- Trang chủ
- Thiên Hạ Kiếm Tông
- Chương 3: C3: Dạy kiếm 1
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Độc Cô
Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, Lý Phong Kỷ đã rời khỏi giường. Hôm qua, hẳn đã mặc niệm Băng Tâm Quyết rất lâu, cho nên bây giờ tâm trạng của hẳn đã bình tĩnh lại.
Hiện giờ, trong lòng Lý Phong Kỷ có niềm khát khao vô hạn đối với tương lai sau này.
Sau khi chỉnh trang lại một cách đơn giản nhanh gọn, Lý Phong Kỷ liền xuất phát, đi về hướng Tàng Thư Các. Trong. lòng hắn cảm thấy rất mong chờ.
Phía trước Tàng Thư Các, ông lão ấy vẫn yên lặng khoanh chân ngồi xếp băng như mọi khi, trước mặt còn để một bàn cờ, những quân cờ màu trắng và đen được phân biệt rõ ràng. Một tay của ông lão cầm cờ đen, tay kia cầm cờ trắng, tự chơi cờ một mình.
“Ngươi đã đến rồi!"
Ông lão nói ra câu nhẹ nhàng rồi đặt một quân cờ đen xuống, cục diện trên bàn cờ đã bất ngờ xoay chuyển. Cờ trắng giống như một con rồng đang tung bay, còn cờ đen lại giống như một cái rìu vừa khổng lồ vừa sắc bén, chém từ trên cao. xuống, gi ết chết con rồng kia trong nháy mắt.
Lý Phong Kỷ khom lưng hành lễ với ông lão.
Sau khi trận đánh cờ giữa tay trái và tay phải đã có kết quả, ông lão mỉm cười nhẹ, đôi mắt mờ đục ảm đạm nhìn về phía Lý Phong Kỷ. Lão ấy không nói quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay, ta sẽ truyền dạy cho ngươi một bộ kiếm pháp - Tâm Kiếm.”
“Tâm Kiếm?”
Trong đầu Lý Phong Kỷ đang nhớ lại những tâm pháp võ học mà hẳn từng đọc qua, nhưng không có chút manh mối nào về loại kiếm pháp này.
“Không cần cố nhớ làm gì, đây là kiếm pháp độc đáo do †a sáng tạo ra” Ông lão tiếp tục nói: “Tâm Kiếm là kiếm pháp đã kết tinh từ tâm huyết của ta suốt nhiều năm qua, nếu không phải gặp được ngươi có ý chí kiên cường, có lẽ kiếm pháp này đã theo ta vùi lấp vào trong đất rồi.”
Lý Phong Kỷ yên lặng läng nghe.
Ông lão vươn tay phải ra, hô lên: “Kiếm tới!”
Âm thanh vù vù truyền đến từ phía chân trời xa xa, một thanh trường kiếm cổ xưa bay vào tay ông lão.
“Kiếm —— là vua của hàng trăm loại vũ khí”
“Có mười tám kiếm thức cơ bản—— thứ, phách, quải, liêu, vân, mạt, giảo, giá, điểm, băng, tiệt, ôm, mang, xuyên, đề, trảm, quét, cắt. Kiếm chiêu trong thiên hạ nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng chúng đều có điểm chung đó là không tách khỏi mười tám kiếm thức cơ bản này. Ví dụ như vị hoàng đế hiện tại của đế quốc có một thanh thánh kiếm, xưng là Đường Hoàng, có thể chém đầu người từ cách xa ngàn dặm. Nhưng đó cũng chỉ là chiêu “trảm” - một trong những kiếm thức cơ bản nhất mà thôi.”
Ông lão vung thanh kiếm đang cầm trong tay lên, lần lượt thực hiện mười tám kiếm thức cơ bản theo thứ tự.
Lý Phong Kỷ cẩn thận quan sát những kiếm thức được ông lão thực hiện. Nhìn thì có vẻ đơn giản, thậm chí có thể nói là cực kỳ bình thường. Nhưng càng nhìn thì hẳn lại càng có cảm giác khác lạ, càng nhìn càng cảm thấy trong mỗi kiếm thức lại ẩn chứa những ý nghĩa sâu sắc.
Ông lão cất cao giọng nói: “Hãy dùng chiêu thức mạnh nhất mà ngươi biết để tấn công ta đi.”
Cơ thể Lý Phong Kỷ nhanh chóng di chuyển, rút thanh kiếm trong tay hắn ra khỏi vỏ, đâm về phía ông lão.
Thân hình của ông lão vẫn bất động đứng đó, ngay trong giây phút cuối cùng, khi mũi kiếm đã cách gần trong gang tấc, thanh kiếm trong tay lão ấy nhẹ vung lên, khiến cho mũi kiếm của Lý Phong Kỷ bị lệch đi ngay lập tức.
Hản xoay chân trụ vững, rút kiếm của mình về, rồi lại nhanh chóng chém về phía ông lão một lần nữa.
Thanh kiếm cổ xưa kia lại một lần nữa dễ dàng đỡ được. đòn tấn công của Lý Phong Kỷ.
Kiếm còn chưa thu lại, kiếm chiêu lại đột nhiên thay đổi. Lý Phong Kỷ dùng toàn bộ sức lực của mình để ấn kiếm đến, nhưng kiếm của ông lão vẫn không có chút sứt mẻ.
Trường kiếm của lão ấy lại di chuyển, nhanh chóng như sét đánh sấm rền. Lý Phong Kỷ rút kiếm về, ông lão cũng thu kiếm lại rồi lại ngay lập tức chém ra một chiêu.
Thanh trường kiếm cổ xưa kia tiến lên phía trước, gõ nhẹ vào chuôi kiếm của Lý Phong Kỷ, kiếm chiêu của hẳn đã bị hóa giải trong nháy mắt.
Lý Phong Kỷ gần như đã tung ra hết toàn bộ những kiếm chiêu mà hẳn đã học được từ Tàng Thư Các, nhưng vẫn không làm gì được thanh trường kiếm trong tay ông lão. Thậm chí hắn còn không chạm vào được vạt áo của lão ấy.
“Loại bỏ hết mọi thứ phức tạp, chỉ giữ lại những điều đơn giản, tâm động thì kiếm động, ý động làm kiếm sát.” Ông lão nói ra một câu đơn giản.
Ánh mắt của Lý Phong Kỷ sáng rực, tựa như đã ngộ ra được điều gì đó.
“Sau khi ta bị mù hai mắt, ta vẫn luôn nghiền ngẫm suy nghĩ: Không còn đôi mắt nữa, ta phải đối mặt với kẻ thù như thế nào? Mất tám năm ròng, cuối cùng ta đã ngộ ra Tâm Kiếm” Ông lão nhẹ nhàng bổ sung, rồi tiếp tục nói: “Khi đối mặt với kẻ địch, thân thể sẽ trống rỗng, tâm trí chính là đôi mắt, cảm nhận được hết thảy mọi biến hóa xung quanh. Cảm nhận được tiếng gió, cảm nhận được âm thanh phát ra từ kiếm, cảm nhận được sát khí đến từ đâu, cảm nhận được tất cả mọi thứ... Nhớ cho kỹ, kiếm năm trong tay ngươi, kiếm xuất ra khi tâm ngươi động. Thậm chí là ngay khi ngươi nghe thấy tiếng kẻ thù rút kiếm thì trong lòng ngươi phải có suy nghĩ, kiếm trong tay nên xuất ra chiêu thức nào... Tâm ngươi đến đầu thì kiếm theo đến đó, tâm rối thì kiếm loạn. Đây chính là cảnh giới tối cao của Tâm Kiếm, cũng là điều thâm ảo nhất mà mọi kiếm pháp luôn hướng đến. Sau khi luyện thành, chắc chăn vô địch, tung hoành khắp thiên hạ.”
Ánh sáng trong đôi mắt của Lý Phong Kỷ càng thêm rực rỡ, buổi nói chuyện với ông lão đã giúp hản giải đáp hết mọi thắc mắc trong lòng bấy lâu nay.
Vì sao tốc độ xuất kiếm của Độc Cô Thần chậm hơn so. với hẳn, nhưng lại có thể đánh bại được hẳn? Đó là bởi vì ngay khi Độc Cô Thần thấy hản rút kiếm ra thì gã đã suy nghĩ được phương pháp đối phó. Cho dù tốc độ rút kiếm của Độc Cô Thần có chậm hơn Lý Phong Kỷ vài giây, nhưng đã phá vỡ được đòn tấn công của hắn - thậm chí còn phản công ngược lại.
“Ngươi hãy luyện tập trước những kiến thức cơ bản này. đi, chờ đến khi ngươi đã thành thạo, nằm vững đến mức lô hỏa thuần thanh(*) rồi thì lại đến tìm ta. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có bất ngờ đáng mong đợi cho ngươi." Ông lão lại lên tiếng nói.
(*) Ý chỉ trạng thái luyện tập đến đỉnh cao, hoàn thiện
“Đa tạ tiền bối..... Những thäc mắc trong lòng ta nay đã được giải đáp. Vấn bối nhất định không phụ lòng công ơn dạy. bảo của tiền bối, tranh thủ sớm ngày luyện Tâm Kiếm thành công."
Vẻ mặt của Lý Phong Kỷ rất nghiêm túc, đáp lại một cách trang trọng.
Ông lão chậm rãi gật gật đầu rồi lại nhắc nhở: “Nhớ kỹ, tu luyện Tâm Kiếm thì không được nóng vội, phải thực hiện từng bước một, làm đâu chắc đấy”
“Vấn bối xin ghi nhớ.”
Lý Phong Kỷ trả lời.
Hai tay trái phải của ông lão lại một nữa cầm lấy hai quân cờ đen trắng, chuẩn bị bắt đầu một trận đánh cờ mới: “Điều cuối cùng, trong lòng không có vướng bận gì chính là tâm
cảnh tốt nhất để tu luyện Tâm Kiếm, ngươi đi đi!”
Lý Phong Kỷ nhẹ gật đầu, cung kính hành lễ với ông lão, sau đó quay người rời đi.
Đi trên con đường rợp bóng cây, trong đầu Lý Phong Kỷ vẫn còn vang lên lời nói của ông lão mù.
Bởi vì đang tập trung suy nghĩ, cho nên hắn đi rất chậm rãi.
Bất chợt, có một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, khiến cho. Lý Phong Kỷ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
“A, Lý công tử, Lý phế vật đây mà. Hôm nay làm sao thế, có phải hai chân cũng bị tật rồi không, đi còn chậm hơn rùa nữa:
Giọng nói đó vừa the thé lại còn kéo dài, nghe rất chói tai.
Lý Phong Kỷ nhìn về phía người đã thốt ra lời châm chọc đó, là Lâm Vũ. Vẻ mặt hän vẫn bình tĩnh, không thấy có chút tức giận nào.
“Chó ngoan không cản đường.”
Lý Phong Kỷ dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn Lâm Vũ, từ từ nói rõ từng câu từng chữ ra khỏi miệng.
Sắc mặt của Lâm Vũ dường như muốn bật cười, gã ta không ngờ rắng một tên phế vật như Lý Phong Kỷ lại dám to gan mở miệng chống đối mình.
Gã ta lại tiến một bước lên phía trước, bây giờ cơ thể của Lâm Vũ chỉ còn cách Lý Phong Kỷ chưa đến một tấc.
“Cút ngay, ta muốn đi qua.”
Lâm Vũ vô cùng ngang ngược, trên mặt vẫn nở nụ cười khinh thường.
Lý Phong Kỷ cười, ánh sáng trong đôi mắt hắn càng sáng hơn.
Xoet! Ngay lập tức, thanh trường kiếm lạnh băng được đặt trên cổ Lâm Vũ, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát da thịt, một cảm giác rét run truyền đến, khiến lòng người hoảng sợ.
Cơ thể của Lâm Vũ không khỏi run nhẹ.
“Ngươi dám ra tay với ta sao? Đồ phế vật nhà ngươi, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”
Lâm Vũ lên tiếng nói.
Lưỡi kiếm nhẹ nhàng di chuyển, cắt một đường lên làn da trắng nõn, những giọt máu đỏ nhanh chóng tràn ra.
“Ngươi.
Nhìn vào đôi mắt của Lý Phong Kỷ, trong lòng Lâm Vũ dấy lên sự sợ hãi. Bởi vì ánh mắt của người đứng trước mặt gã ta không có một chút cảm xúc nào, lạnh giá như băng tuyết ngàn năm.
“Tránh ral” Lý Phong Kỷ bình tĩnh nói ra hai chữ.
Bước chân của Lâm Vũ thoáng dịch chuyển, gã ta nghiến răng nghiến lợi mà chấp nhận bước qua bên cạnh một bước.
Lý Phong Kỷ thu kiếm lại, không thèm ngó Lâm Vũ thêm một giây nào nữa, cất bước rời đi.
Nhìn bóng dáng đã dần đi xa, Lâm Vũ đưa tay sờ nhẹ lên cổ của mình. Nếu gã ta cứng đầu thêm một chút nữa, chỉ sợ là động mạch trên cổ gã ta đã phun đầy máu rồi.
Thở dài một hơi, vẻ mặt của Lâm Vũ lộ ra sự tức giận khó có thể chịu đựng. Gã ta muốn đuổi theo Lý Phong Kỷ để chiến đấu đến cùng. Nhưng trong lòng Lâm Vũ lại có chút e ngại, lưỡi kiếm lạnh băng kia đã khắc sâu vào trong tâm trí gã ta. Còn ánh mắt sáng rực và vô cảm đó của Lý Phong Kỷ đã để lại cho Lâm Vũ một ám ảnh khó có thể phai mờ.
“Phế vật..... Ngươi xong đời rồi!”
Lâm Vũ siết chặt nằm tay, gã ta tức giận gầm lên một câu, xả ra cơn giận trong lòng.
“Ta cần một nơi không bị ai quấy Lý Phong Kỷ thầm nói trong lòng.
Hăn chuyển hướng, đi về phía Bạch Vân Phong.