- Trang chủ
- Thất Giới Truyền Thuyết
- Chương 707: Thần bí chi nhân
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Giữa hiện trường, bóng người lóe lên, bóng sáng sắc tím đỡ lấy Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp đang rơi xuống. Cúi đầu, người đó thở dài nhè nhẹ, thuận tay truyền cho hai người một luồng chân nguyên, sau đó dùng nhu kình nhẹ nhàng hạ bọn họ xuống. Sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Hắc Sát Hổ Vương.
Tấn công lén bất ngờ khiến cho Hắc Sát Hổ Vương vốn chưa hết lửa giận cất tiếng gầm rung trời, nhưng khi hắn nhìn thấy nhân vật trước mắt mình, không nhịn được kinh ngạc hô lên một tiếng, rồi chất vấn:
- Ngươi là ai, tại sao lại nhìn bổn vương như vậy?
Người thần bí toàn thân lấp lánh hào quang sắc tím, khuôn mặt dường như bôi một lớp phấn vàng, hai mắt sáng rực mà sắc bén, lóe lên một luồng sát cơ khiến người thấy lạnh lòng. Âm trầm giận dữ nhìn Hắc Sát Hổ Vương, người đó giọng hận thù lên tiếng:
- Ta là ai, ngươi cho ta sẽ là ai? Khắp trong thiên hạ hận ngươi như thế nào, ngươi nghĩ ai là người có khả năng nhất?
Hắc Sát Hổ Vương có chút mơ hồ, do dự đáp lại:
- Điều này rất khó nói, bổn vương kết oán không ít, ai biết được ngươi là người nào chứ. Bây giờ bổn vương chẳng có tâm trí vòng vo tam quốc, ngươi hãy nói thẳng ra đi, có gì bổn vương đều chấp nhận hết. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Người thần bí lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi không chấp nhận cũng không được. Hôm nay đã gặp nhau ở đây, ta đương nhiên sẽ bắt ngươi đền hết tội nghiệt mà ngươi đã phạm phải khi xưa, chịu chết đi, Hắc Sát Hổ Vương!
Tay phải giơ ra phía trước chụp vào không gian, một thanh trường kiếm nằm lạc dưới mặt đất bay ngay vào lòng bàn tay hắn.
Trường kiếm trong tay, toàn thân người thần bí này ánh tím mất đi, một tầng ánh sáng xanh đen chói mắt mờ hiện, theo sự huy động của tay phải hắn, tầng tầng lớp lớp ánh xanh tụ lại trên kiếm, hình thành làn kiếm cả trượng, lại có khí sắc bén khiến người lạnh buốt trong lòng, bay vụt đến cuốn lấy cơ thể Hắc Sát Hổ Vương.
Âm trầm nhìn một kiếm đó, Hắc Sát Hổ Vương giọng sắc bén nói:
- Tiểu tử, tu vi của ngươi không tồi, nhưng chỉ dựa vào đó mà dám nhe nanh múa vuốt trước mặt bổn vương, ngươi còn non dại lắm.
Còn đang nói, thân ảnh hắn đã biến thành bốn, tránh né làn gió thần bí đó, từ mé bên tung ra đòn công kích mãnh liệt.
Hắc Sát Hổ Vương lúc này do bởi thương thế trước đó nghiêm trọng, thực lực bị ảnh hưởng rất lớn. Bất quá hắn cũng là cao thủ hàng đầu của Yêu vực, sức sống cũng như sức chiến đấu bản thân hắn mạnh mẽ hơn ngưòi bình thường rất nhiều, do vậy lúc hắn ra tay khí thế tung hoành. Hơn nữa lại có thêm sự giúp đỡ của thiên vương bên cạnh, hai người phối hợp như đã định trước, từng trận yêu khí bao phủ khắp trường, có ý muốn thôn tính nhân vật thần bí kia.
Cưòi lạnh một tiếng, người thần bí bay người theo kiếm, trong khi thân thể đang di động với tốc độ thần tốc bất ngờ xoay người đánh ra một kiếm, một làn kiếm vàng chói hệt như rồng xanh, chỉ chớp mắt đã phát ra vài trăm làn kiếm sáng, xâm chiếm từng góc độ, hình thành một tầng sương mờ ánh áng sắc xanh, nhanh chóng xua tan yêu khí, đánh phá ảo thuật của đối phương.
Cũng đúng lúc này, người thần bí uốn mình nhô lên từ mặt đất, trường kiếm trong tay quét ngang, hai tay nhanh chóng bắt ấn pháp quyết, toàn thân ánh sáng sắc xanh đen bùng ra như vỡ tung, tuôn trào hệt như cả biển mây, bao phủ khắp không gian phương viên vài chục trượng, hình thành một kết giới phong bế, bề mặt kết giới lấp lánh sắc xanh nhạt mờ mờ.
Ngạo nghễ giữa không trung, người thần bí ánh mắt sắc như đao, quát lạnh:
- Kiếm phá tầng vân, nộ trảm thiên long! (1)
Trường kiếm trên đỉnh đầu sừng sững hướng thẳng lên trời xanh, thân kiếm xoay tròn kêu lên như sấm sét, tầng tầng kiếm quang bay vụt lên trời hội tụ lại thành một cột kiếm dài trăm trượng, theo sự khống chế của người thần bí điên cuồng chém xuống, đồng thời thân kiếm phân tán, hình thành thế kiếm biến hoá ra ngàn vạn, xâm chiếm từng khu vực nhỏ.
Lúc này, chiêu tấn công của người thần bí, ánh kiếm chói mắt như ngàn lớp kiếm, từng lớp từng lớp tuôn ra hệt như một tấm lưới ánh sáng, từ trên hạ xuống thu nhỏ vào giữa.
Đối mặt với kiếm đó, Hắc Sát Hổ Vương hơi cau mày, vừa múa quyền phản kích, vừa trầm ngâm nói:
- Kì quái, tại sao cảm giác lại rất quen thuộc?
Không xa, Yêu vực thiên vương đó khẽ quát lên:
- Hổ Vương cẩn thận một chút, kiếm đó rất quỷ dị, dường như khắc chế được yêu khí của chúng ta, có vẻ như một loại kiếm quyết nào đó của Đạo gia.
Hắc Sát Hổ Vương giật mình, sau đó lập tức hiểu ra cất lời:
- Thì ra là Ngọc Thanh kiếm quyết của Đạo viên, khó trách có chút quen mắt.
Phát hiện ra nguồn gốc của người thần bí, Hắc Sát Hổ Vương gầm lên một tiếng giận dữ, quyền phải lấp lánh ánh lục vung ra mãnh liệt, lập tức một con hổ ánh sáng bắn ra phía trước, kèm theo làn khí xoay tròn với tốc độ cao sinh ra một luồng lực phá hủy cực mạnh, chớp mắt đã va chạm trên kết giới của người thần bí.
Dùng điểm đánh vào mặt, một chiêu tấn công mạnh bạo của Hắc Sát Hổ Vương đã phá được một tầng kết giới, khiến cho khí lưu trong cơ thể hắn theo lổ hổng đó điên cuồng bắn tới. Nhưng đúng lúc này, kết giới bốn phía do bởi xuất hiện lỗ hổng nên nhanh chóng thu gọn lại với tốc độ thần tốc khiến người ta kinh khiếp, lực thu nhỏ chấn bay Hắc Sát Hổ Vương và Yêu vực thiên vương trong lúc chưa kịp phản ứng qua lổ hổng đó.
Vì vậy, Hắc Sát Hổ Vương và thuộc hạ hơi kinh ngạc. Còn người thần bí giữa không trung lại không một chút kinh sợ, đúng vào sát na hai kẻ địch đang bị phân tâm, thân thể giữa không trung lóe lên, xuất hiện ở trước lỗ hổng, trường kiếm trong tay phải rung lên, ba trăm bảy mươi hai kiếm lóe lên phát ra, từng làn ánh kiếm mở rộng thu vào, ăn mòn thân thể của địch nhân.
Đang ở trong luồng khí lưu đánh tới, Hắc Sát Hổ Vương tâm thần hoảng loạn, linh thức sắc bén lúc này dường như hơi chậm chạp, vì thế hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đợi sau đó. Khi ảnh hưởng của khí lưu đối với cơ thể yếu đi, linh thức của Hắc Sát Hổ Vương cũng tự nhiên khôi phục trở lại, nhưng lúc này, chiêu tấn công sắc bén trên đầu đó vừa hay chém xuống, lại thêm làn kiếm đáng sợ trước mắt, khiến cho hắn lập tức rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Nhận thấy không cách nào né tránh, lại khó có thể bố trí phòng ngự mạnh mẽ trong chốc lát, thân thể Hắc Sát Hổ Vương vội vàng hóa thành ánh sáng, tạo nên làn sáng đen sậm, biến mất trong màn kiếm phủ chụp.
Hành động bất ngờ đó của Hắc Sát Hổ Vương đã giúp hắn tránh được mặt đáng sợ của công kích, giảm nguy hiểm đến mức nhỏ nhất. Còn Yêu vực thiên vương cách hắn chỉ một bước lại chọn phương thức phản kháng trước khi chết, đúng vào lúc làn kiếm đến sát cận kề, thân thể hắn mãnh liệt hoá thành thú, khôi phục lại hình dáng yêu thú nguyên thủy, dùng bản năng thú tính trời cho để chống chọi với đòn tấn công đó.
Giao chiến kịch liệt chớp mắt qua đi, Hắc Sát Hổ Vương may mắn thoát chết, nhưng Yêu vực thiên vương đó đỡ thẳng một chiêu tấn công của người thần bí, cơ thể khổng lồ vỡ tung thành bốn năm mảnh, gần như chỉ có nguyên thần là chạy thoát được.
Bay lên không trung, người thần bí vung kiếm chặn lại luồng nguyên thần, sau đó ngàn vạn kiếm ảnh với kiếm quang sắc xanh tạo thành một kết giới chặt chẽ bao vây kẻ địch đang muốn chạy thoát vào trong.
Hoàn thành những việc đó, người thần bí vẻ lướt nhìn khuôn mặt âm trầm của Hắc Sát Hổ Vương, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Thế nào, Hắc Sát Hổ Vương? Sắc mặt ngươi sao lại đầy vẻ sợ hãi và kinh hoàng thế kia?
Nghe những lời nói đó Hắc Sát Hổ Vương phẫn nộ, gào lên:
- Tiểu tử chớ vội ngông cuồng, bổn vương chẳng qua lúc trước đã bị trọng thương, tạm thời nhường cho ngươi chút ngọt ngào mà thôi. Tiếp theo, thật sự ai sống ai chết, điều này rất khó nói.
Người thần bí cười lạnh lùng một tiếng, khí tức có chút đau thương tang tóc, ngẩng đầu nhìn về phía xa, khẽ thì thào:
- Nếu như ngươi ngày nào đó biết tất cả mọi thứ, có lẽ chúng ta đã không phải thế này. Đáng tiếc …
Ngắm nhìn nhân vật thần bí giữa không trung, hai mắt Hắc Sát Hổ Vương đảo ngược, trong lòng đang nghĩ cách đối phó. Rất nhanh, Hắc Sát Hổ Vương liếc nhìn nguyên thần của thuộc hạ ở bên cạnh, đáy mắt lóe lên một tia âm trầm, hai môi hơi hơi ngậm lại, dùng phương thức Yêu vực để trao đổi với thiên vương đó.
Cách đó vài trượng, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp đang yếu ớt nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt lộ ra sắc thái lạ thưòng, dường như bởi vì sự xuất hiện của người này lại khiến cho họ có ý niệm mưu cầu sự sống.
Ra sức nghiêng đầu, Đan Thanh kiếm hiệp yếu ớt hỏi:
- Đại sư, xem hắn ta giống ai?
Pháp Quả đại sư yếu ớt đáp lại:
- Toàn bộ Đạo viên đã bị tiêu diệt, duy nhất chỉ còn Vô Vọng thì không rõ tung tích, hay là …
Hay là cái gì ông không nói rõ, bất quá ý của ông hoàn toàn rõ ràng rồi.
Đan Thanh kiếm hiệp nghe vậy, khẽ nói:
- Ta cũng có ý phán đoán như vậy, chỉ có điều tu vi của người này và Vô Vọng không phù hợp.
Pháp Quả đại sư buồn buồn than thở:
- Thế sự nhiều biến đổi, ai có thể ngờ được chứ?
Đan Thanh kiếm hiệp lặng người, sau đó cười cười, khoé mắt ngập đầu đau khổ.
Lúc này, Hắc Sát Hổ Vương và Yêu vực thiên vương đã có kết quả. Chỉ thấy nguyên thần của thiên vương đó chủ động bay sát đến Hắc Sát Hổ Vương, trong ánh mắt khó hiểu của người thần bí, hai người bọn chúng liền hợp nhất lại, khí thế của Hắc Sát Hổ Vương đột nhiên tăng lên mãnh liệt đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Có chút hơi bất ngờ, cũng hơi kinh ngạc, lúc người thần bí phát hiện được sự bất thường, muốn ngăn chặn lại thì đã không kịp, chỉ có thể gầm lên một tiếng giận dữ, thân thể hắn từ trên không trung bay đảo ngược hạ xuống, tạo thành một cột ánh sáng màu xanh đen, bao vây Hắc Sát Hổ Vương vào trong.
Một tiếng hổ gầm phát ra từ miệng của Hắc Sát Hổ Vương. Sau khi đạt được thực lực to lớn, Hắc Sát Hổ Vương toàn thân lấp lánh ánh đen, chuyển động theo phương hướng ngược lại, tạo thành cơn cuồng phong sắc đen, đối chọi với cột sáng của người thần bí đang thu nhỏ vào trong. Ma sát tạo ra những hoa lửa chói mắt, bộc phát âm thanh sấm sét kinh trời động đất.
Phương hướng không giống nhau, hai luồng sức mạnh đó càng đối kháng càng khẩn trương, khiến cho Hắc Sát Hổ Vương ở bên trong và người thần bí ở bên ngoài đồng thời cuốn vào bên trong, trừ khả năng cố gắng chống đỡ ra ai cũng khó mà thoát được. Cả hai đều gia tăng tu vi đến mức cao nhất, trong cơn cuồng phong hủy diệt, tiến hành chiến đấu người ngoài không cách gì thấy được.
Trên mặt đất, Đan Thanh kiếm hiệp và Pháp Quả đại sư đều kinh hãi quan sát trận đấu, cặp mắt vô thần ngoài trừ có thể nhìn thấy cột gió xoay tròn đó ra, căn bản không cách gì nhìn rõ bóng người lóe lên chuyển động đan xen nhau bên trong. Lúc này đối với họ, ngoại trừ suy luận ra, chỉ còn duy nhất phán đoán trên cơ sở sấm chớp rung trời cùng màu của cơn cuồng phong.
Thời gian cứ trôi đi cùng với âm thanh sấm giật liên miên không ngừng. Khi tốc độ xoay tròn của cơn cuồng phong đã mạnh quá mức giới hạn, tất cả mọi thứ xung quanh đều chịu sự ảnh hưởng của nó, mặt đất thì cát bay đá chạy, đất bụi tung bay lên không, Pháp Quả đại sư và Đan Thanh kiếm hiệp đang quan chiến cũng bị cuốn lên không trung.
Nơi chân trời, mây đen tản mác, cuồng phong gầm rú, cột gió chói mắt đó cho dù có cách xa trăm dặm vẫn nhìn thấy rất rõ. Khá lâu sau, cuồng phong suy yếu, cột gió cũng giảm tốc độ, hai người bay lơ lửng trên không trung cũng bất ngờ rơi sầm xuống mặt đất, miệng kêu lên những tràng tiếng kêu thống khổ yếu ớt.
Tiếng sấm đã rền xa, cát bụi khe khẽ cuốn lên. Khi cột gió kết thúc, hai người chuyển động đan xen ai nấy bị bắn đi, rơi xuống mặt đất lắc lư không ổn định, tiếng thở hổn hển nghe rõ ràng lan toả ra xung quanh.
Ổn định lại tư thế, ánh kim trên khuôn mặt người thần bí mất đi, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, khoé miệng đọng lại vết máu, ánh mắt lạnh như băng.
- Là ngươi! Không ngờ sau bao ngày không gặp, tu vi ngươi lại tiến bộ thần tốc đến vậy.
Giận dữ đưa mắt nhìn vào người đó, Hắc Sát Hổ Vương sắc mặt sầm lại, trong ánh mắt tiều tuỵ xơ xác lộ ra cái vẻ bất ngờ và kinh ngạc. Nhân vật thần bí đó là ai? Tại sao Hắc Sát Hổ Vương lại kinh ngạc như vậy?
Ghi chú:
(1) Kiếm phá tầng vân, nộ trảm thiên long! = Kiếm phá tầng mây, giận chém rồng trời.