- Trang chủ
- Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên
- Chương 39: Nửa đêm xông vào Tàng Kinh Các
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ô Phổ Tát Lạp
“Tiền nhiệm bang chủ Cái Bang, Uông Kiếm Thông, đã chết.”
Tiêu Viễn Sơn! Trong đầu Vương Ngữ Yên lập tức hiện lên hình ảnh dũng mãnh
cao lớn của ông ta, thốt lên: “Hắn cũng là bị giết chết?”
“Không, là bệnh chết.” Mộ Dung Phục nói ngắn gọn, “Bệnh cũ tái phát.”
Tiền nhiệm bang chủ Cái Bang Uông Kiếm Thông thân thể không tốt, là chuyện
mà giang hồ đều biết. Chỉ là ngay đúng lúc này bệnh chết, nhìn đâu cũng
thấy là có âm mưu.
“Kiều đại ca đem án mạng của Toàn Quán Thanh tạm thời chấm dứt, để tất cả huynh đệ trong bang đến phúng viếng
Uông lão bang chủ. Thiên hạ này, quả thực không có chú rể nào bận rộn
như hắn.” Vương Ngữ Yên có chút bất bình thay cho A Châu: “Thành hôn đã
gần tháng rồi, mà hắn còn chưa đưa A Châu tỷ tỷ đi chơi được ngày nào.”
“A Châu hiểu biết như vậy, tất nhiên biết bản thân gả cho Kiều huynh đệ,
tương lai phải trải qua những ngày thế nào.” Mộ Dung Phục cúi đầu, áp
trán lên trán nàng, “Giống như ngươi gả cho ta, ngươi thích đi chơi, ta
liền chiều ngươi.”
Hai người vui cười náo loạn một phen,
đang chuẩn bị đi đến chỗ Vương phu nhân dùng cơm với nàng, thì Mộ Dung
Bác lại tới tìm bọn họ, muốn mời bọn họ đến chỗ hắn ăn.
Nàng và Mộ Dung Phục đã quy ước với nhau, buổi trưa sẽ ăn cơm với Vương phu
nhân, buổi chiều mới cùng Mộ Dung Bác, làm như vậy sẽ khiến cả hai vị
trưởng bối đều hài lòng. Vì sao Mộ Dung Bác lại muốn phá vỡ điều này?
“Ta định buổi chiều sẽ quay trở về…” Mộ Dung Bác tựa hồ có chút ngượng
ngùng. Thật ra hắn rất chán ghét cuộc sống nay đây mai đó, dù sao thì
hắn cũng đã nhận ra đời mình nhất định không thể làm xong nghiệp lớn
phục quốc. Chỉ là hắn luyện tuyệt học của Thiếu Lâm vẫn chưa xong, mà ba huyệt quan trọng trên người lại thường xuyên đau nhức. Lần trước Tiết
Mộ Hoa cũng nói, là do hắn luyện công không đúng cách. Mộ Dung Bác là
người cao ngạo như vậy, đối với hiểu biết về võ học của bản thân luôn tự tin, cho nên cảm thấy bản thân không có khả năng sai lầm. Vì thế, dưới
sự không cam lòng này, hắn lật đi lật lại bộ võ công, cố ý muốn giải ra
bí mật ẩn chứa trong đó.
Nếu không thì đến Thiếu Lâm thêm một lần nữa đi, hắn thầm nghĩ.
Mộ Dung Phục cũng không khuyên can, mà rất thoải mái đồng ý, sau đó sai
người đi bẩm báo Vương phu nhân, bản thân thì dẫn theo Vương Ngữ Yên đi
dùng cơm với Mộ Dung Bác.
Trước khi đi, Mộ Dung Bác thở
dài, nhìn Mộ Dung Phục, dường như muốn nói gì đó, râu không ngừng rung
rung, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Cha, sau khi xong việc nhớ trở lại.” Mộ Dung Phục nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Bác chăm chú nhìn con trai, vội vàng mở miệng nói “Được”, sau đó quay đầu giơ roi ngựa bước đi.
Mắt thấy bóng dáng Mộ Dung Bác xa dần, Vương Ngữ Yên sợ trong lòng Mộ Dung
Phục không vui, liền vòng tay ôm thắt lưng hắn, thử kêu một tiếng: “Biểu ca?”
“Yên nhi, không phải mấy hôm trước ngươi kêu ở nhà
hoài khó chịu sao?” Mộ Dung Phục cảm xúc nhìn không ra sự khác thường,
“Đi, chúng ta về thu dọn một chút.”
“Đi đâu?” Vương Ngữ Yên bị tư duy thay đổi quá nhanh của hắn làm cho khó hiểu, vội nói, “Không phải là huynh muốn đi theo…”
“Người hiểu ta, không ai ngoài muội.” Mộ Dung Phục kéo nàng vào trong nhà, “Chúng ta cũng đi Thiếu Lâm Tự.”
Gần đây Cái Bang xảy ra nhiều chuyện lạ, mà vị cao thủ Khiết Đan thần bí
kia hình như có liên hệ không ít với Cái Bang và Mộ Dung gia. Cũng không biết là do xuất phát từ sự hiếu thuận và quan tâm với phụ thân, hay là
trực giác mơ hồ mách bảo hắn, Mộ Dung Phục cảm thấy lần này phụ thân đến Thiếu Lâm Tự, sẽ không hề đơn giản và thuận lợi.
Còn
nữa, bởi vì thân thể của Mộ Dung Bác, cho nên hắn không thể không đi
chuyến này. Ngày đó Tiết Mộ Hoa xem mạch cho Mộ Dung Bác xong, trước mặt Mộ Dung Bác, chỉ nói là luyện công không đúng, cho nên chân khí không
điều hòa trong cơ thể. Nhưng lúc Mộ Dung Phục tiễn hắn ra ngoài, Tiết
thần y đã âm thầm nói cho hắn, người bệnh kia tuy là luyện võ công chính thống, nhưng không biết vì sao lại có âm khí xâm nhập vào cơ thể, tuy
không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng lập tức phải đình chỉ không luyện
nữa. Mà cho dù có ngừng lại, thì sự tổn thương mà loại võ công này mang
lại cho cơ thể cũng không có cách nào chữa trị được.
Vì
thế, Mộ Dung Phục đã không ngừng khuyên can phụ thân, muốn ông ấy không
nên mạo hiểm luyện tuyệt học của phái Thiếu Lâm. Nhưng, bất đắc dĩ là,
sau khi tâm phục quốc phai nhạt, Mộ Dung Bác lại đắm chìm vào trong võ
thuật, có nói gì cũng không chịu dừng. Lần này quay về Thiếu Lâm Tự, tuy cha hắn ngoài miệng là nói muốn đến từ biệt những người bạn đã kết giao lúc trước, nhưng trong lòng Mộ Dung Phục hiểu rất rõ, ông ấy đối với
tuyệt học của Thiếu Lâm vẫn chưa chết tâm. Cho nên Mộ Dung Phục muốn
ngăn sự cố chấp và liều lĩnh của Mộ Dung Bác lại.
Đối với quyết định này của hắn, Vương Ngữ Yên tất nhiên tán thành. Bất quá về
chuyện của Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Phục mới chỉ là suy đoán, còn nàng thì rõ ràng biết, Tiêu Viễn Sơn chính là cha đẻ của Bang chủ Cái Bang Kiều
Phong, lại có nợ máu với Mộ Dung gia. Mà đáng sợ nhất chính là sự phát
triển của việc này, cũng như khả năng ân oán có thể xóa bỏ hay không,
đều không do sự quyết định của nàng.
Điều duy nhất nàng
biết, chính là sau khi Tiêu Viễn Sơn xuất hiện, ân oán mười mấy năm
trước kia cũng sẽ dần lộ rõ. Cho nên, bây giờ “đại ca đứng đầu” Huyền Từ còn đang sống ở Thiếu Lâm Tự thì việc canh giữ xung quanh Thiếu Lâm Tự
là điều đúng đắn phải làm.
Hai người thương lượng xong xuôi, chỉ mang theo những đồ dùng cần thiết, rồi theo chân Mộ Dung Bác tới Thiếu Lâm Tự.
Thiếu Lâm Tự này, đối với người ít ra ngoài như Vương Ngữ Yên mà nói, cũng là đã rất quen thuộc. Mấy lần đến đây, chỉ bởi vì là con gái, cho nên
không lần nào nàng được đi vào. Cái lệ không tiếp nữ thí chủ của Thiếu
Lâm, thật sự là quá cổ hủ.
“Biểu ca, lần này nếu huynh
vào bên trong, nhất định phải mang theo muội nha, như vậy mới không uổng công muội đến đây.” Vương Ngữ Yên náu mình trên cây, vươn đầu ra từ một tán lá xum xuê rậm rạp, nhỏ giọng nói.
Mộ Dung Phục ấn
đầu nàng xuống, thì thầm: “Ta chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho ngươi. Nếu để ngươi vào đó, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì ngươi bảo ta
phải làm sao.”
Lời này nghe tuy là quan tâm, nhưng rõ
ràng cũng có ý tứ cười nàng cứ ra ngoài là luôn gặp tai họa. Nàng trừng
mắt với hắn một cái, sau đó lại níu tay Mộ Dung Phục nói: “Chúng ta vì
sao không đến nơi cha ở, mà lại trốn ở đây?”
“Dù sao ông
ấy cũng sẽ đến Thiếu Lâm Tự, chúng ta trước đến đây, đỡ phải bôn ba, có
gì không tốt?” Mộ Dung Phục đưa tay ra sau đầu, thoải mái mà dựa vào
thân cây.
“Vạn nhất hôm nay cha cùng bạn bè nói chuyện
phiếm uống rượu cả đêm, vậy chúng ta ngồi ở đây không phải là công cốc
sao?” Vương Ngữ Yên vội la lên.
Mộ Dung Phục kéo nàng dựa vào người hắn, nhàn nhã nói: “Không ai hiểu cha bằng con, với tính tình của ông ấy, nhất định đêm nay sẽ lẻn vào Thiếu Lâm Tự.
Bóng đêm dần dần bao phủ, trong Thiếu Lâm Tự bắt đầu thắp đèn sáng rực. Mộ
Dung Phục và Vương Ngữ Yên, để tiện đi lại ban đêm, đều mặc quần áo màu
xanh thẫm, so với quần áo đen, kỳ thực càng thích hợp đi lại ở chỗ ánh
sáng mờ ảo thế này. Vương Ngữ Yên chờ lâu, bắt đầu không có kiên nhẫn,
liền ôm cánh tay Mộ Dung Phục đòi hắn kể chuyện xưa cho nghe. Mộ Dung
Phục lại đưa ngón tay lên miệng, nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, ý bảo nàng
cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một
bóng người màu đen xẹt qua. Bóng dáng kia đi rất nhanh, nếu như không
phải Mộ Dung Phục bây giờ đã thành cao thủ hạng nhất, mà võ công của
Vương Ngữ Yên cùng gần được như vậy thì sợ rằng đã tưởng bản thân hoa
mắt.
“Kỳ quái, thân hình này dường như không phải là phụ
thân.” Mộ Dung Phục dùng truyền âm nhập mật nói, “Yên nhi, cẩn thận, đi
sau ta.”
Vương Ngữ Yên gật đầu, hai người sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, đuổi theo người kia vào trong Thiếu Lâm Tự. Chỉ thấy bóng người
này không chút chần chừ, mà trực tiếp quẹo trái nghiêng phải, chạy tới
một lầu các, hiển nhiên là rất quen thuộc với bố trí bên trong Thiếu Lâm Tự. Thấy người đó không chút do dự chui vào một cái lầu, Mộ Dung Phục
và Vương Ngữ Yên nhìn nhau, đều đồng thời dừng lại bên ngoài, quan sát
tình huống xung quanh.
Gian lầu này rất khác với các lầu
khác trong Thiếu Lâm Tự, nó đứng độc lập một mình, không chung tường với các lầu khác, hơn nữa còn cách rất xa. Trước lầu có một cái ao, lầu này tuy có hai tầng, nhưng mỗi tầng lại cao hơn các tầng thông thường rất
nhiều. Cho nên nơi đấy không phải là nơi ở của tăng nhân trong chùa, lại càng không phải là gian thờ Phật tổ. Vương Ngữ Yên từ nhỏ đã đọc sách
trong phòng sách nhà mình, vừa thấy bố cục của lầu này liền biết ngay
đây chính là Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự.
Chỗ cất
sách, tất nhiên là phải cẩn thận phòng cháy. Nơi này xây đơn độc, cách
xa chỗ tăng nhân ở, chính là để phòng mồi lửa. Mà ao trước lầu cũng là
để phòng nếu có hỏa hoạn thì còn kịp mang nước ra dập. Tầng một là để
trữ sách phổ cập, tầng hai là dùng mộc bản khắc lên, cũng là để tránh
cho cháy lan rộng.
Mộ Dung Phục cũng nhất trí với phán
đoán của nàng, hai người truyền âm thương lượng vài câu, nghĩ một lát,
đều bay tới cái cửa sổ trên lầu hai. Mộ Dung Phục nghiêng tai nghe
ngóng, sau đó vọt vào trốn dưới một giá sách.
Thấy hắn
làm như vậy, Vương Ngữ Yên cũng học theo, nấp sau một giá sách khác.
Giấy Tuyên Thành rất mềm, mà khinh công của hai người lại cao, cho nên
lúc rơi xuống đều không có chút tiếng động nào.
Mộ Dung
Phục thò đầu ra nhìn, lại đem lỗ tai dán sát vào sàn nhà, để bảo đảm nắm bắt được mọi thanh âm ở đây. Vương Ngữ Yên cũng làm theo, nhưng lại
ngại sàn nhà bị người dẫm chân rất bẩn, cho nên trước tiên lấy một cái
khăn trải lên trên đất, xong xuôi mới dán tai vào. Mộ Dung Phục thấy
vậy, mỉm cười nhìn nàng.
Giờ phút này, ở tầng dưới, liền vang lên tiếng đối thoại của một đôi nam nữ.
“Thì ra ngươi chính là tên ác nhân đoạt đi con ta ngày đó!” Diệp nhị nương
bị điểm huyệt, không thể động đậy, nhưng trong mắt nàng không ngừng tràn ra sự tức giận và độc ác.
“Nếu nói là ác nhân, ta so ra
còn kém phụ thân của đứa nhỏ đó nhiều.” Một thanh âm nam tử trầm thấp
nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Vương Ngữ Yên giật mình, lập tức nhìn Mộ Dung Phục, liền thấy hắn gật đầu với mình. Hai người họ đều nghe được, đây chính là thanh âm của Diệp nhị nương và Tiêu Viễn
Sơn. Chẳng qua Mộ Dung Phục không biết, cho nên trong lòng nghĩ chính là “vị tiền bối Khiết Đan kia.”
Diệp nhị nương nghe vậy,
trong lời nói liền bớt đi một phần tức giận, lại nhiều thêm một phần
kinh hoàng: “Ngươi…nói bậy bạ gì đó! Hài tử của ta không có cha!”
“Ta ẩn núp tại Thiếu Lâm Tự hai mươi mấy năm, chuyện tình có thể thoát khỏi ánh mắt của ta? Các ngươi gặp gỡ thế nào, lại nhờ Kiều bà bà đỡ đẻ ra
sao, ta đều biết rất rõ.”
Nắm chặt tay vào vạt áo, Tiêu
Viễn Sơn lạnh giọng nói, “Hắn giết thê tử của ta, đoạt con ta, khiến ta
hơn mười mấy năm phải sống cuộc sống như địa ngục. So ra, ta mới chỉ là
đoạt đứa con của hắn, ném vào vườn rau của Thiếu Lâm Tự, nhưng vẫn để
cha con họ mỗi ngày thấy mặt nhau, đã là nhân từ lắm rồi.”
Diệp nhị nương nghe hắn nói chuyện này, toàn thân run rẩy, sợ sệt một lúc
thì nước mắt mới rơi xuống: “Mặc kệ ngươi có thù oán gì với hắn, nhưng
con ta là vô tội mà…Con của ta, ta nhớ đến con ta bao nhiêu năm nay, vậy mà hắn lại luôn được nhìn thấy cha hắn…”
Tiêu Viễn Sơn
quăng một tên tiểu hòa thượng đang hôn mê xuống dưới chân Diệp nhị
nương, hừ lạnh một tiếng: “Hiện giờ ta lại nhân từ thêm một ít, đem con
trả cho ngươi, để mẫu tử các ngươi đoàn tụ, thế nào?”
Diệp nhị nương dùng sức giãy giụa, muốn nâng tên tiểu hòa thượng kia dậy,
bất đắc dĩ nàng không thể động đậy, vì thế lại nói: “Ngươi rốt cuộc là
ai? Ta cầu xin ngươi, giải huyệt cho ta, để ta ôm con một cái.”
Tiêu Viễn Sơn chậm rãi tiến lại gần, ánh trăng ngoài cửa sổ như phát sáng
quanh người hắn. Hắn giải huyệt ngủ cho tiểu hòa thượng kia, sử dụng
truyền âm nhập mật nói: “Giải cũng được, nhưng mẫu tử các ngươi không
được tùy tiện động đậy, ta cho các ngươi nói chuyện một lát.”
Lúc này, tiểu hòa thượng kia thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi tỉnh dậy.
Diệp nhị nương bất chấp ý tứ trong lời nói của Tiêu Viễn Sơn, vội vàng
kêu: “Hư Trúc! Con ngoan, ngươi không sao chứ?”
Tiểu hòa
thượng mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, vốn định ngồi dậy, nhưng bởi
vì những huyệt khác vẫn bị điểm, cho nên chỉ có thể nói mà không thể cử
động. Hắn liền niệm “A Di Đà Phật”, sau đó cung kính nói: “Đa tạ nữ thí
chủ đã quan tâm, xin hỏi tiểu tăng hiện giờ đang ở đâu?”
Diệp nhị nương thấy hắn mở mắt, vui mừng không thể diễn tả, mà nghe lời nói
của hắn, nửa mừng nửa giận, nói: “Con ngoan, ta là mẹ ruột của con đây!”
Hư Trúc ngẩn người, sau đó ngây ngô cười nói: “Nữ thí đùa, xin ngài đừng
đùa, sư phụ nói ta không cha không mẹ, là do sư phụ nhặt được.”
Diệp nhị nương nước mắt đầy mặt, chỉ hận không thể nhào qua ôm Hư Trúc: “Ta
vừa sinh con không lâu, liền điểm ở trên lưng và mông ngươi chín vết
hương. Có phải trên người ngươi có ấn ký đó không?”
Hư Trúc ánh mắt ngơ ngác nhìn Diệp nhị nương, mãi sau mới nói được một câu: “Người, người thực sự là mẹ ta?”
Diệp nhị nương khóc to: “Con của ta a…”
Thấy nàng ánh mắt từ ái, vẻ mặt chân thành tha thiết, cho nên Hư Trúc chưa
bao giờ được hưởng tình thương của mẹ liền bật thốt lên: “Nương! Người
là nương của ta!”
Dưới lầu Hư Trúc và Diệp nhị nương mẫu
tử gặp nhau, không ngừng khóc, mà ở tầng trên, Vương Ngữ Yên liền truyền âm với Mộ Dung Phục, nói: “Muội thấy, tên tiểu hòa thượng này quá dễ
tin người rồi, nếu như có ai từng lén nhìn hắn tắm rửa, tất nhiên biết
trên người hắn có cái gì, chẳng lẽ đều sẽ là nương hắn sao?”
Mộ Dung Phục bật cười, kéo tai nàng: “Nào có phải ai cũng bướng bỉnh như
ngươi, dám đi nhìn lén hòa thượng Thiếu Lâm Tự tắm rửa?”
Vương Ngữ Yên le lưỡi, lại nghe Mộ Dung Phục tiếp tục nói: “Trong lời nói của vị tiền bối kia, dường như cha của tiểu hòa thượng này chính là một vị
cao tăng trong chùa, lại có nợ máu với ông ấy. Một vị hòa thượng, lại có con riêng, còn giết thê tử, đoạt con trai của người ta, việc này thật
sự quá kì lạ, vượt ngoài sức tưởng tượng của ta.”
Mà nghe tiếng khóc thương tâm của mẫu tử dưới lầu, Vương Ngữ Yên nhất thời cảm
thương, truyền âm cho Mộ Dung Phục: “Có thể thấy Thiếu Lâm Tự cũng chỉ
thế thôi, cao tăng lại không chịu tuân thủ giới luật, không những dan
díu với Diệp nhị nương, lại còn đẻ ra một đứa con trai lớn như vậy?”
Lúc này, lại nghe dưới lầu có tiếng của một người già: “A di đà Phật, Tiêu
thí chủ, người gọi lão nạp tới đây, có chuyện gì muốn nói sao?”