- Trang chủ
- Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên
- Chương 7: Nhà không yên thì đừng nói đến nước
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ô Phổ Tát Lạp
“Nương, những gì ngươi muốn, ta đều rõ ràng. Ta cũng biết bản thân ta có trách nhiệm to lớn.” Mộ Dung Phục mở miệng. Vương Ngữ Yên nghe vậy liền rùng mình, cẩn thận lắng tai nghe.
“Chỉ là, nhà chúng ta trong triều không có lấy một ai ở địa vị cao, bên trong quân đội cũng không có người nắm quyền, nói về tiền tài thì chỉ có thể so với thương nhân, nói về danh vọng thì cũng chỉ nổi trong vòng võ lâm. Mẫu thân đối với tình thế này, có kế hoạch gì chăng?”
Mộ Dung phu nhân cũng im lặng trong chốc lát, trong giọng nói cũng bớt đi một phần tức giận: “Vậy ngươi nói xem, phải làm thế nào?”
“Muốn phục quốc, chỉ có thể làm từ từ từng bước. Ta trước hết phải nói trước, việc này có khả năng cần đến mấy thế hệ, thậm chí là nhiều hơn thế. Ta tin tưởng, cho dù là phụ thân cũng sẽ nói như vậy, bằng không hắn sẽ không dồn tâm huyết vào ta.” Mộ Dung Phục bình tĩnh nói, “Thí dụ như, nếu Mộ Dung gia ta khai tông lập phái, sau đó rộng rãi tuyển đệ tử khắp nơi, cuối cùng đứng đầu võ lâm, hiệu triệu thiên hạ thì sao?”
Mộ Dung phu nhân lập tức hiểu ý: “Cho nên ngươi dạy bọn họ, là có suy tính muốn thành lập môn phái?”
“Không sai.”
Mộ Dung phu nhân vội vàng hỏi: “Thế kết quả sao?”
Bất tri bất giác, trong cuộc nói chuyện này, quyền chủ động lại thuộc về tay của Mộ Dung Phục. Hắn thong dong nói: “Theo ý kiến của ta, võ công của Mộ Dung gia chúng ta không thích hợp để dạy chung cho mọi người, mà là tùy theo tài năng tới đâu sẽ dạy tới đó.”
Căn cứ vào tình huống học tập của mấy đứa nhỏ chúng ta, Mộ Dung Phục cho rằng, có thể căn cứ vào đặc điểm thể chất của người tập võ mà lựa chọn loại võ công thích hợp, tiến hành bồi dưỡng theo lối tinh anh, đây là lợi thế lớn nhất của võ công Mộ Dung gia, nhưng cũng vì thế mà không có cách nào mở rộng môn phái. Mà từ xưa đến nay, đứng thứ nhất thứ hai trong võ lâm, vung tay hô hào là quần hùng đáp tiếng, đều là Cái Bang, Thiếu Lâm và Võ Đang. Những bang phái này, ngoại trừ võ công cao cường, lịch sử lâu đời, thì tổ chức khổng lồ và số lượng đệ tử chính là điểm mấu chốt nhất.
Cho nên, Mộ Dung Phục cho rằng, muốn sáng lập môn phái, có chỗ đứng giữa võ lâm, hô to “Hiệu triệu thiên hạ, ai dám không theo” thì con đường còn rất dài. Nhưng nếu có đủ nhẫn nại và nghị lực, thì phương án này cũng rất đáng để lựa chọn.
Mộ Dung phu nhân không tiếp tục hỏi nữa, coi như chấp nhận cái nhìn của Mộ Dung Phục. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài: “Phục nhi, ngươi trưởng thành rồi. Ta thu hồi lại những lời lúc này. Vài ngày nữa ta có việc phải ra ngoài, ngươi ở nhà…Tóm lại, không thể quên ngươi còn có trọng trách, đừng phụ kỳ vọng của cha ngươi.”
“Còn giả bộ ngủ?” Vương Ngữ Yên cảm thấy cái mũi của mình bị người khác nhẹ nhàng véo một cái. Nàng liền hừ một tiếng, xoay người qua hướng khác.
Mộ Dung Phục nhẹ giọng nói: “Nương của ta đã đi rồi. Ngươi còn không mau ngồi dậy, cẩn thận nằm lâu đau đầu.”
Vương Ngữ Yên lăn lông lốc xoay người ngồi thẳng dậy, thở phì phì: “Ngươi quản đầu ta đau làm gì? Dù sao ngươi dạy chúng ta một ít võ công, cũng chỉ là muốn mang chúng ta ra thí nghiệm! Ngươi vẫn muốn phục quốc làm hoàng đế thối tha!”
Vừa rồi Mộ Dung Phục chậm rãi nói ra những điều ấy, tuy rằng ta biết ý nghĩ của hắn đã khác so với nguyên tác rất nhiều, nỗ lực của ta cũng không uổng phí. Nhưng mà nghe Mộ Dung Phục lấy bọn họ làm ví dụ để giảng giải lợi hại trong việc sáng lập môn phái cho Mộ Dung phu nhân hiểu, nàng vẫn cảm thấy trong lòng uất nghẹn.
Là người Hán, nàng không cách nào hiểu được tâm lí kẻ trong hoàng tộc của các dân tộc thiểu số; mà làm một kẻ xuyên không, nàng càng không lí giải được tại sao nhất định phải tranh đoạt quyền lực. Tình cảnh của Mộ Dung gia và Vương gia, mặc dù không đến mức muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng cẩm y ngọc thực hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa bởi vì kiến thức rộng, cho nên người trong võ công đều kiêng kị và tôn kính.
Trong mắt nàng mà nói, giấc mộng phục quốc của Mộ Dung gia hoàn toàn chỉ là lời nói vô căn cứ. Ở thế giới này, có Đại Tống, có Liêu, có Đại Lý, có Tây Hạ, nhưng mà quốc gia “Yến” này chỉ tồn tại trên giấy tờ, không có quốc thổ, lại không có con dân. Mang tiếng là “Dòng dõi hoàng thất”, nhưng thật ra Mộ Dung gia sớm đã bị Hán hóa, như vậy thì việc khôi phục một cái tiểu quốc đã sớm tiêu vong từ mấy trăm năm trước có ý nghĩa gì đây?
“Yên nhi.” Mộ Dung Phục mỉm cười giơ tay ôm lưng nàng, lại bị nàng giận dỗi giằng ra: “Chán ghét, đừng chạm vào ta!”
Có lẽ là làm một tiểu hài tử quá lâu, lại bị sủng ái quá nhiều, cho nên bất tri bất giác đều không cẩn thận như trước, hỉ giận ái ố đều trực tiếp bộc lộ trên mặt.
Vương Ngữ Yên vốn nghĩ muốn tạo ảnh hưởng cho Mộ Dung Phục, để hắn buông tha có ý tưởng viển vông này, Nhưng bất đắc dĩ nàng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, không thể cùng hắn thảo luận chuyện phục quốc. Hôm nay xem ra, ý đồ không tưởng này vẫn thâm căn cố đế ở trong đầu hắn, trong lúc quá mức thất vọng, nàng nhất thời máu nóng xông đầu, trực tiếp thể hiện sự khinh thường và phản cảm đối với mưu đồ phục quốc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ xung đột. Mộ Dung Phục sẽ tức giận sao? Hắn sẽ cảm thấy “Đạo bất đồng không thể cùng bàn luận”, hay vẫn cho rằng “Ngươi còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu?”
…Hắn vẫn là Đường Tăng ca ca sao?
Vương Ngữ Yên cảm thấy không thể tự khống chế bản thân, nước mắt như những hạt châu kết thành từng chuỗi rơi xuống. Nàng cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc thành lời.
“Yên nhi, ngươi hãy nghe ta nói.” Mộ Dung Phục bám riết không tha, định tiếp tục thò tay qua, lại bị nàng giãy ra. Hai người không tiếng động thò tay – giãy ra mấy lần, cuối cùng Vương Ngữ Yên dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, liền bị Mộ Dung Phục dùng một tay linh hoạt túm được, sau đó hắn kéo nàng vào trong lòng, dùng tay kia vuốt nhẹ mái tóc nàng: “Trước đừng vội tức giận, nghe lời.”
Mộ Dung Phục kiểm tra một chút, xác định khi nãy túm nàng không có làm nàng đau xong, liền đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, cọ cọ, sau đó mang theo ý cười, mở miệng: “Giả bộ ngủ để nghe lén, sau khi dậy lại vô duyên vô cớ gán cho ta hai cái tội danh, không sợ oan chết ta sao?”
Vương Ngữ Yên không nói gì, vẫn cố tình giãy giụa. Mộ Dung Phục không thèm để ý, lại nói tiếp: “Tội thứ nhất, đem các ngươi làm thí nghiệm. Sau khi dạy các ngươi một thời gian, ta đích thật có suy đoán một chút về khả năng phát triển của Mộ Dung gia, nhưng chẳng phải mong muốn ban đầu của ta vẫn là dạy các ngươi học võ sao. Yên nhi, ngươi không thể đảo ngược nhân quả được. Còn nhớ ai là người cứ nằng nặc đòi lôi mọi người cùng học không? Ta vốn dĩ chỉ thầm nghĩ muốn dạy một mình ngươi thôi.”
“Là ai ta…” Vương Ngữ Yên khụt khịt mũi, dáng vẻ bệ vệ cũng yếu đi một chút.
“Ừ, ta cũng không nhớ rõ là ai.” Mộ Dung Phục thấp giọng nở nụ cười. Cho dù xoay lưng về phía hắn, Vương Ngữ Yên rõ ràng cũng cảm nhận được sự vui sướng của hắn, không khỏi lại hừ một tiếng.
“Tội thứ hai, muốn làm hoàng đế thối tha. Cái này lại càng oan nha, ta khi nào thì nói phải làm hoàng đế thối tha?”
“Chính là ngươi phải làm, toàn gia các ngươi phải làm!” Nhắc tới chuyện này, Vương Ngữ Yên lại bắt đầu nhỏ lệ, nàng cố gắng đối đầu với vận mệnh của hắn lâu như vậy, mà kết quả vẫn không thay đổi, thực làm cho nàng cáu nha!
“Cha mẹ ta muốn khôi phục nước Đại Yến, ta lại là đứa con duy nhất, ta không thể ngỗ nghịch bọn họ…” Hắn còn chưa dứt lời, Vương Ngữ Yên đã phẫn nộ nói, “Nói tới nói lui vẫn là muốn làm…”
Phản kháng của nàng lại bị Mộ Dung Phục thoải mái trấn áp: “Ngoan, nghe lời, đừng vội. Ta không đành lòng trái ý họ, cũng không có nghĩa là ta sẽ hoàn toàn chấp hành theo ý tứ của họ. Đừng nói là hoàng đế thối tha, dù có là hoàng đế thơm tho ta cũng không làm, ta cũng không mê muội đến mức đó, ngươi yên tâm.”
Vương Ngữ Yên vẫn còn lo lắng trùng trùng: “Biểu ca, làm hoàng đế thật sự không vui đâu. Nếu làm minh quân, nhất định sống rất mệt mỏi; nếu làm bạo quân, nhất định sẽ chết rất thảm.”
Mộ Dung Phục vui vẻ, đem nàng xoay lại đối diện với bản thân: “Cho nên ngươi muốn tốt cho ta, không muốn ta sống quá mệt mỏi, cũng không muốn để ta chết thảm, đúng không?”
Vương Ngữ Yên đương nhiên gật đầu.
“Yên nhi, nam nhi có rất nhiều cách để thực hiện khát vọng bản thân, trong đó việc thống trị người khác là một cách, ngươi cảm thấy không tốt, nhưng lại có rất nhiều người cầu mà không được.” Mộ Dung Phục thay nàng sửa lại bím tóc bị rối, “Ta cũng cho rằng bản thân không thích hợp làm hoàng đế, mục tiêu đời này của ta là tăng cường thực lực của Mộ Dung gia, để cho hậu thế của ta nếu có kế hoạch thực hiện nghiệp phục quốc, thì bọn hắn ít nhất cũng có một ít trụ cột ban đầu, mà nếu như bọn hắn không có ý niệm này, thì cũng vẫn có được cuộc sống nhung lụa thoải mái.”
Vương Ngữ Yên đăm chiêu suy nghĩ, sau đó ngửa đầu nhìn hắn: “Ngươi không gạt ta? Thật sự nghĩ như vậy?”
“Ngươi hiện tại biết rõ là oan uổng ta rồi? Nào, hôn ca ca một cái, đền bù lại cho ta một chút nha?”
“Lăn!”
Cứ như vậy, lần cãi nhau đầu tiên giữa Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục (ở trong thế giới Thiên Long) cứ như vậy bị Mộ Dung Phục kết thúc.
“Đế vương tự cổ vô tình…” Vương Ngữ Yên đem sách trong tay ném lên mặt bàn, sau đó lại kéo góc áo của Mộ Dung Phục: “Biểu ca, thật sự làm hoàng đế không có ý nghĩa gì, làm hoàng đế đều là người xấu.”
Mộ Dung Phục mấy ngày nay đã quen với việc nàng không ngừng ở bên tai mình thời thời khắc khắc nói làm hoàng đế không có gì tốt, vì vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Đọc chuyện xưa gì mà lại tức giận như vậy?”
“Chính là Lưu Tú a! Lúc còn thưở hàn vi, nói cái gì mà ‘Làm quan làm chức kim ngô, lấy vợ nhất định phải lấy Âm Lệ Hoa’ (chức kim ngô là chức quan cầm cờ, đi tiên phong bảo vệ hoàng đế hoặc quan lớn lúc xuất tuần), kết quả thì sao, lúc tạo phản, liền quên luôn Âm Lệ Hoa, sau đó cưới một nữ nhân con nhà gia thế, sau khi lên làm hoàng đế thì lập nữ nhân kia làm hoàng hậu.”
“Nhưng mà Âm Lệ Hoa vẫn kiên trì yêu hắn, sau đó hắn cũng bù đắp cho nàng ta, lập nàng ta làm hoàng hậu mà.” Mộ Dung Phục ngẫm nghĩ, bỏ quyển sách đang đọc trên tay xuống.
“Ngươi đây là tư duy của nam nhân, thuần túy là tư duy của nam nhân!” Vương Ngữ Yên khinh bỉ nhìn hắn, “Quách hoàng hậu là con nhà quyền thế, có danh phù trợ phu quân lên ngôi hoàng đế, Âm Lệ Hoa có thể lấy cái danh này của nàng sao? Mười sáu năm sau Lưu Tú mới bù lại cho nàng! Vậy Âm Lệ Hoa của mười sáu năm kia khổ sở thế nào?”
“Nói vậy cũng đúng.” Mộ Dung Phục trầm tư một lát, lại nói tiếp, “Để thành đại sự mà phải chịu nhục, không thể không dựa vào bên vợ, Lưu Tú cũng coi như phải chịu khổ.”
“Âm Thị cũng là con cháu danh môn vọng tộc, lúc đó gả cho Lưu Tú đã là có lời cho hắn, hắn còn dám bắt con nhà người ta phải chịu mười mấy năm lẻ loi cô độc.” Vương Ngữ Yên lòng đầy căm phẫn, cuối cùng chốt lại một câu: “Cái loại nam nhân xuất thân bình dân lại có dã tâm muốn ngồi ngôi cao này, cho dù có làm thê tử kết tóc với hắn, cũng tuyệt đối sẽ không có cơ hội trở thành hoàng hậu khai quốc, trả giá nhiều như thế rồi cũng chỉ thành quà cưới cho người khác mà thôi!”
Sau khi nàng nói xong, trước cửa phòng bỗng có tiếng đồ vật rơi xuống. Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Dung phu nhân sắc mặt trắng bệch đứng bên ngoài.
“Nương, không phải người nói phải ra ngoài một tháng sao, sao bây giờ đã về, lại không để bồ câu đưa tin báo cho con biết trước.” Mộ Dung Phục đứng dậy định ra ngoài nghênh đón, Vương Ngữ Yên cũng đứng lên chắp tay hành lễ, kêu: “Cô cô!”
Mộ Dung phu nhân mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới hai người bọn họ. Trên mặt bà ngoại trừ vẻ mệt mỏi thì không nhìn ra có cảm xúc gì khác, chỉ là khuôn mặt càng lúc càng tới nhợt, sau đó bà chậm rãi nâng tay ôm ngực, rồi “Oa” một tiếng, máu tươi liền phun ra.