- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 379: Địa Đầu Sơn
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
Qua chuyện vừa rồi, nàng biết Lưu Tố Hiền trong lòng là có để ý đến Trần Vân Thanh.
Nếu như không, sẽ không có để cho tên tiểu tử này rời đi một cách dễ dàng như thế này rồi. Thực lực của Lưu Tố Hiền là trên tên Trần Vân Thanh này quá nhiều mà, nếu muốn ra tay, Trần Vân Thanh hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát được.
Nàng chính là sợ Lưu Tố Hiền không nhẫn tâm ra tay, có ra tay thì nữa đường cũng sẽ nghĩ cách đem Trần Vân Thanh vớt đi ra, như vậy kế hoạch vốn hay lại trở thành giấy lộn, rất là không đáng giá.
"Vì cơ nghiệp vạn năm của Đại Hán..! Lưu Tố Hiền tôi có gì mà không làm được..!"
Kế hoạch thì rất hay, bài binh bố trận Lưu Tố Hiền làm cũng rất giỏi, nhưng khi nghĩ đến phải lợi dụng tên đáng ghét kia, nàng lại có chút hơi thẩn thờ, gương mặt còn là hiện lên vệt đỏ hồng.
Nhưng rất nhanh, nàng liền khôi phục lại một thân lạnh lùng như xưa.
Xâm chiếm Lạc Việt Vương Quốc, bình định Nam Khu, tạo bàn đạp thống nhất Nam Hoang Chi Địa, đây là ước mơ bao đời nay của Đại Hán Vương Quốc.
Vì mục tiêu này, Đại Hán Vương Quốc có thể bỏ ra bất kỳ một cái giá nào.
Lưu Tố Hiền nàng là một người nữ nhi, cũng có tình cảm của mình. Nhưng đem ra so sánh với lại đại nghiệp của Đại Hán Vương Quốc, nó chẳng thấm vào đâu cả, bằng mọi gia nàng phải thực hiện được kế hoạch này.
"Tiểu thư..! Cô đã quyết tâm làm như vậy, tôi sẽ ủng hộ đến cùng...!" Trên miệng của Lưu Phương Hoa hiếm hoi nở nụ cười hài lòng.
Đây mới là một Lưu Tố Hiền nàng muốn thấy, hành sự quyết đoán, không vướng tình nhân, cô gái này ngày càng trưởng thành cùng thành thục.
Giá như...giá như cô gái này là nam nhân thì tốt, khi đó, Đại Hán Vương Quốc nghiệp lớn càng sẽ trở nên rộng rãi..
Không như bây giờ, vì trốn tránh lại chạy đến một nơi nhỏ bé như Lạc Việt Vương Quốc này...
Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.
"Hoa Cô..! Tạm thời đừng nên để cho Trần Vân Thanh biết thân phận của mình quá sớm!" Lưu Tố Hiền nàng còn cần thời gian để đem Trần Vân Thanh nắm trong lòng bàn tay, nếu mà để cho Trần Vân Thanh biết được thân thế của hắn hiện tại, chuyện này có thể sẽ có biến.
"Tiểu thư..! Cô an tâm, tôi sẽ cho người sắp xếp!". Nếu mà cần thiết, đem luôn tên Trần Thiên Tâm kia diệt đi luôn cũng được, Trần Thiên Tâm người này đã là phế nhân, đã không còn có chút giá trị nào để lợi dụng nữa.
...
Chấn Nam Đại Sơn..! Giác Báo Sơn..
"Xoẹt..Xoẹt..!"
"May quá...! Cô ta không có đổi theo..!"
Trần Vân Thanh thi triển Phong Hình Bộ tiểu thành cảnh giới đến mức tối đa, qua hai tiếng đồng hồ, trong cơ thể của hắn Chân Khí đã hao đi gần hết thì hắn mới ngừng lại nghĩ ngơi lấy lại sức.
Đáng mừng là ở phía sau lưng, hắn đã không còn trông thấy hình bóng của Lưu Tố Hiền đâu, điều này làm cho hắn thở phào một hơi vô cùng là nhẹ nhõm.
"Xet.!"
"May mắn...!" Thái Na Trát ngay sau đó cũng xuất hiện bên cạnh trần Vân Thanh, nghe tên khốn này nói như vậy, trong lòng không khỏi đem tổ tông mười tám đời của Trần Vân Thanh ra mắng một lượt.
Cái gì gọi là may mắn Lưu Tố Hiền kia không đuổi theo? Rõ ràng là cô gái kia mắc bệnh hoa si, có tình ý với lại thằng khốn này, nên mới bỏ qua cho y một mạng, nếu như Lưu Tố Hiền mà thật tâm muốn lấy mạng của Trần Vân Thanh mày, với tu vi như bây giờ, có cho mày mười cái mạng cũng không có đủ chết, đừng có ở đó dương dương tự đắc mình may mắn.
"Chủ nhân..! Bây giờ chúng ta đi đâu...?"
Mắng chửi Trần Vân Thanh nàng cũng chỉ dâm để ở trong lòng, không có dám nói đi ra, nếu như không, nàng là biết hậu quả đến với mình sẽ không có dễ chịu gì cả.
Bây giờ Trần Vân Thanh này tu luyện cũng đã hoàn thành rồi, tiện nghi của người ta hắn cũng đã chiếm hết rồi, cũng không biết bước tiếp theo, Trần Vân Thanh sẽ đi về hướng nào đây.
"Đi đâu sao..?"
Câu hỏi của Thái Na Trát làm cho Trần Vân Thanh hắn rơi xuống trầm tư.
Bây giờ còn cách thời gian hai ba tháng mười hai bảy ngày nữa, cứ như vậy đi về đúng thật sự là có chút sớm, về hiện tại ngoài cùng Ngô Tiểu Diễm chơi đùa ra, nghĩ lại cũng không có làm chuyện gì khác được.
Nhưng bên kia bây giờ Ngô Tiểu Diễm cũng đã có tên Trần Kim Tiền kia chơi cùng rồi, chắc sẽ không cần một người thiếu gia như hắn về bên cạnh làm cái chi.
"Có thể trở lại Thác Nước Cao Thiên một chuyến không nhĩ..!" Trần Vân Thanh quay đầu về phía sau, ánh mắt có chút tham lam.
Mục đích mà Trần Vân Thanh hắn muốn quay trở lại Thác Nước Cao Thiên ngây bây giờ, cũng không phải là tham luyến cùng Lưu Tố Hiền ân ân ái ái, mà là vì tài nguyên trong tay của Trần Hoành Hải.
Hắn nhớ vừa rồi khi mình rời đi, vì quá vội vàng, nên là chưa kịp đem theo Túi Không Gian của Trần Hoành Hải.
Từ mẫu đối thoại giữa Lưu Tố Hiền cùng Trần Hoành Hải, hắn là biết được Trần Hoành Hải này thân phận không tầm thường, có khi là một đại tộc trên Cổ Loa Thành, người như vậy, bên trong Túi Không Gian chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ tốt, nếu mà đem nó lấy hết, đối với tu vi bây giờ của Trần Vân Thanh hắn sẽ được lợi ích không hề nhỏ.
Đặc biệt là vấn đề Yêu Kỹ, thứ mà hắn đau đầu nhất bây giờ, chắc cũng có thể nhờ lấy được Túi Không Gian của Trần Hoành Hải liền có thể giải quyết được mọi thứ.
Việc hắn quay lại lấy Túi Không Gian của Trần Hoành Hải là rất hợp tình hợp lý à nha.
Nên nhớ Trần Hoành Hải chính là do Trần Vân Thanh hắn góp công lớn giết đi, đồ vật của y, hắn bỏ vào trong túi riêng cũng không hề có cảm giác áy náy lương tâm..
"Chủ nhân..! Ý kiến của anh vô cùng hay, chúng ta hai người lập tức quay lại đi..!"
Thái Na Trát nghe Trần Vân Thanh nói như thế, đôi mắt cáo của nàng phát sáng, nhanh chóng gật đầu đồng ý, như sợ Trần Vân Thanh không chịu đi, nàng là đến bên cạnh của hắn, dùng mấy cái móng vuốt sắc nhọn, kéo chân của hắn lôi đi. Một bộ nếu mà anh không đi là không được với tôi một dạng.
"Hơ hơ..! Na Trát..! Vừa rồi ta chỉ nói đùa một chút thôi..! Là nói đùa một chút thôi..!"
Trần Vân Thanh khẽ đá nhẹ cái chân, đem mấy móng vuốt của Thái Na Trát đánh ra xa, một bộ như không có chuyện gì, cười đểu lên tiếng.
Đúng thật sự là Trần Vân Thanh hắn đối với lại tài nguyên trên người của Trần Hoành Hải rất là động tâm. Tuy nhiên, nghĩ đến trở lại nơi đó liền phải gặp mặt Lưu Tố Hiền, Trần Vân Thanh không khỏi rùng mình một cái.
Còn khi nhớ lại một kiếm mà cô ta chém ra không lâu trước đây, sau lưng của hắn là vã cả mồ hôi lạnh.
Nếu mà cô gái điên kia phát bệnh, một hai muốn đem Trần Vân Thanh hắn giết đi để diệt khẩu, như vậy đi về nơi đó không khác gì là chui đầu vào lưới cả, Trần Vân Thanh hắn đây còn chưa có muốn chết sớm như vậy đâu.
Nói nữa chỉ sợ những tài nguyên của Trần Hoành Hải bây chừ cũng đã rơi vào tay của Lưu Tố Hiền cả rồi, dù may mắn không gặp cô ta, Trần Vân Thanh hắn chắc cũng chẳng có thu nhập gì cả..
"Vậy bây giờ chúng ta..!" Thái Na Trát quăng đến cho Trần Vân Thanh một cái ánh mắt khinh thường.
Với lá gan còn bé hơn thỏ thế kia của Trần Vân Thanh, dám đi cùng Lưu Tố Hiền đó đối mặt bây giờ, đó mới là quái sự.
Nàng vừa rồi nói ra cũng chỉ muốn chọc quê tên khốn kiếp này một chút mà thôi, vì nàng biết chắc tên này sẽ không có đi đến nơi đó mà.
"Nơi đây là Giác Báo Sơn..! Như vậy cách Địa Đầu Sơn không có xa..!"
Chú ý nhìn lại nơi mình đang đứng một chút, Trần Vân Thanh có cảm giác quen thuộc, hắn nhớ mình đã đi đến nơi đây rồi, lục lại trí nhớ thì đúng là như thế thật, đây là nơi mà hắn đã lừa đám người Tô, Trần hai nhà, đem Song Giác Báo cướp đoạt đến tay, sau còn làm một vố, đem mấy tên kia chém tận giết tuyệt đi nữa kìa.
Địa Đầu Sơn mà Trần Vân Thanh hắn vừa rồi nói, chính là nơi mà tổ tiên của Tô Trục Lưu để lại bảo tàng. Lần này đi vào Chấn Nam Đại Sơn.
Ngoài chuyện muốn cũng Trần Hàn Xương lấy Khí Đan chia đều ra, còn một mục đích nữa chính là phải đem bảo tàng của Tô Gia thu vào đến tay, bây giờ mình đã đến gần như thế này, thời gian còn lại rất là dư thừa, đi đến nơi đó lấy bảo tàng rồi về cũng không có sao.
"Đi thôi..!"
Trần Vân Thanh quyết định đi đến Địa Đầu Sơn một chuyến, dù bây giờ trên ngừng của hắn tổng tài sản không dưới một triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, nhưng trên đời này có ai đi chê tiền của mình quá nhiều bao giờ, nói nữa mười triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, là đã gấp mười lần số tiền mà hắn có trong tay rồi, nào có lý do gì mà hắn lại đi từ chối kia chứ.
"Ò...Ò....!Rống...!"
Trần Vân Thanh đi không được mấy bước, liền nghe được tiếng bò rống đinh tai nhức óc, tỉnh táo nhìn lại, trước mắt mình không có xa, đã xuất hiện một con bò trâu đứng chắn ngang đường đi của mình.
"Ực..!"
"Trâu....Trên đời này có con trâu to như vậy hay sao..?"
Trần Vân Thanh nuốt khan một ngụm nước miếng, nhìn con trâu trước mắt mình đây, trong lòng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Trâu lớn thì hắn đã gặp rồi, nhưng mà lớn như con trâu trước mắt mình đây, lần đầu hắn nhìn thấy.
Nó cao tầm năm mét, dài đến mười mét, đứng trước mắt của nó Trần Vân Thanh cảm giác hết sức là nhỏ bé.
Ngay cả con trâu lớn nhất mình từng gặp được trước đây là Thủy Ngưu Thú ở Thác Nước Cao Thiên, đem so với con này thì cũng chỉ như đệ tử gặp sư phụ, thật không thể nào so sánh được.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc