- Trang chủ
- Liên Hoa Bảo Giám
- Chương 335: Bác Bì chân thân, tiểu di
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Du Tạc Bao Tử
Thấy rõ cái gì rơi từ trên trời xuống, Đỗ Trần vội vàng xuất ra một đóa Liên Hoa, tiếp được nữ nhân rơi từ trên trời, nhìn thoáng qua, nhất thời nhíu mày nhức đầu.
Chẳng những là nữ nhân, còn là một tuyệt đại giai nhân sợ rằng chỉ có Helen mới có thể so sánh. Nhìn qua tuổi nàng không lớn, cũng chỉ có bộ dáng mười tám mười chín tuổi, tóc dài đen, hai mắt đóng chặt, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương máu.
Mà trang phục của nàng hết sức đơn giản, không có thủ sức châu báu gì, quần áo màu trắng lộ ra một vẻ đẹp say đắm lòng người.
- Tiểu thư!
Đỗ Trần kêu vài tiếng, xác định mỹ nhân tóc đen đã ngất đi, nhìn kỹ da tay bên ngoài của nàng, không phát hiện vết thương gì, chỉ có bộ vị ở phía sau không ngừng chảy máu, quần dài sau lưng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Đỗ Trần cũng không dám cởi quần áo nàng để kiểm tra, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đặt mỹ nhân tóc đen lên đài, vuốt mũi, tính toán thầm trong lòng.
Nhìn thoáng qua đại mĩ nhân tự dưng nhặt được, sao lại vậy a? Chẳng lẽ mình cũng giống Andy, mỗi ngày đều có câu "Ta, Francis, là sủng nhi của nguyệt thần nữ" đọng trên mép?
Đỗ Trần cười tự giễu, thầm nghĩ, nha đầu này lai lịch không rõ, hơn nữa rơi từ trên trời xuống, thân phận bối cảnh nhất định không đơn giản! Nàng không phải bình dân, cứu người trước tiên cần lo lắng hậu quả một chút.
Cứu nàng, mình có thể bị địch nhân của nha đầu làm phiền, không cứu, mình sẽ mất đi công đức còn hơn xây thất cấp phù đồ... hơn nữa nha đầu kia là người tốt hay người xấu mình còn không rõ.
Đỗ Trần nháy mắt làm ra quyết định - cứu người, nhưng phân giai đoạn mà cứu.
Đỗ Trần tìm một sơn động bí mật ở phụ cận, dùng Liên Hoa mang nàng vào, an trí trên một lớp cỏ. Thánh quang của lão lục xuất hiện, chiếu rọi lên người mỹ nhân tóc đen! Tới khi nàng đã có thể rên rỉ, sắc mặt cũng có chút hồng lên, Đỗ Trần thu hồi pháp bảo.
Cẩn thận cảm giác được mông đít có chút phát ngứa, Đỗ Trần mỉm cười, được rồi, bảo giám có thể cam đoan nha đầu này không phải ác nhân, cứu nàng chí ít cũng đức có thể chút ít.
Tuyết Cơ dần dần khôi phục thần trí.
Nàng tiếp tục với ý niệm cuối cùng trong đầu... lực lượng so với Thấm Thủy thánh quang còn thần thánh hơn. Ai, đây là điều không có khả năng tồn tại trên thế giới này! Ô? Ta còn chưa chết?
Chân chân thật thật cảm nhận được sự tồn tại của sinh mạng, tinh thần Tuyết Cơ lập tức phấn khởi, cảm giác tái sinh khiến lòng nàng nổi lên sự kinh hãi, nhưng theo đó ý niệm thứ hai trước khi nàng "lâm tử" cũng nổi lên mãnh liệt, mơ mơ hồ hồ rên rỉ:
- Lục tỷ... đối thủ quá mạnh... đề phòng...
Tuyết Cơ nói đứt quãng.
Lúc này Đỗ Trần lại nhíu mày, đáng chết, đây là chuyện gì xảy ra? Mình đã đem toàn lực. nhưng thánh quang của lão lục chỉ cứu hồi nha đầu kia một cái mạng, mà không thể trong thời gian ngắn hoàn toàn trị liệu.
Người đả thương nha đầu này tới tột cùng là ai? Thương tổn hắn lưu lại quái dị như thế, thậm chí ngay cả Liên Hoa pháp bảo cũng không thể nào hoàn toàn chữa lành - điều này cho thấy đối thủ của nha đầu này hết sức cường đại, bản thân mình nên bớt tạo phiền toái, chờ sau khi nàng tốt hơn thì sẽ hỏi chi tiết.
Đỗ Trần thu hồi tất cả pháp bảo, cởi ra trường bào đại công tước, cuối cùng mang lên mặt nạ Bác Bì cho, nhìn qua là một đấu thần tầm thường khoảng hai mươi tuổi, dung mạo bình thường hàm hậu.
Tuyết Cơ hé mở con mắt đen láy, thần trí cũng thanh tỉnh rất nhiều, vừa thấy Đỗ Trần. nàng trong lòng khẽ run lên! Chẳng lẽ người này đã cứu mình? Chẳng lẽ lực lượng của hắn so với sư tôn còn thần thánh hơn?
Đỗ Trần cười cười:
- Tiểu thư ngươi đã tỉnh, bây giờ cảm giác thế nào?
- Là ngài đã cứu ta sao? Đa tạ ân cứu mạng.
Tuyết Cơ giật mình quan tâm, tam đại lục quả thật là long đầm hổ huyệt, đã có người có thể một chiêu đánh bại mình. Lại còn có một người có thể cứu trị mình mà lẽ ra không ai có thể làm được, thật thần kỳ. Nàng nằm trên cỏ mỉm cười cảm tạ:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của ân nhân? Tuyết Cơ ngày sau tất trọng báo.
- Ta chỉ là một người vô danh, không có danh tiếng gì. ngươi gọi ta là Á Lực.
Tuyết Cơ trong lòng kêu khổ, có lẽ tên này như sấm rền bên tai tại tam đại lục, đáng tiếc mình chưa bao giờ rời khỏi Thấm Thủy Hồ, đối với chuyện trên tam đại lục chỉ hiểu rõ một chút thường thức từ trong miệng sư tôn, còn thật sự không nghe qua tên này.
Đỗ Trần lại nói:
- Tiểu thư Tuyết Cơ, ngươi trọng thương rơi xuống giữa núi hoang, ta cứu ngươi chỉ là tiện tay, không tính là ân đức, ngươi không cần để trong lòng.
Từ trong bao lữ hành lấy ra một chút nước cùng thực vật thanh đạm đặt vào tay Tuyết Cơ:
- Tiểu thư, ngươi bị ai đánh trọng thương? Thoạt nhìn, đối thủ của ngươi không tồi a.
Tuyết Cơ cười khổ nói:
- Ân nhân hỏi, Tuyết Cơ không dám không nói, nhưng Tuyết Cơ thật sự không biết người đả thương ta là ai, mà ta vì sao bị thương là bí mật của sư môn, xin ân nhân thứ tội, Tuyết Cơ không thể nói.
Hắc, nha đầu này thật ra thành thật! Cho dù không nói, ta cũng bận đi tìm đại ca cùng Bác Bì, cũng không có tâm tình ở lại đây quan tâm tới ngươi! Dù sao cứu ngươi một mạng công đức đã tới tay! Vậy bớt trêu chọc nữ nhân, nhất là loại nữ nhân xinh đẹp này.
Nghĩ vậy, Đỗ Trần nói:
- Nếu như vậy ta cũng không hỏi nữa, nơi này là một sơn động phụ cận Trường Đao phong, cửa động hết sức bí ẩn, ngươi hẳn là hiểu rõ cừu gia của ngươi, chúng ta trốn ở đây liệu có đủ an toàn không?
Hắn cười ha ha:
- Nếu cừu gia của ngươi có thể tìm được nơi này, chúng ta ở trong một tòa sơn động bị thiêu đốt thì có chút phiền toái a.
Tuyết Cơ tức cười thất tiếu, gật gật đầu:
- Ân, ngươi yên tâm, cừu gia của ta hẳn là cho rằng ta đã chết, sẽ không quay lại tìm ta, nếu không, với thương thế vừa rồi của Tuyết Cơ cùng năng lực của cừu gia, Tuyết Cơ không có khả năng được ngài cứu.
Nàng bỗng nhúc nhích thân thể, nhíu mày nói:
- Thân thể của ta hết sức yếu nhược, hành động không tiện, ngài nếu không ngại...
Không ngại? Ta nếu không ngại thì phải quản tới ngươi sao? Đỗ Trần thầm bĩu môi, nhưng lại thân thiện cắt đứt lời nàng:
- Ha ha, cừu gia của ngươi sẽ không tìm tới là tốt rồi! Vừa rồi chuyện khấn cấp, ta không vội thông tri cho bằng hữu ở phía trước, hiện tại sơn động này hết sức bí mật, ngươi trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi chốc lát, ta đi nới với bằng hữu một tiếng, thuận đường tìm chút dược phẩm cho ngươi, ngươi thấy sao?
Nha đầu, ta đã nói cho ngươi là ta còn có chuyện quan trọng, ngươi nếu hiểu thì...
Tuyết Cơ rất hiểu gật gật đầu, miễn cưỡng đáp lễ:
- Ân cứu mạng Tuyết Cơ suốt đời không quên, cũng không dám làm phiền ân nhân, Tuyết Cơ lưu lại trong sơn động tự liễu dưỡng được rồi...
Đỗ Trần gật gật đầu, nha đầu kia cũng hiểu chuyện.
Không nghĩ Tuyết Cơ liền nói:
- Nhưng có một chuyện khẩn yếu liên quan tới sinh tử tồn vong của sư môn, ân nhân có thể thuận đường giúp Tuyết Cơ chuyển một phong thư cho tỷ tỷ của ta không? Địa chỉ của vị tỷ tỷ của ta rất dễ tìm, mọi bưu chánh sở đầu có đường chuyển tới bưu sở chỗ nàng, ngài chỉ cần thấy bưu sở nào đó thì thuận tay gửi hộ thư là tốt rồi.
Nàng nhìn hai chân mình một chút, cười khổ nói:
- Tuyết Cơ vẫn phải tự mình đi gửi thư, nhưng bây giờ thật sự không cách nào đi đường, chỉ có thể miễn cưỡng viết mấy chữ.
Đỗ Trần thầm nghĩ, tốt lắm, hỗ trợ đưa một phong thư có thể cứu một môn phái, việc thiện này rất đơn giản! Hắn chuẩn bị giấy bút cho Tuyết Cơ, vòng vo một vòng, mặt ngoài quang minh lỗi lạc không nhìn nội dung bức thư của Tuyết Cơ, nhưng vẫn vụng trộm dùng tặc nhãn ngắm vài cái, nhưng hắn rất thất vọng, văn tự Tuyết Cơ dụng hắn căn bản không nhận ra.
- Phiền toái ân nhân.
Tuyết Cơ đưa bức thư lên.
Đỗ Trần tiếp nhận, vốn định lại một lần nữa "Quang minh lỗi lạc" không nhìn địa chỉ trên thư, trên thư nhất định có địa chỉ cùng tính danh được viết bàng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Einstein - nếu không nhân viên bưu cục cũng không biết a! Tính danh hai chữ hiện lên trong mắt Đỗ Trần.
Tuyết Ny.
Lại nhìn địa chỉ, Đồ Thư quán Đấu Thần đảo.
Đỗ Trần sửng sốt, nha đầu là muội muội của Tuyết Ny a di? Vậy chẳng phải là... tiểu di của mình sao.
Sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần đột nhiên hỏi:
- Tiểu thư, ta muốn hỏi toàn danh của ngươi, ách, điều này rất thất lễ, nhưng rất trọng yếu.
Tuyết Cơ nói:
- Ân nhân hỏi, Tuyết Cơ không dám không đáp, tên đầy đủ của ta là...Rebecca St. Batulu, Great.
Đỗ Trần trước mắt tối sầm, đúng vậy, St. Batulu Great, một chuỗi tên quý tộc này là gia tộc của Tuyết Ny a di, hơn nữa cực kỳ bí ẩn, mình có thể biết tên đầy đủ của Tuyết Ny a di, là do Porter nói cho! Vậy nơi hoang dã này đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mười bảy mười tám tuổi lại là... tiểu di của mình.
Đỗ Trần cười khẽ che đi sự xấu hổ của mình:
- Tiểu thư Rebecca, người vừa rồi nói Tuyết Ny là tỷ tỷ của ngươi, là thân tỷ muội sao?
Rebecca lắc đầu, ngoại trừ việc của sư môn nàng cũng không nói dối:
- Chúng ta tổng cộng có chín tỷ muội, nhưng phần lớn đã quá thế, hôm nay chỉ còn lại lục tỷ Tuyết Ny cùng ta hai người, chúng ta tuy không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng đều là cô nhi, do sư phụ chúng ta cũng là nghĩa mẫu nuôi lớn, còn thân hơn tỷ muội. Bất quá lục tỷ sớm cùng nghĩa mẫu không hợp, hôm nay định cư tại Đấu Thần đảo, mà Rebecca thị phụng bên nghĩa mẫu.
Nàng kinh ngạc nhìn Đỗ Trần:
- Ân nhân luôn hỏi tới chuyện của tỷ tỷ Tuyết Ny, chẳng lẽ đã từng quen biết tỷ tỷ ta?
Đỗ Trần khóc cười không được, Tuyết Ny a di lưu lại một phong thư rồi mất tích, nhưng nơi này lại gặp tiểu di! Ai, hoàn hảo mình hôm nay cứu Tuyết Cơ, nếu không ngày sau sao có thể diện đi gặp Tuyết Ny a di.
Bất quá Đỗ Trần cũng không có định nhận thân, hàm hồ nói:
- Tiểu thư Rebecca, ta cùng Tuyết Ny đích thật vừa là thầy vừa là bạn có quen biết, năm đó khi ta còn đọc sách trong đấu thần viện, còn nhiều lần được Tuyết Ny chiếu cố...
Hắn phất phất bức thư trong tay:
- Bất quá ngươi có thể sẽ thất vọng, Tuyết Ny hôm nay không có ở Đấu Thần đảo, phong thư này của ngươi có gửi cũng không ai nhận.
Trong khoảnh khắc lông mày của Tuyết Cơ nhíu lại.
Liên Hoa Bảo Giám