- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 312: Ai Dám Tranh Dành
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
Còn bên kia Lê Sĩ Nguyên, nếu muốn giết một cái Yêu Sĩ bát trọng, không cần phải phiền phức bố trí Trận Pháp làm cái gì, chỉ cần khẽ phất tay, đối phương đã đi đời nhà ma rồi, nên nhớ Lê Sĩ Nguyên đây chính là Yêu Sư cường giả à nha.
"Bất kể mày là ai..! Dám đổ oan cho Cổ Cự Cao ta, như vậy chỉ có một con đường chết..!"
Cổ Cự Cao đi gần ra phía cửa sổ, đưa ánh mắt nhìn về xa xăm chân trời nắng âm, nhưng lời nói của hắn lại không hề có một tia nhiệt độ nào.
Khi hắn biết tu vi đối phương không cao, tạo nghệ Trận Pháp lại không có kém gì mình, ý nghĩ đầu tiên là tìm cách tìm ra người này, sau đó lôi kéo y gia nhập vào Cổ gia, Cổ gia sẽ xuất nhiều tài nguyên để tài bồi cho y, ngày sau Cổ gia sẽ có một tôn cường đại Trận Pháp Sư.
Nhưng tên này ngàn không nên, vạn không nên đem tất cả tội lỗi đỗ lên đầu của Cố Cự Cao hắn đây. Làm hắn phải gánh tội thay cho y, đưa đến biết bao nhiêu là phiền toái cho hắn.
Bình sinh trên đời này hắn là chúa ghét người nào đổ oan cho mình, bất kể người đó là ai, đều là phải chết.
"Tên Trận Pháp Sư kia có thể sẽ còn ra tay với lại Trần gia nữa, khoảng thời gian này, ông tìm người chú ý bên kia Trần gia một chút đi..!" Cổ Cự Cao ngẫm nghĩ một chút liền lên tiếng đối với Cổ Cường nói.
Tên kia hai lần diệt đi Trần gia Trưởng Lão, như thế khẳng định tên này đối với Trần gia chắc chắn có thù sâu oán đậm, y là sẽ không có ngừng tay giữa chừng như thế này đâu.
Rất lớn khả năng y sẽ chọn một cái mục tiêu tiếp theo để mà hạ thủ, việc của hắn hiện tại là phái người nhìn chằm chằm vào Trần gia, thế nào cũng có thể bắt được tên hung thủ.
"Nhị Thiếu gia..! Bên kia Trần gia ta nghĩ hiện tại đã có người của Phủ Thành Chủ nhìn chằm chằm vào rồi..!" Cổ Cường mỉm cười hồi đáp.
Những gì mà hai người bọn họ nghĩ ra được, bên kia Nguyễn Anh Tài cùng người Thành Chủ Phủ chắc chắn cũng là đã nghĩ ra được, như hắn tính không sai mà nói, hiện tại bên kia Trần gia đã có người của Phủ Thành Chủ ngày đêm giám sát, một con muỗi sợ là bay cũng không lọt.
Như lợi dụng tài nguyên trong tay phái người đi tới đó, thế nào cũng sẽ đụng độ với lại người của Thành Chủ Phủ, như thế có chút không hay.
"Thiếu gia...! Phu nhân một lần nữa gửi thư đến, nói chúng ta nhanh hồi Mân Việt Quận Thành..!"
Bây giờ đã là tháng mười hai, chỉ còn đúng một tháng nữa, Tết Âm lịch liền phải tới rồi, dễ hiểu tại sao phu nhân lại thúc giục bọn họ về gấp đến như vậy.
"Thế nào..? Không tìm được người đã mua đi Trận Đồ hay sao?"
Cố Cự Cao khẽ gật đầu, đi lâu như thế, hắn cũng là đến lúc phải trở về nhà rồi, nhưng vẫn còn một điều làm cho hắn không có cam tâm rời đi, đó là về tấm Thượng Cổ Trận Pháp kia, không tìm được nó, hắn ngày đêm không an tâm. Còn cái tên đổ oan cho hắn nữa, cũng phải tìm cho ra y mới được.
"Nhị thiếu gia..! Hoàn toàn không có.!" Nói cách khác là không có một tia hy vọng có thể tìm ra được người này.
Đáp án này là lật đổ lời cam đoan của hắn trước đây không lâu, làm cho hắn có chút mất mặt với lại Cố Cự Cao, nhưng cũng không có cách nào, những thế lực mà hắn nhờ vã, đến bây giờ không ai truyền lại tin tức tốt đẹp gì cả, ngay cả hắn tìm đến một tổ chức tình báo, bọn họ cũng từ chối mối làm ăn này.
"Như vậy thì cũng chưa chắc.!" Cố Cự Cao lấy từ bên trong Túi Không Gian một cái màu đỏ thắm như thiếp, nhìn bên trong một chút, hắn là gật đầu nói.
"Đấu giá hội danh sách vật phẩm.!"
Cổ Cường đương nhiên là nhìn ra được tấp thiếp mà Cổ Cự Cao mới lấy ra lai lịch, đây không phải là danh sách bảo vật quan trọng mà lần này La Lâm Thương Hội lấy ra đấu giá hay là sao?
Nhưng cũng không đúng, hắn đã nhìn qua, bên trong cái danh sách này không có một cái Trận Pháp Thư Tịch nào cả a.
Cổ Cự Cao nghĩ người thanh niên kia đem Trận Pháp đạt được đến đấu giá kiếm tiền, có phải là sai lầm rồi hay là không?
"Ông không hiểu..! Tóm lại lần này ta phải tham gia đấu giá hội một phen.!" Cố Cự Cao lắc đầu.
Hắn đương nhiên biết rõ ràng bên trong không có thứ mà hắn cần, nhưng lại có thứ mà tên thanh niên đạt được Trận Pháp kia cần, chỉ cần theo hướng này, hắn không tin không tìm ra được người đó... Nói không chắc tên kia có thể là...
"Ân..! Cô gái kia...?" Lơ đãng nhìn xuống bên đường phía dưới một chút, Cổ Cự Cao không khỏi ngẩn ngơ.
"Thiếu gia..! Có chuyện gì..?" Cổ Cường có chút không hiểu chạy đến bên cạnh bảo hộ cho Cổ Cự Cao.
"Cô gái đi cùng với lại tên Trần Tiêu Thiên bên kia, ông điều tra rõ ràng thân phận của cô ta cho ta..!"
Cố Cự Cao chỉ tay xuống bên dưới đường đi, vị trí mà hai cha con Trần Tiêu Thiên đang đứng, đối với Cổ Cường ra lệnh một cái.
"Vâng..! Nhị Thiếu gia..!"
Cổ Cường mỉm cười một cái, liền là nhanh chóng rời đi khỏi gian phòng này.
Hắn theo Cố Cự Cao nhiều năm như thế này, cũng chỉ bắt gặp Cố Cự Cao hai lần bảo hắn đi điều tra tin tức của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mà thôi.
Lần thứ nhất không tính, đó là người mà Cổ Cự Cao để ý là đệ nhất mỹ nhân Mân Việt Quận Thành, thậm chí là cả Lạc Việt Vương Quốc Lăng Tĩnh Y, đây là nữ thần trong lòng của quá nhiều thiên kiêu, ngay cả đại ca của Cổ Cự Cao cũng là đang cạnh tranh kịch liệt để chiếm lấy trái tim của Lăng Tĩnh Y, Cố Cự Cao đúng thật sự là không có cơ hội.
Nhưng lần này, hy vọng khá lớn, tại vùng thôn quê này, nghĩ đến sẽ không có ai đi tranh giành với lại Cố Cự Cao, cũng không có ai dám tranh dành với y đâu.
...
Hai tiếng đồng hồ sau! Thành Chủ Phủ đại môn phía trước!
"Phụ thân..! Như vậy là ta không cần phải làm thiếp của Nguyễn Văn Vận rồi..?" Trần Tố Nga hiện tại khá là vui mừng, đi ngược chiều trước mặt của Trần Tiêu Thiên mỉm cười lên tiếng hỏi.
Làm thiếp của con trai thành chủ đúng thật sự là có thể đem lại cho Trần gia quá nhiều lợi ích, cũng đem cho nàng khá nhiều quyền thế.
Nhưng đó không phải là thứ mà nàng muốn, thứ mà nàng muốn là chính thất danh phận, càng là muốn phu quân của mình là một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, là một đại anh hùng chân chính.
"Như con không muốn mà nói, như vậy thì không cần!" Trần Tiêu Thiên nhìn con gái mình vui vẻ như thế, cũng là hài lòng gật đầu.
Làm cha mẹ, trừ những người quá máu lạnh vô tình ra, có ai không muốn con cái mình hạnh phúc vui vẻ bao giờ, Trần Tiêu Thiên hắn không phải là máu lạnh vô tình hạng người kia, nên là nằm trong số những người muốn con gái mình hạnh phúc.
Lần này như không phải là Trần gia không còn con đường nào khác để đi, hắn cũng liền sẽ không có đưa con gái mình vào Phủ Thành Chủ gả nó cho Nguyễn Văn Vân làm thiếp, bây giờ thì hay rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, con gái hắn muốn làm cái gì cũng có thể được cả.
"Lần này trở về, phải nên chuẩn bị một phần lễ mọn để cảm ơn Nguyễn bộ đầu..!" Nguyễn bộ đầu mà hắn vừa nhắc đây không phải ai khác mà chính là Nguyễn Anh Tài.
Hắn nhớ lại khi mình mang theo tâm trạng nặng nề muốn diện kiến Thành Chủ để xin ông ta ra tay cứu giúp Trần gia một lần, cái giá mà hân bỏ ra như ai cũng có thể nhìn ra được là con gái của hắn.
May mắn nữa đường gặp được Nguyễn Anh Tài, tôn này bộ đầu muốn bàn với hắn chuyện sắp xếp một ít nhân thủ bên trong cũng như xung quanh Trần gia để bắt lấy tên hung thủ sát hại hai tôn Trưởng Lão nhà hắn.
Khi đó hắn mới tỉnh ngộ ra hóa ra người mà hắn nghi ngờ bấy lâu nay không phải là Cổ Cự Cao, mà là một người hoàn toàn khác.
Hắn biết mình đã trách oan cho Cổ Cự Cao, đồng thời áp lực như núi mấy ngày nay mà Cổ Cự Cao tạo ra cho hắn cũng liền biến mất không còn, cả người hắn như trẻ ra mấy tuổi một dạng, dĩ nhiên, việc đem con gái mình ra làm vật hy sinh cũng không cần phải bàn đến rồi.
"Phụ thân...! Chúng ta vẫn phải nên để phòng vị Nhị Giai Trận Pháp Sư kia.!"
Cảm ơn tôn Nguyễn Anh Tài kia là một chuyện, nhưng Trần Tố Nga nàng hiểu, nguy hiểm của Trần gia mình vẫn còn là chưa có qua đâu, có một tôn Nhị Giai Trận Pháp Sư là địch, thật sự là không dễ dàng đối phó, nhất là đến hiện tại, đối phương là người nào, gia tộc của nàng cũng còn không có biết.
"Con nói không sai...! Ta hiện tại cũng đang lo lắng về chuyện này..!"
Trận Pháp Sư vốn là chức nghiệp cường đại bậc nhất bên trong tu luyện giới, có người từng nói dù có đắc tội với bậc quân vương, cũng không cần đắc tội với lại Trận Pháp Sư.
May mắn dành cho Trần gia bọn họ là tôn này Trận Pháp Sư cấp bậc không phải quá cao, còn chưa đột phá Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, còn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, nếu như không, bọn họ liền là phải chết chắc rồi.
Hiện tại hắn đang cầu trời khấn đất làm sao, tên Nhị Giai Trận Pháp Sư này là tán tu Trận Pháp Sư, như y có sư thừa hay là Trận Pháp Sư công hội thành viên mà nói, Trần gia bọn họ sẽ gặp phải tai ương rồi.
"Trần gia chủ...! Không cần lo lắng...! Tên Trận Pháp Sư thần bí kia xin cứ giao cho tôi xử lý ..!" Lo lắng trong lòng của Trần Tiêu Thiên không có lời giải, chỉ là phía trước người phát ra âm thanh dường như muốn giúp hắn làm chuyện này rồi.
'Cổ Cự Cao..?' Trần Tiêu Thiên nhìn về phía trước mắt cách mình không xa người vừa lên tiếng kia, trong lòng không khỏi run sợ.
Cổ Cự Cao tại bên Chấn Nam Tửu Lâu kia phát ra khí tràng đến giờ nghĩ lại hắn vẫn còn sợ hãi bên trong lòng.
Nghe âm thanh cùng khẩu khí của y lần này đến đây là tìm mình, không phải y đến để mà tính toán chuyện hồi sáng hắn nghi oan cho y là hung thủ đó chứ?
Nếu như vậy lần này mình khó lòng thoát khỏi tai họa rồi.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc