- Trang chủ
- Thất Giới Truyền Thuyết
- Chương 346: Xuất Thủ Vô Tình
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Một tiếng long ngâm phá vân truyền đến, vào thời khắc nguy hiểm thần kiếm của Lục Vân khẽ rung động rồi nhanh chóng xoay tròn, phát ra những thanh âm tựa như lôi minh chấn thiên. Trong nháy mắt thần kiếm hoá thành một đạo kiếm phong lao tới như một mũi tên, trực diện bắn phá liên tiếp vào đỉnh ngũ hành thất tuyệt quang cầu.
Tiếp đó, Lục Vân khẽ điểm nhẹ đầu bàn chân, thân thể chàng nhanh chóng chuyển động ngược lại trong không trung, Như Ý Tâm Hồn kiếm trên tay xuất ra hơn một ngàn tám trăm đường kiếm, liên tục tạo ra những đạo kiếm mang có cường kình mãnh liệt. Cuối cùng các đạo kiếm mang lại tụ hợp thành ngũ đạo xích hồng kiếm cương, sau đó nhằm vào năm người trên không trung chém tới.
Điện quang và hoả thạch, song phương lần đầu giao chiến, chỉ thấy một đạo xích hồng cuồng phong chói mắt liên tục tấn công vào trung tâm kết giới. Khắp tứ phía phong lôi đồng thời phát sinh, những tia thiểm điện uốn éo như những con ngân xà. Vô số tia lửa được sinh ra do ma sát giữa phong trụ và kết giới, tạo thành một ngọn đuốc liên tục xoay tròn bên trong kết giới. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Trong lúc phản kích, năm đạo cường kình kiếm mang của Lục Vân kết hợp lại với nhau, liên tục đánh vào đạo quang cầu đang tự động xoay tròn. Tuy những lần tấn công đó đều mạnh như sét đánh nhưng không mang lại tác dụng nào, cường kình từ bốn phía liên tục gia tăng áp lực tấn công vào thân thể Lục Vân, khiến tốc độ của chàng bắt đầu giảm dần, chỉ một lát sau thì dừng hẳn lại và bị sức ép mạnh mẽ đó đè nén xuống mặt đất.
Nhìn Lục Vân với con mắt diễu cợt, Ngọc Tiêu Sinh cười lớn:
- Lục Vân, không thể tưởng rằng ngươi lại chết ở trong tay của ta. Ngũ Hành Thất Tuyệt trận này rất khác biệt với các trận pháp khác. Hắc... hắc! Không phải là ngươi tự phụ lắm sao, nào là nhất thân tu luyện chính tà lưỡng đạo pháp quyết, bây giờ thì thế nào hả? Không có biện pháp nào cả sao? Nếu sớm biết như thế thì ngươi không nên đến đây?
Lúc này khuôn mặt Ngọc Tiêu Sinh hiển hiện vài phần đắc ý.
Nhãn thần trở nên lạnh lẽo, Lục Vân lạnh nhạt nói:
- Như thế này mà có thể giết được ta ư, nếu vậy thì ngày trước ta đã chết ở Dịch viên không biết bao nhiêu lần rồi. Ngươi nghĩ rằng trận pháp này thực sự hoàn mỹ sao, thực sự đáng sợ lắm sao? Nào, bây giờ ngươi hãy mở to mắt ra xem ta phá vỡ Ngũ Hành Thất Tuyệt trận như thế nào.
Trong lúc lên tiếng, Lục Vân nhanh chóng thi triển kiếm quyết, Như Ý Tâm Hồn kiếm tự động xoay chuyển rồi rú lên một tiếng chấn nhĩ, âm thanh của nó vang vọng bên trong kết giới khiến cho những người bố trận đều chấn động, ai ai cũng ẩn ước một cảm giác run sợ. Chỉ chớp mắt thần kiếm ảo hoá thành thần long bay lượn trên không trung, sau đó rống lên một tiếng vang trời rồi huyễn hoá thành hàng ngàn đạo quang ảnh. Nhất thời mọi nơi bên trong kết giới đều bị bao phủ bởi những đạo kiếm mang lăng lệ, đang liên tục tìm phương pháp phá giải trận pháp.
Đối phương thận trọng quan sát một chiêu vừa rồi của Lục Vân, bọn họ vội vàng khởi vận chân nguyên để toàn lực phòng ngự, hiển nhiên không muốn cho chàng bất kỳ một cơ hội mỏng manh nào để phá trận. Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ đang tập trung tinh thần thì Lục Vân lại đột ngột thu hồi kiếm quyết, sau đó trên tả thủ chàng xuất hiện một phật quyết, còn hữu thủ kết thành một đạo ấn, song thủ bình lập ở trước ngực.
Phật quyết và đạo ấn, nhị sắc quang mang đồng thời xuất hiện, Kim Thân Bồ Đề và Đại La Thần Quân cùng nhau phân lập ra hai bên tả hữu, trong lúc Lục Vân thi triển pháp quyết thì chúng biến hoá thành một thanh, một kim, lưỡng sắc quang hoa riêng biệt. Cuối cùng lưỡng sắc quang hoa lại xen lẫn vào nhau, biến hoá thành một đạo quang tiễn với mũi tên óng ánh kim sắc còn trên thân lấp lánh thanh sắc, sau đó lập tức nhằm đỉnh của quang cầu bắn phá một cách mạnh mẽ.
Trên ngọn núi lớn mang vẻ hiu quạnh và tĩnh lặng, một đạo quang mang cường đại phân tán ra khắp tứ phía, trông như những đám mây lơ lửng giữa bầu trời. Cùng với nó là một âm thanh như phích lịch thần lôi giáng thế truyền đến, khiến cho dãy núi yên tĩnh bỗng nhiên tràn ngập ánh sáng, mặt đất rung động dữ dội như đang xảy ra một trận đại địa chấn. Trong đợt phản kích lần thứ hai này, Lục Vân cùng lúc sử dụng phật, đạo, lưỡng môn pháp quyết đã dung hội trong cơ thể mình để bắn phá quang cầu. Cuối cùng, với sức mạnh kinh thiên của chúng, chàng đã phá tan Ngũ Hành Thất Tuyệt trận. Trận pháp vừa bị phá vỡ, tứ phía không ngớt vang lên những tiếng gào thét kinh hãi, những đệ tử có tu vi thấp kém trong Minh Tiêu các đều bị cường kình phản chấn làm trọng thương, còn Ngọc Tiêu Sinh bị chấn động đến mức hôn mê ngay đương trường.
Ở phía trên, thần sắc Minh Tiêu các chủ nhất thời kinh hoảng, ngọc tiêu trong tay vội vàng hoành ngang theo thế hoành tảo thiên quân, một đoạn tiêu khúc kỳ diệu tựa như thiên lôi quán đỉnh vang lên, ngay lập tức đã kích trúng thân thể Lục Vân. Trong lúc không chú tâm phòng bị, Lục Vân thụ trọng thương, khoé miệng rỉ ra một dòng tiên huyết. Nhãn thần loé lên những tia âm hàn, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân khẽ thiểm động, sau đó hướng vào vị trí của mười ba người trong Minh Tiêu các kích tới. Hắc mang chớp sáng, Ma tông pháp quyết "Tâm Dục Vô Ngân" mang theo tinh thần lực mạnh mẽ, có khả năng chấn tan hồn phách được xuất ra, đồng thời kích trúng thân thể mười ba người này, khiến cho bảy người bị chấn bay ra xa, năm người bị trọng thương.
Lúc này tiếng tiêu đã trở nên hỗn loạn, thanh âm phát ra đều là những tiêu khúc vô cùng ngắn ngủi nên Lục Vân dễ dàng tránh né được, sau đó thân ảnh chàng khẽ rung động rồi xuất hiện trước mặt Minh Tiêu các chủ. Toàn thân Lục Vân được bao phủ bởi màn hắc vụ dày đặc, trông giống như một ma tôn có khí tức tà ác bá đạo sung mãn. Giật mình kinh hãi, nhãn thần Minh Tiêu các chủ sắc bén như lưỡi dao. Cùng lúc đó tiếng tiêu trở nên lăng lệ và đáng sợ hơn trước, mang theo một luồng âm sát mạnh mẽ, hoá thành vô số đạo quang nhận nhằm màn hắc vụ bao quanh thân thể Lục Vân phách tới.
Hữu thủ khẽ hướng thẳng ra phía trước, Như Ý Tâm Hồn kiếm đang bay lượn trong không trung lập tức quay trở lại tay của Lục Vân. Cấp tốc huy động hữu thủ, thần kiếm trên tay Lục Vân phát ra vô số âm thanh cuồng liệt như muốn phân tranh cao thấp bằng trận chiến thanh âm, tuy nhiên song phương lại rơi vào tình trạng giằng co, nhất thời chưa thể phân thắng bại.
Trên khuôn mặt Lục Vân hiện ra một tia tiếu ý nhưng giọng nói lại có phần tà dị:
- Tiếng tiêu của ngươi đích xác là rất hay, nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này thì ngươi sẽ không thoát khỏi số mệnh đâu. Bây giờ ngươi hãy mở mắt ra mà xem ta kết thúc tất cả mọi chuyện!
Lời nói vừa dứt, hữu thủ Lục Vân huy động thần kiếm từ phía trên chém xuống, một cỗ hắc sắc kiếm mang hàm chứa ma khí kinh thiên điên cuồng xoáy tới, tấn công trực diện vào giữa ngực Minh Tiêu các chủ.
Lạnh lùng quan sát một nhát kiếm đang kích tới, ánh mắt Minh Tiêu các chủ lấp lánh một tia nhìn âm sâm, lập tức thân ảnh bà huyễn hoá thành năm bóng mờ để thoát khỏi đợt tấn công của Lục Vân một cách vô cùng huyền bí, sau đó xuất hiện phía sau lưng chàng. Trong lúc này thân ảnh Minh Tiêu các chủ khẽ thiểm động, vừa lăng không bay lên cao vừa múa tiêu và nhục chưởng để tạo thành những hình thù kỳ dị.
Không cần quay lưng lại nhưng thông qua Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân vẫn nắm rõ mọi động tĩnh của đối phương, chỉ là nhất thời chàng không biết Minh Tiêu các chủ đang có ý định gì. Nhìn qua tình thế phía dưới mặt đất, Lục Vân quyết định trước tiên phải huỷ diệt Ngọc Tiêu Sinh rồi mới tính đến chuyện khác. Ý nghĩ vừa dứt, chàng bất ngờ chuyển thân lao xuống dưới, vô thanh vô tức xuất hiện tại trước mặt Ngọc Tiêu Sinh, lãnh khốc nhìn hắn.
Cảm nhận được ý định của Lục Vân, trong đầu Ngọc Tiêu Sinh không khỏi phát sinh sự sợ hãi, hắn run giọng nói:
- Ngươi... ngươi định làm gì? Ngươi không nên làm như thế, bằng không sư phụ ta quyết không bỏ qua cho ngươi đâu.
Không biểu hiện một cảm xúc nào trước bộ dạng của hắn, Lục Vân lạnh lùng lên tiếng:
- Khi ở Dịch viên ngươi nên nghĩ đến bản thân mình sẽ có ngày hôm nay, nhân nào quả nấy, vì thế ngươi không thể chạy thoát được đâu. Bây giờ đã đến lúc kết thúc rồi, ở đây không một ai có khả năng cứu thoát được ngươi. Còn sư phụ ngươi ư, bản thân bà ta còn không thể tự bảo vệ được mình, lý nào lại có thể trả thù cho ngươi được sao. Hãy đến đây chịu chết đi, cho dù ngươi có muốn chạy cũng không thoát khỏi tay ta đâu.
Lục Vân vừa dứt lời, hắc mang khẽ loé lên, tinh thần lực với sức mạnh cuồng dũng dị thường đã nhanh chóng chấn huỷ đại não của Ngọc Tiêu Sinh. Hữu thủ Lục Vân áp vào đỉnh đầu hắn, nhãn thần của chàng lấp lánh ma mang, còn toàn thân lại xuất hiện vẻ âm sâm dị thường, có lẽ là do trong tim chàng đang tràn ngập sự cừu hận. Hoá Hồn phù xuất hiện mang theo khả năng tiêu hồn hoá cốt mạnh mẽ, lúc này Ngọc Tiêu Sinh chỉ biết thét lên hai tiếng hãi hùng, toàn thân co rút lại thành một quả cầu bằng thịt. Nhìn thấy tình cảnh mang đầy vẻ khủng bố này, tất cả môn hạ của Minh Tiêu các đều vô cùng kinh hãi, chúng điên cuồng gào lên một tiếng rồi vội vàng phân ra khắp tứ phía đào thoát.
Nhãn thần trở nên lạnh lùng, Lục Vân lập tức huy động Ý Niệm Thần Ba với tốc độ cao nhất để công kích. Chỉ thấy có bốn thân hình bị chấn tan, bốn đạo nguyên thần phi xuất khỏi bổn thể cách đó một trượng, sau đó lại bị Lục Vân thu vào trong lòng bàn tay một cách nhanh chóng.
Nhìn vào bốn đạo nguyên thần trên tay, rồi ngẩng đầu nhìn Minh Tiêu các chủ đang bay lượn ở phía trên, Lục Vân lãnh đạm nói:
- Môn hạ của ngươi đã trốn đi hết rồi, hiện giờ ở đây chỉ còn lại ta và ngươi mà thôi. Ngươi thử nói xem, ta có thể huỷ diệt được ngươi cùng với Minh Tiêu các này hay không?
Không một lời hồi đáp, tựa như không nghe thấy lời Lục Vân nói, Minh Tiêu các chủ vẫn chú tâm tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.
Thấy vậy, nhất thời Lục Vân không kiềm chế được cơn giận dữ, sau khi nhất cử huỷ diệt bốn đạo nguyên thần trong lòng bàn tay, chàng nhanh chóng chuyển thân bay lên. Đứng đối diện với Minh Tiêu các chủ, Lục Vân lạnh lùng lên tiếng:
- Động tác này của ngươi đã thực hiện được bảy ngàn chín trăm bốn mươi tám lần rồi, cho dù là ngươi có làm đến chín trăm chín mươi tám ngàn một trăm lần, hay là nhiều hơn đi nữa thì cũng thế mà thôi. Có vẻ như ngươi định sử dụng Cửu Cung Thiên Âm trận để đối phó với ta thì phải? Ngươi nghĩ phương pháp này có thể mang lại kết quả hay sao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để ngươi tâm phục khẩu phục.
Minh Tiêu Các Chủ vẫn không đáp lời, chỉ là sau khi nghe những điều Lục Vân vừa nói thì nhãn thần bà ta đột nhiên chuyển biến. Hiển nhiên là đối với một con người mang đầy vẻ thần bí như Lục Vân, bà ta vô cùng kinh ngạc. Vừa để ý quan sát Lục Vân vừa gia tăng tốc độ, Minh Tiêu các chủ ném ngọc tiêu trong tay ra xa, nó phát ra một đạo quang phù sáng chói, ngay lập tức kết hợp với ánh sáng khắp tứ phía để tạo thành Mãn Thiên âm phù. Đạo âm phù này vừa liên tục kéo dài ra vừa tạo nên tầng tầng lớp lớp quang phù, chúng đan xen như những mạng lưới, hình thành một quang cầu mỹ lệ bao bọc Lục Vân vào chính giữa.
Quan sát Lục Vân bằng con mắt cừu hận, Minh Tiêu các chủ giận dữ thốt lên:
- Ta biết rằng ngươi rất đáng sợ, cũng biết là trận pháp này chỉ có thể cầm chân ngươi trong một thời gian mà thôi. Cho dù biết rõ như vậy nhưng ta vẫn tiến hành bố trận, ngươi có biết nguyên nhân tại sao không? Có thể là ngươi không hề nghĩ đến điều này, kỳ thực lý do rất đơn giản, đó là ta sẽ tranh thủ thời gian ngươi bị khốn trong trận để chạy trốn, đến khi ngươi phá vỡ được trận pháp thì ta cũng đi đến một nơi rất xa rồi. Lục Vân, ta sẽ khiến ngươi phải hối tiếc về tất cả những gì ngươi đã làm trong ngày hôm nay, sau này ngươi sẽ biết rõ điều này, nhớ đấy! Ha...ha...ha!
Thần sắc khẽ biến đổi, nhãn thần Lục Vân lấp lánh huyết mang, một cỗ ý niệm lăng lệ loé lên trong đầu. Không vội vàng ra tay phá giải trận pháp, Lục Vân lạnh lẽo nhìn Minh Tiêu các chủ nói:
- Biện pháp vây khốn ta trong trận pháp này đích thực là một cách hay, tuy nhiên ngươi đã quên mất một điểm, đó là ta không chỉ đến đây một mình, vì thế cho dù ngươi có muốn rời khỏi nơi này thì cũng không có khả năng đâu. Bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại Tiểu Linh Nhi, ta tin rằng nó sẽ khiến cho ngươi mãn ý.
Vừa dứt lời, trong đầu Lục Vân phát xuất một đạo tín hiệu công kích, lập tức giữa không trung, Tứ Linh thần thú rống lên một tiếng rồi xuất hiện ngay trước mặt Minh Tiêu các chủ.
Cẩn thận quan sát Tứ Linh thần thú trước mắt, thân ảnh Minh Tiêu các chủ nhanh chóng phân ra thành chín đạo nhân ảnh, hiển nhiên là định mê hoặc thị tuyến của Tiểu Linh Nhi rồi chớp lấy cơ hội đào tẩu. Tuy nhiên với cặp mắt song hoả nhãn tinh linh, Tứ Linh thần thú tựa hồ như đã nhìn thấy trước điều đó. Thân thể nhỏ nhắn của nó luôn luôn phong toả lối trốn chạy của Minh Tiêu các chủ, khiến cho bà ta mang đầy vẻ bực tức xen lẫn kinh hãi.
Thét lên một tiếng giận dữ, Minh Tiêu các chủ nói:
- Đáng ghét, thật là không tương xứng mà! Ngươi tưởng ta sợ con vật nhỏ bé như ngươi sao. Xem chưởng!
Bàn tay nhỏ nhắn của Minh Tiêu các chủ nhanh chóng xuất ra một chưởng có thanh thế kinh thiên động địa, kình lôi đột nhiên xuất hiện, chưởng lực cường hoành như nộ lôi giáng xuống phàm trần.
Chầm chậm rống lên hai tiếng, Tứ Linh thần thú đối với Minh Tiêu các chủ vừa khinh thị vừa có chút giận dữ. Trông thấy một chưởng đang phách tới, nó chẳng động thân cũng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng huy động song trảo phòng ngự trước ngự. Vốn dĩ Minh Tiêu các chủ nghĩ rằng chỉ cần kích trúng thân thể con Tứ Linh thần thú này, thì cũng đủ làm cho nó tan xương nát thịt. Bà ta không ngờ đến, với cường kình mạnh như vậy mà cũng không thể tiếp cận thân thể con tiểu linh thú này, mà ngược lại còn bị hai luồng lực đạo lăng lệ của nó chấn tan, khiến cho một chưởng đó tiêu tán vô hình vô tích như chưa từng xuất hiện.
Nhìn lại Lục Vân một lần nữa, thấy chàng đang nỗ lực phá trận, Minh Tiêu các chủ biết thời gian giành cho mình không còn nhiều, nhất thời bà ta không khỏi phát sinh lòng tàn nhẫn. Ngay lập tức thân ảnh bà ta xoay tròn nhanh như gió trong không trung, sau đó hoá thành một cơn lốc cuồng bạo trực diện tấn công Tứ Linh thần thú. Cảm nhận thấy sự phản kháng của đối phương, Tứ Linh thần thú rống lên một tiếng, thân thể nó nghịch chuyển ba vòng, đôi cánh trên thân thể huy động cuồng phong thành từng đợt công tới Minh Tiêu các chủ. Một tiếng kêu thất thanh vang lên, Minh Tiêu các chủ đã nhanh chóng bị chấn lui.
Chớp lấy thời cơ, Tiểu Linh Nhi phá không bay tới, há miệng phát ra một đạo quang trụ tam sắc trực diện xoáy tới thân thể Minh Tiêu các chủ. Trong lúc lùi lại phía sau, Minh Tiêu các chủ liên tục thét lên những tiếng cuồng nộ biểu thị sự căm phẫn vô cùng, hiển nhiên nguyên nhân là do Tứ Linh thần thú cường đại ngoài ý liệu, thêm vào đó là hiện nay bà ta đang rơi vào tình trạng không còn lấy một cơ hội trốn thoát, dù chỉ là mong manh.