màu xanh, cầm trong tay một thanh chiến đao, hắn đang tươi cười trào phúng và lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền.
Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.
Tâm thần mọi người trầm xuống.
Cái kia người tới, đám người Diệp Huyền không biết nhưng từ khí tức của đối phương lại có thể cảm được người này là một trong hai Vũ Hoàng bát giai nhị trọng của Úy Trì gia.
- Quả nhiên!
Diệp Huyền cười khổ.
Hắn suy đoán chính xác.
Lúc trước hắn nghĩ tới, nếu như Tiêu Bình có thể thông qua khí tức đám người Cát Phác Tử đột phá và suy đoán bọn họ ở gần đó, như vậy tại sao Úy Trì Kiệt lại không biết?
Diệp Huyền vừa nói với bọn họ nhưng kỳ thật hai bên đều biết trong rừng có người ẩn nấp nhưng cố ý không nói ra mà thôi.
Nói một cách khác, Tiêu Bình lúc trước bị đuổi giết tại sao lại chạy tới không trung trên đỉnh đầu đám người Diệp Huyền, rất có thể khi đám người Tiêu Bình đang chạy trốn đã phát giác được khí tức đột phá của đám người Cát Phác Tử nên biết rõ có người nên cố ý chạy tới đây.
Mục đich của hắn là muốn đám người Diệp Huyền truyền tin tức về cho Tiêu gia.
Mà cuối cùng Tiêu Bình tận lực chạy trốn cũng vì hấp dẫn đám người Ủy Trì Kiệt.
Nhưng mà Tiêu Bình không nghĩ tới hắn có thể cảm nhận có người, Úy Trì Kiệt tự nhiên cũng có thể cảm nhận được, bởi vậy thời điểm truy kích trừ bản thân hắn ra, hắn còn điều cao thủ số hai tới nơi này chặn giết.
Hoặc là nói Tiêu Bình hắn kỳ thật cũng nghĩ đến Úy Trì kiệt có thể sẽ nghĩ đến, hắn đang bị đuổi giết nên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần..
- Chúng ta chỉ vô ý đi qua nơi này, không biết các hạ ngăn chúng ta là vì mục đích gì?
Tô Tú Nhất lúc này mới ôm quyền khách khí với đối phương.
Đám người Cát Phác Tử vô cùng cảnh giác.
- Ah, thật không?
Tên Vũ Hoàng bát giai nhị trọng lên tiếng:
- Kỳ thật ta không ưa thích người giả ngu.
- Ta không hiểu các hạ có ý gì, nếu như các hạ có thể buông tha chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ quên mất chuyện hôm nay, sẽ không tiết lộ ra ngoài mảy may.
Tô Tú Nhất nghiêm túc nói ra.
Nghĩ đến đối diện chính là Úy Trì gia, trong nội tâm Tô Tú Nhất có chút tâm thần bất định bất an, chỉ có thể chờ mong đối phương buông tha bọn họ.