- Trang chủ
- Tiên Thiên Hữu Luân
- Chương 12: Gặp nhau một lần nữa, tại tiên giới
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Devil
Chúa Quỷ vừa đi vừa ăn thịt xiên, vừa tìm hỏi đường tới núi hiền nhân ở nơi nào. Đoạn đi qua một khu chung cư vắng vẻ người đi lại, thì thấy một gã ăn xin rách rưới đáng thương, đang lê lết bò mà cắm lên một ngọn giáo có ghi dòng chữ " Bói quẻ, bói xu, xem tướng ", rồi dựng lên một chiếc bàn gỗ bị mục rữa.
Nhìn qua thì thấy lão có vẻ gầy gò yếu ớt, nhưng với ma nhãn tinh tường của ma tộc, Chúa quỷ nhận ra cốt cách của người này không tầm thường, tuy hai chân bị tật nguyền nhưng nếu không ẩn tu vi,người này ít nhiều cũng ở mức " Vương đồ ". Một con người có tu vi vương đồ, thật sự rất hiếm, chưa kể người này còn bị tật nguyền. Chúa quỷ có chút hứng thú với lão ăn xin kia, liền đi tới định thăm dò vài câu xem người này có thân phận thế nào.
Chúa quỷ đứng trước mặt lão ăn xin, hỏi:
" Lão có biết bói toán không? "
Lão ăn xin có chút vui mừng đáp lại bằng bốn câu thơ:<code> " Tung hoành ngang dọc bốn phương Sẻ ngang trời đất chốn nhân dương. Nhân dương không nhận, nhìn không thấu Thiên ma nhân tộc nhị từ đâu? " </code>Chúa quỷ nghe xong giật mình, lập tức tỏa ra sát khí nhắm tới lão ăn xin, rồi gặng hỏi:
" Làm sao ngươi biết? "<code>Luống sát khí này chỉ có lão ăn xin cảm nhận được, thực sự làm lão khó thở, bợi áp lực từ sát khí. Nhưng lão không hề tỏ ra lo lắng hay sợ sệt, bình tĩnh đáp lại: </code>" Lão đây cũng chẳng biết, có biết thì chỉ có quẻ mới biết. "
Chúa quỷ nhìn lão ăn xin không hề run sợ trước sự hiện diện của mình, không lẽ lão ta biết trước rằng ta sẽ ở đây, thì hạ sát khí.
" Vậy ngươi bói cho ta một quẻ, nếu đúng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu sai ta sẽ giết lão. Thế nào? "
Lão ăn xin cười nhẹ, rút một nắm quẻ, trong đó có vài quẻ đã bị gãy, nhưng vẫn cố sử dụng.
" Lão đây không biết, nếu quẻ sai thì cứ giết lão thay. "
Chúa quỷ nhìn lão ăn xin với ánh mắt kỳ dị, rồi ngồi bệt xuống đất đối diện với lão.
" Trước đó lão xin tự giới thiệu, lão tên Liêu Nguyệt Nhân, lão cũng hơn tám mươi tuổi rồi. Mà vẫn nhỏ hơn ngài chục tuổi, lão xin xưng làm em. Vậy tên ngài là chi, cần có tên mới có thể bói. "
Chúa quỷ nhận thấy tên này quả thực tinh ý, đúng là ta hơn chục tuổi, còn việc lộ tên cũng không việc gì. Chúa quỷ chấp nhận.
" Tên của ta, tên ta là Ma Phan Lang."
Lão ăn xin gật gật, bỏ nắm quẻ vào một cái cốc gỗ sứt mẻ, yêu cầu chúa quỷ lắc cho đến khi quẻ rơi ra, tối đa là ba quẻ. Chúa quỷ lắc lắc, còn lão ăn xin thì miệng lẩm nhẩm cái gì đó, chiếc quẻ rới ra đầu tiên là " Ái ", chiếc quẻ thứ hai rơi ra là " Họa ", chiếc quẻ thứ ba rơi ra " Tiềm ". Lão ăn xin nhìn ba quẻ rồi thở dài.
"Chiếc quẻ " Ái ", không lẽ ngài đã phải lòng ai? "
Chúa quỷ lúc này mặt không biểu cảm, đập nát chiếc bàn trước mặt.
" Nói láo, ta thân phận cao quý sao có thể phải lòng của ai? Quả nhiên tên ăn xin dởm nhà ngươi nói dối. "
Lão ăn xin vẫn thản nhiên mà nói:
" Đó là định mệnh, bộ chẳng lẽ đến nay ngài không nghĩ đến một ai, không nhớ tới một ai, hay say mê một ai hay sao? "
Lão ăn xin nói đến đây, chúa quỷ bỗng nhớ tới người thiếu nữ thiên thần kia. Đúng, thật sự đây có phải bùa ngải, hay do ta thực sự nhớ tới nàng?
Chúa quỷ tự đặt câu hỏi, suy nghĩ đôi chút.
Lão ăn xin nói tiếp quẻ thứ hai, " Họa ", sắp tới ngài sẽ gặp phải một việc bất trắc, một tai họa, không thể lường trước được, một cuộc chiến, à không, có cả nội chiến, thần dân của ngài sẽ gặp phải tai họa dáng xuống. Sảy ra một chuyện trước nay chưa từng xảy ra tại ma tộc.
Chúa quỷ vẫn nghi ngờ lão ăn xin, nghe đến việc này lại càng không tin. Thần dân của ma tộc rất quy củ, sảy ra nội chiến là không thể. Không lẽ có kẻ phản bội ma tộc, hay dán điệp.
Chúa quỷ thúc dục lão ăn xin một cách nghiêm túc kia:
" Nói tiếp đi. "
Chiếc quẻ cuối cùng, " Tiềm ", tiềm này không có nghĩa là ẩn, không phải là trốn, mà là chìm. Sau tất cả, ngài sẽ chìm vào một thứ gì đó và mắc kẹt tại đó.
" MÃI MÃI "
Chúa quỷ lúc này thái độ cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt đang suy tư điều gì đó. Một hồi lâu, chúa quỷ lên tiếng với tâm trạng cực kỳ cẩn trọng.
" Tỷ lệ chính xác về những lời bói toán của ngươi là bao nhiêu? "
Lão từ lúc làm thầy bói đến nay, được chính xác là 23 năm, bói 34420 lần quẻ, được biết là 33540 lần là chính xác, số còn lại do không gặp được thân chủ, lên đều chính xác. Không sai lần nào.
Chúa quỷ nghe hơi khó hiểu:
" Nghĩa là thế nào? "
Lão ăn xin cười cười:
" Thì những lần còn lại,ta bói được rằng họ sẽ chết. "
Chúa quỷ nghe xong một tràng cười vang lên, vậy nghĩa là ta sắp chết. Không ta không tin, ta sẽ thay đổi, thay đổi vận mệnh của chính ta. Chúa quỷ, bất thần đứng lên, lấy trong tay nải ra một thỏi bạc, ném cho lão ăn xin, rồi nói với lão.
" Được rồi, nếu sau này ta sẽ chết như lời bói toán của ngươi, coi như ngươi sẽ thoát chết. Còn nếu ta còn sống, ta sẽ quay lại giết chết ngươi."
Chúa quỷ nói xong toan định đi, thì lão ăn xin nói vọng lên:<code> " Hiền nhân tiên giới chớ tìm, Mọi họa đều bắt đầu từ đây. Tiên nữ mê hoặc lòng người, Ái ngữ nói rằng: "đó không sai ". " Chúa quỷ, quay lại nói với lão ăn xin: </code>" Ngươi làm như ta quan tâm. "
Lão ăn xin lại cười, ngồi nói thầm:
" Mà ta đâu có nói ngài sẽ chết đâu ta? "
Chúa quỷ đi một đoạn vắng người, trong đầu suy nghĩ tới lời nói của lão ăn xin. Chúa quỷ lập tức dùng ma nhãn tạo ra luồng xóng ma lực tìm tung tích của bọn thiên thần. Chỉ trong vài giây chúa quỷ đã tìm ra, Liền dùng phi thân mà phóng đi. hơn 4 giờ chạy bộ tới được chân núi " Hiền Nhân ". Chúa quỷ cảm nhận được một dạng linh lực cường đại không kém lão ăn xin kia.
Chúa quỷ dùng ma nhãn nhìn xuyên vật thể, mọi vật lẫn ánh sáng xung quanh biến mất, chỉ còn một vùng không gian màu đen trong mắt chúa quỷ, thấy một ngọn linh lực màu trắng rất lớn trên đỉnh núi. Chúa quỷ liền chạy tới nơi có ngọn linh lực kia. Trong vòng mười năm phút đã tới nơi.
Chúa quỷ thấy một người đeo kính tròn, mặc trang phục trùm kín đầu có hoa văn đôi chút kỳ lạ, giống như một pháp sư, hắn đang cầm trên tay một quyển sách có bìa gỗ, hoa văn loằng ngoằng như dễ cây, đồng thời phát ra ánh sáng xanh dương, xung quang chỉ là một vùng cỏ rộng lớn, và một ngôi nhà gỗ nhỏ đằng sau con ngươi bí ẩn kia. Người kia thấy chúa quỷ, đưa tay mở chiếc mũ chùm đầu. Tay trái đang cầm sách lập tức đóng lại.
Người bí ẩn kia lên tiếng hỏi:
" Cho hỏi, ngươi là ai, đến đây có việc gì? "
Chúa quỷ nhìn thái độ của người này có chút kiêu ngạo, nói năng không kính ngữ. Chúa quỷ tỏa ra sát khí, dùng phi thân mà thoắt biến ra trước mặt tên pháp sư kia, toan định giết. Vừa đến chúa quỷ mới nhận ra tên pháp sư đã giơ tay phải ra trước mặt chúa quỷ cùng với một vòng tròn ma pháp màu trắng.
Chúa quỷ lập tức dùng trái đánh bật tay của tên pháp sư lên trên. Vừa lúc đó từ vòng tròn phóng ra một luồng hỏa khí lực che kín cả một vùng bầu trời. Tấn công thất bại, cũng may chúa quỷ tránh được, nếu không ít nhiều cũng bị thương. Chúa quỷ chuyền ma lực cường hóa cánh tay phải, đấm vào bụng tên pháp sư với tốc độ rất nhanh. Tên pháp sư kia cũng rất nhanh trí, đã trang bị vòng tròn ma pháp phòng bị ở bụng, khi va chạm liền vỡ tan vào hư không. Còn lực dư chấn,tên pháp sư lợi dụng nhảy ra đằng sau để giảm lực, lực quá mạnh, tên pháp sư cường hóa tay trái, cào mạnh xuống đất mà vẫn bị xê đi một đoạn.
Chúa quỷ bất ngờ cảm thấy bàn tay tê dát, giơ tay lên nhìn thì thấy bàn tay bị xước không lý do. Bất thần nhìn sang tên pháp sư. Chúa quỷ đang ẩn tu vi thì bộc phát hoàn toàn. Luồng áp lực ghê gớm tỏa ra từ chúa quỷ, tên pháp sư nhận thấy người này không phải là con người. Liền dơ hai tay xin hàng. Vì tu vi người này rất cao, đến một hiền nhân như hắn cũng không thể đánh lại.
" Hãy khoan, có gì từ từ nói, đánh nhau không giải quyết được gì, nếu tiếp tục, ngọn núi này sẽ vỡ tan ra mất. "
Chúa quỷ không hạ tu vi mà bước tới gần tên pháp sư, hỏi:
" Ngươi có biết đường tới Hiền Nhân Tiên Giới không "
Tên pháp sư kia gãi đầu, trả lời:
" Đường tới tiên giới, thì ta biết, nhưng ta không giúp ngươi lên đó được đâu. "
Chúa quỷ càng tỏa ra sát khí mạnh mẽ, mặt sát mặt, nhìn tên pháp sư như muốn ăn tươi nuốt sống.
" Ngươi không giúp ta, không lẽ ngươi muốn chết? "
Tên pháp sư kia hơi hoảng hốt:
" Không ý ta, là ta biết nơi đó ở đâu, chứ đi lên kiểu gì thì ta không biết. "
Chúa quỷ thắc mắc gặng hỏi:
" Lên? Ý ngươi là sao? "
Tên pháp sư cười khổ, tay chỉ thẳng lên trời.
" Thì tại vì, Hiền Nhân Tiên Giới ở ngay trên kia mà. "
Chúa quỷ như được khai sáng, nhận ra điều này cũng có lý. Chúa quỷ đã lục soát hết cả ngọn núi này cũng không thể nghĩ rằng có một thung lũng tồn tại ở đây. Nhưng trên cao kia thì có thể đấy. Chúa quỷ hạ tu vi xuống nói vơi tên pháp sư kia.
" Ngươi tên gì? "
Tên pháp kia thắc mắc, hỏi tên hắn làm quái gì?
" Ta tên Tân Thiên, họ Ngạo. "
Chúa quỷ nghe xong không nói một lời nào, hạ thân quỳ xuống trước mặt Tân Thiên.
Tân Thiên thấy vậy hơi mắc cỡ, tay vẩy vẩy.
" Thôi nào, làm gì mà phải trịnh trọng tới vậy, không cần phải tạ lỗi gì đâu. "
Chúa quỷ bỗng bật dậy, nhảy một nhát bay vút lên trời. Cú nhún chân quá mạnh, làm thủng một lỗ to tướng trên mặt đất. Tân Thiên Thì đứng lặng.
" Ơ? "
Cú nhảy của chúa quỷ vút bay vượt qua cả tầng mây, lên cao hơn nữa thì mờ nhạt nhìn thấy bóng của hàng trăm bóng đen kỳ lạ đang lơ lửng giữa không trung. Lên cao nữa chúa quỷ nhận ra đấy là hàng trăm hòn đảo lớn nhỏ khác nhau. Khung cảnh trong mắt chúa quỷ lúc này là một khung cảnh hùng vĩ, bao gồm các hòn đảo đồ sộ sộ,trước mặt chúa quỷ có một thác nước khổng lồ chảy thẳng xuống rồi hóa thành sương, thấy có một hòn đảo trống trơn toàn hoa và cỏ gần đó. Chúa quỷ từ bàn tay xuất phóng ra một sợi dây xích dị băng, trên đầu sợi dây làm một con dao nhỏ, ném găm vào hòn đảo đó rồi kéo chúa quỷ về hướng hòn đảo kia.
Đáp xuống một cách nhẹ nhàng, bỗng chúa quỷ nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía xa xa. Liền hạ thấp tu vi đến cực đại, bò lê dưới đất đến gần thì thấy có hai nữ thiên thần đang ngồi vừa hái hoa vừa tâm sự với nhau.
"... Ta mong răng chuyện nãy sớm chấm rứt, mỗi ngày nhìn thấy ngài ấy như vậy, ta không chịu được..."
Vừa dứt câu nữ thiên thần kia bật khóc, người còn lại thì an ủi:
"... Thôi nào, ngươi nghĩ ta không phiền lòng hay sao, mỗi ngày đều lo sợ rằng ngài ấy... "
"... Ấy, không được nói bậy... "
" Ta ta... xin lỗi... "<code>Bỗng từ xa một thiên thần khác bay tới ở hướng đối diện. Chúa quỷ vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay gương mặt này, gương mặt hiền hậu,đôi mắt hơi đượm buồn, và mái tóc màu vàng nâu ánh lên dưới nắng. Chúa quỷ trong chốc lát bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ấy, bỗng dật mình tỉnh lại, thì nghĩ trong lòng lại căm hận. </code>Nữ thiên thần kia tới nơi nói:
" Hai ngươi ở đây làm gì nữa? Mau về thôi, Thiên Hậu đã tỉnh lại rồi. "
Vừa dứt câu, hai nữ thiên thần kia vui sướng như điên, lập tức vứt giỏ hoa xuống đất mà bay đi.
Nữ thiên thần vừa bay tới không đi ngay mà bay tới cầm lại hai giỏ hoa, Chúa quỷ nhân lúc hai thiên thần vừa rồi đi khuất, chúa quỷ lập tức chạy tới chỗ nữ thiên thần đang đứng mà nắm lấy cổ áo ra lời hăm dọa:
" Ngươi, đúng là ngươi rồi, thật hay ta đỡ mất công tìm, mau, mau giải bùa cho ta. "
Nữ thiên thần bất ngờ thấy chúa quỷ bỗng dưng xuất hiện trước mặt, thì chỉ biết đứng lặng.
" Em không hiểu, ngài nói bùa ngải gì? Mà sao ngài lại ở đây? Làm cách nào? "
Chúa quỷ nghe vậy càng thêm tức giận, sát khí tỏa ra mạnh mẽ, khiến nữ thiên thần kia hoảng sợ. Một giọt nước mắt bỗng lăn trên má, chúa quỷ vừa nhìn, lòng đã nhói đau, lập tức hạ sát khí xuống. Nữ thiên thần hoảng sợ lùi lại, phất tay, toan bỏ đi thì không may vấp ngã, chúa quỷ thấy vậy thoắt biến đã đỡ được nữ thiên thần kia.
" Ngươi kỳ lạ thật, ta thật không giận được ngươi."
Nữ thiên thần kia nhìn chằm chằm vào chúa quỷ, mắt với mắt không rời. Chúa quỷ lúc nào cũng lạnh lùng, hay cáu giận, mà giờ đây lại nhìn nữ thiên thần kia với anh mắt trìu mền như vậy, nữ thiên thần kia thật bất ngờ. Còn chúa quỷ lúc này đã nhận ra, không có bùa ngải gì cả, chỉ là hắn... đã tương tư quá nhiều mà thôi, chúa quỷ thả nữ thiên thần ra, đôi mắt trìu mến vừa rồi đã không còn.
Từ phía xa có thêm một nữ thiên thần khác bay đến, thì thấy chúa quỷ đang đứng cùng với một thiên thần khác thì hốt hoảng:
"Lưu Ngọc. Này tên kia, ngươi là ai, sao lại tới đây được? Định bắt cóc Lưu Ngọc nhà ta à. "
Lưu Ngọc thấy vậy liền trấn áp lại:
" Bình tĩnh lại nào Bích Giao, đây thực ra chính là người đã cho chúng ta số hoa tử tiên lần trước đấy, chớ vô lễ. "
Chúa quỷ liền diễn biến theo ý của Lưu ngọc:
" Ta là thần y, lần trước đã tặng cho các ngươi số thảo dược quý hiếm đó, ta tới đây hôm nay cũng là ý của Lưu Ngọc mời ta đến xem bệnh tình của Thiên Hậu. Ngươi còn không vui mừng mà còn mắng ta như thế. "
Bích Giao nghe đây chính là người đã tặng cho số hoa tử tiền lần trước, lại còn vất vả tới tận đây là để khám cho Thiên Hậu, thì hiện ra gương mặt bối rối.
" Em xin lỗi, em tưởng có người định bắt cóc Lưu Ngọc lên phản ứng hơi thái quá, mong ngài bỏ qua cho, còn về phần Thiên Hậu thì xin người đi theo em. "
Chúa quỷ toan định đi theo thì Lưu Ngọc cản lại nói thì thầm:
" Nhân lúc này ngài hãy đi đi, đừng ở lại tránh gây phiền phức cho ngài, còn em sẽ biện hộ lại cho ngài sau. "
Chúa quỷ nhăn mặt, phất tay:
"Vậy ra tên ngươi là Lưu Ngọc, ngươi không cần lo cho ta, ta thực ra muốn xem Thiên Hậu là ai. "
Lưu Ngọc lập tức phản đối:
" Xin đừng đi, Thiên Hậu chính là người cai quản cả tiên giới này, thực lực của ngài ấy đã đạt tới cảnh giới thần, ngài ấy chính là thần Sinh Mệnh, trong tay ngài ấy còn mang một loại dị quang là "Thực Dương Kim Quang " và một thần quang " Kim Hồi Quang ", ngài ấy rất mạnh, nếu gặp ngài ấy sẽ lập tức nhận ra ngài không phải... con người. "
Chúa quỷ rất bất ngờ, không ngờ tiểu nữ này đã nhận ra thân phận thật của hắn từ lâu, vậy mà hắn cứ nghĩ cô gái này mãi mãi sẽ không thể nhận ra được. Thiên Hậu, thần sinh mệnh mang sinh mệnh lực có thể trao sự sống cho bất cứ thứ gì, xác chết lâu năm, cây đốt thành than. Mang trong mình thần quang có khả năng chữa bách bệnh, phục hồi vạn vật mọi trạng thái. Vậy thì cớ gì chính mình lại có thể mắc bệnh.
Chúa quỷ không quan tâm nhiều đến lời nói của Lưu Ngọc, bởi lẽ cô ta vẫn chưa biết đến thực lực của chúa quỷ, vậy thì càng không biết gì về thân phận là vua của ma tộc. Nhưng gì cô ấy biết chỉ rằng ngài là một ma thần tộc. Khi tu vi của một người thấp hơn người kia thì khả khi giấu thấp hơn là rất khó, nhất là đối với người yếu hơn. Tuy cá thể sử dụng ma lực, có cấp bậc tu luyện khác với ca thể sử dụng linh lực là chỉ có tám bậc.
" khởi nguyên kỳ - sơ đoạn trung kỳ - cổ trung kỳ - quỷ - quỷ vương - đại ma vương - khổng đại nguyên - tối thượng "
Chúa quỷ ở bậc khổng đại nguyên tức ngang với thần cấp, nên việc ẩn tu vi với Thiên Hậu rất dễ dàng. Nhưng điều đó không quan trọng bởi Thiên Hậu đã biết rõ chúa quỷ có thân phận ra sao.