- Trang chủ
- Bát Long Quy Nguyên Truyện
- Chương 153: Tuyệt Đại Thiên Kiêu!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Hắc Tâm Lão Ma
"Vân Thanh sư huynh..! Theo tôi nghĩ không hẳn là như thế, có thể là vì Tiểu Diễm cô nương đối với kiếm pháp Yêu Kỹ không hợp, nếu như chuyển tu qua một bộ Yêu Kỹ khác, không chừng có thể có thành tựu lớn!" Trần Tú đi đến bên cạnh của Trần Vân Thanh, khẽ ôm quyền chào hỏi xong, liền là nêu ra kiến nghị của mình.
Hắn đến đây cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn, Ngô Tiểu Diễm luyện kiếm cũng như sự quan tâm của Trần Vân Thanh dành cho Ngô Tiểu Diễm hắn đều là nhìn tại trong mắt.
Lấy ánh mắt của hắn, Ngô Tiểu Diễm không hẳn là thiên phú Yêu Kỹ yếu kém, mà là vì có khả năng Yêu Kỹ đang tu hành không thích hợp với cô ta.
Hắn đã đọc qua một cuốn sách, trong đó có một câu chuyện như thế này, bên kia Đại Hán Vương Quốc, có một môn phái lớn, trong đó có đôi thầy trò tình nghĩa khá sâu nặng, người học trò tu hành Yêu Quyết tiến bộ thần tốc, đột phá cảnh giới cũng rất là nhanh, người sư phụ thấy như vậy liền rất cao hứng, quyết định chọn người này là người kế nhiệm tiếp theo của môn phái, còn dốc lòng đem trấn môn đao pháp của môn phái truyền cho tên học trò kia, với mong muốn y có thể phát dương quang đại môn phái của mình.
Nhưng thật sự đáng tiếc, người học trò kia tu luyện suốt ba năm vẫn là không thể đem bộ kia kinh thế đao pháp tu luyện đến nhập môn. Người sư phụ thấy như thế liền vô cùng thất vọng, nghĩ tên học trò mình là một tên vô dụng, đuổi y ra khỏi sư môn, đem chân truyền của mình đặt lên vai một tên đệ tử khác.
Không ngờ sau đó ba năm, người đệ tử bị đuổi khỏi sư môn kia bỗng nhiên quay lại, lúc này thực lực của y cực cao, đánh bại toàn bộ cường giả bên trong môn phái, bao gồm người sư tôn năm xưa vô tình trục xuất y ra khỏi sư môn. Thứ Yêu Kỹ mà tên đệ tử kia sử dụng để đánh bại tất cả cường giả là kiếm pháp Yêu Kỹ.
Đến lúc này mọi người mới vỡ lẽ ra, hóa ra không phải là vì người đệ tử này thiên phú kém, mà là do đao pháp Yêu Kỹ vốn không phù hợp với y, tông môn không biết đến điểm này đã đuổi đi một tuyệt thế thiên tài, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
Môn phái kia như Trần Tú hắn nhớ không lầm tên là Bá Đao Môn thì phải.
"Người tu vi cao, không có nghĩa là người thầy giỏi! Trần Tú, lần này thật cảm ơn anh rất nhiều!" Trần Vân Thanh đi đến vỗ nhẹ vai của Trần Tú một cái, lên tiếng cảm ơn nói.
Câu chuyện vừa rồi Trần Tú kể ra, nó làm cho Trần Vân Thanh hắn ngộ ra rất là nhiều điều, cái ý nghĩ Ngô Tiểu Diễm không có thiên phú về Yêu Kỹ cũng hoàn toàn thay đổi.
Đúng thật như Trần Tú nói, Ngô Tiểu Diễm không có thiên phú về luyện kiếm, nhưng hắn lại đưa kiếm pháp Yêu Kỹ cho Ngô Tiểu Diễm tu hành, cái này có khác gì hắn là tay sư phụ có mắt không tròng kia đâu chứ.
Để xem, hắn liền đi thu thập nhiều loại Yêu Kỹ đến đưa cho Ngô Tiểu Diễm tu luyện, xem cô ta thích hợp với môn nào thì sẽ giúp đỡ cô ta dung luyện thật nhiều loại Yêu Kỹ đó.
Chỉ đến khi nào thử hết các loại Yêu Kỹ mà Ngô Tiểu Diễm vẫn không có tiến triển, khi đó mới nhận định Ngô Tiểu Diễm không có thiên phú về Yêu Kỹ phương diện này cũng chưa có muộn.
"Vân Thanh sư huynh..! Anh không có trách tôi nhiều chuyện là được rồi!" Trần Tú hơi khẽ mỉm cười, cung kính với lại Trần Vân Thanh nói.
Hắn đề ra câu chuyện kia, cũng là muốn thử xem phản ứng của Trần Vân Thanh như thế nào?
Có khi nào tên này vì việc hắn chê bai không biết cách dạy Yêu Kỹ cho người khác liền giận cá chém thớt hay là không?
Phản ứng của Trần Vân Thanh khiến hắn vô cùng hài lòng, biết nhận ra cái sai của mình, tiếp nhận thay đổi, người này nếu như không giữa đường chết non, sau này tuyệt đối là một tuyệt đại kiêu hùng. Người như thế này xứng đáng cho Trấn Tú hắn đi theo giúp đỡ.
"Ha ha! Anh làm rất tốt, tôi sao lại đi trách anh cho được!" Trần Vân Thanh cười lớn một cái lên tiếng.
Trần Vân Thanh hắn không phải là người tâm địa hẹp hòi đến như thế, Trần Tú này cố tình trợ giúp, sao hắn có thể đi trách mắng đối phương cho được.
Có điều Trần Tú lo lắng là không có cơ sở, hắn đối với lại nha đầu Ngô Tiểu Diễm kia như thân nhân của mình, dù cho Ngô Tiểu Diễm không có cái gì thiên phú tu luyện, hắn cũng sẽ không có từ bỏ cô ta như cái tên sư phụ trong câu chuyện vừa mới rồi Trần Tú kể. Hắn sẽ lo lắng cho nha đầu kia mãi mãi. Đây là lời hứa tận đáy lòng của hắn.
Trần Tú tên này cũng không có đơn giản như bên ngoài mọi người nhìn thấy, xung quanh tên này dường như bao bọc bởi một lớp màn thần bí, lấy ánh mắt của hắn vẫn là không thể nhìn ra được, cũng không biết tên này đến bên cạnh hắn là có mục đích gì đây?
Đây là Trần Vân Thanh trong lòng đánh giá về Trần Tú con người này.
'Tạm thời không cần nghĩ đến mục đích của tên Trần Tú này, chỉ cần hắn không làm gì hại đến mình cùng Tiểu Diễm là được rồi!' Trần Vân Thanh bỏ qua cái ý định điều tra gốc gác cũng như mục đích của Trần Tú tên này.
Hiện tại còn chưa cần thiết lắm, không cần biết Trần Tú đến bên cạnh hắn có mục đích gì, hắn chỉ biết hiện tại tên này là đang ra sức giúp đỡ hắn là được rồi, còn chuyện sau này, thôi thì để sau này xem phản ứng tiếp theo của y rồi sẽ tính toán tiếp.
"Phải rồi! Sáng sớm anh đến đây tìm tôi là có chuyện gì?" Bỏ qua tìm hiểu mục đích của Trần Tú một chuyện, Trần Vân Thanh nghĩ đến vấn đề gì, liền là quay lại lên tiếng hỏi.
Trần Tú đến nơi này gần cả tiếng thời gian rồi, y đang tại sau một cây đại thụ quan sát Ngô Tiểu Diễm luyện kiếm, hành tung che dấu khá kỹ, nhưng Trần Vân Thanh hắn là vẫn có thể cảm nhận ra được đến.
Hắn không cho là Trần Tú đến nơi đây xem Ngô Tiểu Diễm luyện kiếm là vì Ngô Tiểu Diễm, cô bé có gương mặt xấu xí kia còn chưa có loại mị lực kinh khủng như thế.
Dư lại cũng chỉ có thể là đến đây tìm Trần Vân Thanh hắn. Không biết tên này đến đây sẽ có chuyện gì.
"Vân Thanh sư huynh! Tôi đến để nói cho anh biết, Hỏa Kế Phòng chấp sự muốn ra tay đối phó với lại anh, anh phải hết sức cẩn thận !" Nhắc đến chuyện chính, Trần Tú gương mặt cũng là ngưng trọng hơn không ít.
"Hỏa Kế Phòng chấp sự Trần Hộc? Ông ta vì cái gì muốn đối phó với lại ta?" Nghe Trần Tú lời nói, Trần Vân Thanh giật mình không nhẹ.
Hỏa Kế Phòng chấp sự Trần Hộc người này hắn có gặp qua một vài lần, nhưng không có ấn tượng sâu sắc lắm,vì trước đây hắn chỉ là một tên phế vật tu vi yếu kém, không bao giờ có thể lọt vào pháp nhãn của Trần Hộc.
Người này mới là chân chính chưởng khống giả của Hỏa Kế Phòng, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi có thể do Trần Lạc Phong cùng Trần Khang mấy người đi xử lý được, nhưng lên đến đại sự của Hỏa Kế Phòng, đều phải do chính tay Trần Hộc đến quyết định.
Đây là một nhân vật rất có máu mặt tại Ngoại Viện Chấp Sự khu, đại nhân vật như thế này, hắn từ trước đến nay quan niệm là nếu tránh được thì cứ tránh, cũng không biết mình từng đắc tội với người này tại nơi nào, để ông ta phải đích thân ra tay đối phó hắn.
"Vân Thanh sư huynh! Trần Hộc chính là chú ruột của Trần Lạc Phong!"
Trần Tú lên tiếng giải thích, nói đến là ngừng, hắn không muốn nói nhiều thêm nữa, nghĩ đến câu nói ngắn gọn kia của mình đã bao hàm mọi tin tức cần thiết rồi, Trần Vân Thanh nếu như không phải là một tên ngu ngốc, chắc chắn sẽ hiểu được tất cả huyền cơ bên trong.
Chuyện chỉ có đơn giản như thế, hắn điều tra được, mấy năm nay Trần Lạc Phong hoành hành bá đạo tại Hỏa Kế Phòng nhưng không bị bất kỳ người nào hỏi đến, phần lớn là do Trần Hộc tại phía sau giúp đỡ Trần Lạc Phong chùi đít.
Như không mà nói, Trần Lạc Phong hành sự ngang ngược như thế, đã bị đưa đến Chấp Pháp Đường từ lâu rồi.
"Thảo nào..!"
Trần Vân Thanh gật đầu, hiện tại thì hắn đã hiểu rõ ràng mình đắc tội với lại Trần Hộc ở nơi đâu, hóa ra là hắn cướp đi chén cơm của Trần Lạc Phong, tên kia không làm gì được hắn liền mời cha chú của mình ra mặt trợ giúp.
Đây là điển hình cho việc đánh trẻ ra già, đánh già ra lão đây mà. Trần Lạc Phong người này căn bản cũng khá là đê tiện, trước đây hắn có chút nhầm lẫn khi cho là Trần Lạc Phong là người không đến nỗi nào.
Sáng nay hắn cứ có nghi hoặc làm sao, mình đã trở thành Hỏa Kế Phòng lão đại, theo đúng lý mà nói, mấy tên tạp vụ của Hỏa Kế Phòng nên đến mời hắn đến căn phòng lớn trước đây của Trần Lạc Phong mới đúng.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc