.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Trục Du 2
Nhìn thấy hắn im lặng, Tịch Linh cũng cúi người lui khỏi đó.
“ cô giận ta sao?”
Tịch Linh dừng lại, khẽ lắc đầu: “Không có”
Từ đầu đến cuối, Phong Ly đều đối xử với nàng rất tốt, đưa thuốc cho nàng, quan tâm nàng.
Nhưng có lẽ Tịch Linh đã dần nhận ra bản thân đã có quá nhiều kì vọng không nên, Phong Ly không phải là Tịch Ly.
Nàng lạnh nhạt với Phong Ly chính là nàng quá đáng, tự mình không biết đúng sai phải trái có thái độ không tốt với ân nhân của mình.
Đứng dưới góc nhìn của Phong Ly, nàng là một bệnh nhân của hắn, chỉ muốn quan tâm nàng một chút, không hơn.
Tịch Linh bây giờ trăm lần ngàn lần tự cảnh cáo chính mình Phong Ly không phải Tịch Ly, là chuyển thế thì sao...!Tịch Ly của nàng đã chết, thực sự đã chết rồi.
Vạn năm đã qua, đáng lẽ ra Tịch Linh phải khắc cốt ghi tâm rằng nàng cái gì cũng không còn, không được phép tự mình ảo tưởng.
“ Hôm đó ta thực sự không kịp cản Ân Quỳ, cũng không phải thực sự muốn bỏ mặc cô”
“ Ừm, ta biết”
“Vậy tại sao?!!”
“ Triệu trưởng lão, chỉ là tai của ta không khỏe, muốn tìm một vị đại phu ta quen biết đến chữa trị, ngài rốt cuộc đang nghĩ gì?”
“ Vậy tại sao cô không đến tìm ta!? Tịch Linh!!”
“ ta chỉ không muốn làm phiền ngài thôi”
Giọng của y không thể kiềm chế được, vậy nên có không ít môn sinh tò mò vây lại xem.
Tịch Linh sẽ không để ân nhân của mình mất mặt, nàng liền một lần nữa hành lễ với hắn:
“ Tạ trưởng lão giúp đỡ thận tình, bệnh của ta nhờ ngài nên cũng đã dần khỏi, hôm nay may mắn đến dược đường gặp được ngài, cung kính cảm tạ”
Diệp Anh nhìn thấy tiểu cô nương xoay người rời khỏi, lại nhìn thấy trưởng lão đột nhiên ngẩn đầu nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Anh tinh nhạy, lập tức nói về bệnh của nàng với Phong Ly
“ Tịch cô nương bị điếc tai trái hơn một tháng mới chịu đi chữa, còn có bệnh ẩn âm ỉ không khỏi, đệ tử vừa đưa cho cô ấy phục cơ đan đã cải tạo loại bỏ và thêm dược tính khác, dùng liên tục 3 ngày sẽ dần dần hồi phục thính lực”
Chiều ngày hôm đó, Phong Ly cầm theo 2 bình rượu đi đến chỗ của Tịch Linh, lúc nhìn thấy hắn, đến nàng cũng ngơ ngác.
“ Ta lấy thân phận trưởng lão Dĩ Lạc cung ra lệnh cho cô, uống rượu với ta đi”
“...”
“ Vâng”
Tiểu viện của nàng hẻo lánh, ít người chú ý đến, thật ra bên trong hoa hoa thảo thảo thanh nhã, thậm chí đêm đến có thể nhìn thấy ánh trăng rất rõ ràng.
Chiều tàn tịch mịch, nàng cầm chung rượu rót cho cả 2 người, Phong Ly uống rượu như nước lã, nhưng chỉ vừa qua bốn chén, mặt y đã đỏ bừng nằm vật ra bàn.
Xem chừng Sương Ngọc không cho hắn uống rượu, tửu lượng kém như thế.
Tịch Linh thong thả nhấp môi thứ rượu quế hắn đem đến, hương thơm dịu dàng, đầu lưỡi đắng ngắt nhưng dư vị tuyệt vời đọng trong cổ họng mãi không tan.
Say rượu sẽ phá phách, Phong Ly đang nằm đó đột nhiên ngồi bật dậy, trừng mắt hung dữ lên nhìn nàng.
“ sao cô lại đối xử với ta như thế?”
“ xin lỗi, là ta không biết phép tắc nên đã vô lễ với ngài”
Câu trả lời bình thản như mây trôi nước chảy, mười phần hữu lễ cung kính, nhưng không phải câu trả lời hắn cần.
“ đừng giận ta...!Tịch Linh...!đừng giận ta...”
“ Ta thực sự không có giận ngài, nếu hôm đó ngài không cản Ân Quỳ, không chừng ta đã chết dưới tay nàng ta rồi, ngài còn cứu ta rất nhiều lần, sao ta có thể giận ngài?”
“ Nhưng cô không để ý đến ta...!cũng không đối với ta như trước kia...”
Tịch Linh khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn: “Như trước kia?”
“ Ở cung Dĩ Lạc, cô thường xoa xoa đầu ta, còn ăn cơm cùng ta, dạy ta tâm pháp...”
Tịch Linh thở dài: “ Triệu trưởng lão, đó là lúc ta mơ hồ nhầm tưởng ngài là...!nhưng ta và ngài đều đã lớn, Tịch Linh biết ngài hồn nhiên vô tư, nhưng ta lại vô cùng để ý đến sự trong sạch của cả 2 ”
Phong Ly mơ hồ giương mắt nhìn nàng, giọng nói giống như sắp khóc: “ Nhưng ta coi cô như tỷ tỷ, cô cũng từng nói với thúc thúc cô xem ta như đệ đệ...!sao bây giờ lại không phải nữa, chẳng phải trước đây rất tốt sao? Tại sao cô cứ đẩy ta ra xa...!ta thực sự không biết bản thân đã phạm lỗi gì...”
Tịch Linh nhìn hắn gục đầu xuống bàn, hiếm hoi không dùng giọng nói lạnh nhạt kia nói chuyện với y: “ Phong Ly, chúng ta chỉ mới quen biết, nếu ta có dã tâm tiếp cận ngài, ngài quá tin tưởng người khác rồi.
Phong Ly, coi như đây là lần cuối ta nói với ngài, hãy cảnh giác với Tịch Linh, đến ta còn không giữ được chính mình kiên định, sẽ có ngày ta làm ngài bị thương”
Hắn nằm bẹp trên bàn, xem chừng đã quá say, hít hít giọng mũi nghẹn ngào: “ Tịch Linh, ta không có gạt cô...!ta thực sự có cảm giác chúng ta quen biết rất lâu, ta thực sự rất thích cô...!thực sự rất thích...”
Tịch Linh thoáng bật cười: “ Phong Ly, ngài không hề có tình cảm nam nữ với ta, ngài biết rõ như thế sao lại còn cố chấp?”
Trong cơn mơ màng, hình như nàng thấy...!hắn đã khóc...
“ Tại sao...!sao lại không muốn làm tỷ tỷ của ta...?”.