- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 585: Súc Sinh
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
Đột phát vừa rồi, sau khi phá tan Linh Lực Chi Kén, nó cũng là đem trên người của hắn y phục phá toái không còn, chân chính là trần như nhộng thật.
"Nương tử nha..! Chúng ta thật sự lâu lắm rồi không có thân cận, hay là hôm chúng ta tiếp diễn chuyện dang dỡ trước đây đi..!"
Đang muốn buông Lưu Tố Hiền ra để mặc lại y phục, Trần Vân Thanh nhìn qua gương mặt đầy kiều diễm của Lưu Tố Hiền, trước ngực của hắn núi non trùng điệp quen thuộc của Lưu Tố Hiền ép tới, cách một tầng vải hắn cũng là cảm nhận được sự mềm mại của nó.
Nhớ đến chuyện mấy tháng trước đây tại Minh Châu Biệt Viện, hơi thở của hắn bỗng nhiên dồn dập cả lên.
Bây giờ là ban đêm, lại ở trong Trận Pháp, không ai quấy rầy bọn hắn, chính là thời cơ tốt nhất, ánh mắt của Trần Vân Thanh bây giờ không hiểu sao chuyển sang gần đỏ, dục hỏa trong người là lấn át toàn thân.
"Ân..! Không ....!"
Lưu Tố Hiền vừa kinh vừa giận, không nghĩ đến đúng lúc này tên khốn này sắc tâm nỗi lên, ánh mắt kia cũng quá đáng sợ một chút, đánh cho nàng một cái trở tay không kịp.
Nàng là muốn dùng tận khí lực vào hai tay đánh cho Trần Vân Thanh tỉnh táo ra, chỉ là bộ phận nhạy cảm đã bị Trần Vân Thanh chiếm lấy, toàn thân nàng như bị điện giật một dạng.
Trong người có thật nhiều thực lực nhưng cũng không thể nào sử dụng nó đi ra được đến, huy động song quyền đánh vào trên lưng của Trần Vân Thanh cũng chỉ như gãi ngứa cho y, không nỗi lên tác dụng gì.
"Hộc..!"
Trần Vân Thanh giờ khắc này cũng là không thể nào khống chế bản thân mình, điên cuồng đem môi thơm của Lưu Tố Hiền chiếm lấy, cánh tay dùng lực một chút.
Trong nháy mắt cung trang trên người của Lưu Tố Hiền đã tan biến không còn, giống như hắn một dạng, cả hai thân thể bây giờ là không một mảnh vải che thân, khí lực của Trần Vân Thanh hiện tại vô cùng mạnh, không mấy chốc đã đem Lưu Tố Hiền đặt tại dưới thân.
Tình cảnh hiện tại quá tế nhị, chỉ cần tiến tới thêm một chút nữa, hai người bọn họ là đã hoàn thành thành bước cuối cùng cách đây vào tháng chưa hoàn thành được, chân chính trở thành phu thê thật sự.
"Ân..! Thật xin lỗi..!"
Đúng cái lúc quan trọng nhất, nước mắt của Lưu Tố Hiền chảy ra như mưa, gương mặt cũng là bi thương tột cùng.
Chứng kiến cảnh này, đang dục sắc huân tâm Trần Vân Thanh như bị giội cho một gáo nước lạnh, lạnh lẽo từ đầu đến chân.
"Bốp..! Bốp..!"
Hắn là đang làm cái gì thế này..?
Lưu Tố Hiền là giúp hắn đột phá Yêu Sư nhị trọng cảnh giới, hắn là không có cảm ơn đối phương thì cũng thôi, còn là dùng sức mạnh muốn đoạt đi trinh tiết của đối phương nữa.
Hành động này có khác gì là cầm thú đâu kia chứ, so với lại mấy tên gian dâm đại đạo, như tên đám người đạo phỉ cướp bóc gian dâm trước đây, hắn là không khác gì cả.
Nên nhớ những người đó là những người trước đây mà Trần Vân Thanh hắn căm ghét nhất.
"Không cần..!"
Lưu Tố Hiền dùng tay nắm lại cánh tay của Trần Vân Thanh, không muốn cho hắn tiếp tục đánh vào gương mặt của mình một lần nữa.
Mới đánh có hai cái bạt tai, gương mặt đã sưng phồng lên, trên miệng còn rĩ máu ra, tiếp tục đánh nữa, e là sẽ đem gương mặt mình hủy đi mất.
Nàng vừa rồi đúng là rất giận Trần Vân Thanh, muốn đem tên này giết đi đều có trong ý nghĩ của nàng.
Nhưng nàng nghĩ lại, quen biết không lâu tuy nhiên nàng cũng có đôi chút hiểu Trần Vân Thanh, y không phải là một tên dâm tặc vô sĩ bại hoại, hành động vừa rồi, chẳng qua là không thể nào khống chế bản thân của mình mà thôi.
Thật vậy, nếu như Trần Vân Thanh mà muốn chiếm đoạt trinh tiết của nàng, mấy tháng trước nàng trúng Xuân Thu Phấn tại Chấn Nam Đại Sơn y là đã đắc thủ từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ.
Hiện tại nhìn y tự làm tổn thương bản thân của mình, trong lòng nàng có chút không nỡ, cũng có chút đau lòng, cảm giác này thật sự rất là khó tả a.
"Tố Hiền..! Cảm ơn em..!"
Trần Vân Thanh hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh trở lại, nắm lấy cánh tay ngọc của Lưu Tố Hiền, nhìn vào ánh mắt của cô ta, chân thành lên tiếng.
Dùng tâm hắn có thể cảm nhận được, hiện tại Lưu Tố Hiền trong lòng đã không còn trách cứ hắn nữa, nàng ta cũng đã khôi phục lại như xưa, đây là một điều đáng vui mừng nhất, chí ít hắn biết lần này mình là đã qua cửa rồi.
"Vân Thanh..! Anh đứng lên trước có được hay không..?"
Bình phục thì bình phục, tuy nhiên ở khoảng cách gần như thế này, hai người không một mảnh vải che thân, da thịt tiếp xúc, điều này làm cho Lưu Tố Hiền toàn thân nóng sốt.
Với người chưa từng trải như nàng làm cho nàng khó xử không thôi.
Nếu thật có thể.. Thật có thể..
Nàng hận không thể đem thằng khốn này một chưởng diệt đi cho rãnh nợ.
"Tố Hiền..! Hắc hắc..! Chúng ta thật lâu không có bên nhau rồi..! Em nói xem..!"
Thật sự Trần Vân Thanh đã bình tĩnh rất nhiều, cũng không còn bị dục hỏa thêu đốt tâm trí như lúc trước nữa, tuy nhiên tiếp xúc da thịt sát với lại một tuyệt thế giai như Lưu Tố Hiền.
Muốn nói hắn không có ham muốn là hoàn toàn giả tạo, hắn là thanh niên quá bình thường, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ trong lời đồn kia a.
"Vân Thanh..! Không phải anh..?"
Lưu Tố Hiền cả kinh thêm một lần nữa, mới vừa tỉnh táo lại đây thôi, không lẽ Trần Vân Thanh lại không thể khống chế được bản thân, lại muốn cường bạo nàng nữa đó chứ.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt không đổi của Trần Vân Thanh, nàng liền biết tên này vẫn đang bình thường, điều này không khỏi làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng là như vậy..! Tuy nhiên ngoài chuyện đó ra, chúng tôi vẫn còn có thể làm nhiều chuyện khác mà..!"
Trần Vân Thanh nụ cười không đổi, Lưu Tố Hiền vừa rồi không có tức giận làm cho lá gan của hắn lớn hơn, dục hỏa dù sao cũng là bị khơi dậy rồi, không tìm nơi phát ra hắn là bức rức khó chịu tại trong lòng.
"Này..! Anh..! Ân..!"
Còn không nói hết câu, môi thơm một lần nữa bị phong bế, không có cuồng bạo như lần trước đây, lần này Trần Vân Thanh khá là ôn nhu, như một đôi tình nhân hôn môi bình thường một dạng.
Trong lòng hắn hiểu rõ điểm mấu chốt của Lưu Tố Hiền ở nơi nào, chỉ cần không có vượt qua lằn ranh đỏ kia, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nói sao, hai người bọn họ âu yếm cũng không phải lần này, thân thể ngọc ngà của Lưu Tố Hiền có nơi nào mà hắn chưa từng chạm qua.
Đã có lần thứ nhẩy rồi, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, những lần tiếp theo cũng sẽ thuận lý thành chương mà thôi.
"Trần Vân Thanh! Dừng lại..! Nếu không tôi sẽ không có bỏ qua cho anh!"
"Tố Hiền! Em không cần thiết phải bỏ qua cho anh làm cái gì!"
Trần Vân Thanh cười quái dị.
Hoàn cảnh như thế này mà còn bảo hắn dừng lại, có mà tâm thần mới làm theo lời nói của Lưu Tố Hiền.
...
Sáng sớm hôm sau..!
"A..!".
"Cô muốn mưu sát chồng mình hay sao..!"
Trần Vân Thanh hét thảm một tiếng, âm thanh là vang vọng núi rừng, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà hắn gào thét thế này.
Đêm qua không ít lần hắn cũng gào lên, không có biện pháp, ai nhìn lại mấy vết răng sâu trên vai của hắn, cũng liền sẽ hiểu được vì sao hắn lại gào thét thê thảm như thế này.
Lưu Tố Hiền này thật không phải người mà, là người sẽ dùng hành động bình thường nói chuyện, không ai lại dùng răng như cô ta.
"Khốn kiếp..! Ai bảo anh..! Ai bảo anh..?"
Lưu Tố Hiền thật không thể nào nói nên lời được mà, những chuyện xấu hổ như thế kia, sao nàng có thể mở miệng được kia chứ.
Nếu mà Lại Tinh Tinh có mặt tại nơi đây, nhìn gương mặt khó xem của Lưu Tố Hiền hiện tại, có thể sẽ hiểu được vài phần, đồng thời cũng khá cảm thông.
Chính Lại Tinh Tinh cũng là nạn nhân bị Trần Vân Thanh dày vò suốt cả đêm kia mà, dù không đi đến nước cuối cùng kia, nhưng toàn bộ những tư thế đáng xấu hổ nhất, đều là bị tên súc sinh này bắt làm cả, thật hận không thể một đao đem y bổ ra làm hai a.
"Xoẹt.! Xoẹt...!"
"Được rồi..! Không giận..! Là lỗi của anh..!"
Trần Vân Thanh lại hôn lên má Lưu Tố Hiền một lần nữa, tự biết mình đuối lý, thế cho nên nhanh chóng mang trở lại trang phục cho mình, cũng là tiện tay giúp Lưu Tố Hiền mang lên cung trang.
"Hừ..!".
Lưu Tố Hiền thật không được tự nhiên, nhưng nghĩ lại toàn bộ thân thể ngọc ngà của mình từ trên xuống dưới đều đã rơi vào ma thủ của tên khốn kiếp này không chỉ một lần, cũng là đành chịu để y mang lại y phục cho mình.
Nói sao đêm qua bị tên cầm thú này hành hạ cho quá thảm đi, hiện tại toàn thân nàng đã không còn một chút khí lực nào cả, để y giúp mình ít việc cũng không là gì cả.
Hơn nữa được nam nhân của mình phục thị cho, cảm giác cũng thật là không có tệ lắm.
"Y phục này..?"
Mở mắt ra, nhìn trên thân mình màu đỏ nữ nhân cung trang phục sức.
Lưu Tố Hiền mày không khỏi nhíu lại, có chút không thoải mái.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc