- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 161: Mạt Thành quyết chiến 3
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
"Nhan Tương không tới, ngươi sẽ chết! Nếu không chính là nàng chết!" Bùi Lâu Tuấn cảnh giác nhìn bọn họ nói.
Địch Tinh nóng nảy nói: "Nhan Tương sẽ đến, ngươi gấp cái gì a!" Nói xong, gãi gãi đầu.
Lúc này, Nhan Nhiễm Y trầm mặc thật lâu chợt mở miệng nói: "Trước tiên thả nàng ra, ta làm con tin cho ngươi. . . . . ."
Địch Tinh kinh ngạc nhìn Nhan Nhiễm Y, Quan Hoán Chi nhìn hắn một chút, không nói gì.
"Ta tại sao tin ngươi?" Nhan Nhiễm Y mặc dù không dùng ngân châm nhưng võ công đúng là cao sâu khó lường, đến bây giờ ai cũng không thể biết chính xác.
"Tự ta phong bế nội lực, hoặc là ngươi tới điểm huyệt của ta. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nói lạnh nhạt, trên gương mặt nhàn nhạt nụ cười, giống như hắn nói cho người khác biết hôm nay ăn cái gì.
Diệp linh Cẩm trong lòng cảm động hết sức, nàng biết, Nhan Nhiễm Y tâm tình không biểu hiện trên mặt, nhưng trong lòng hắn hết sức nóng nảy. Nhưng nếu Bùi Lâu Tuấn ép buộc Nhan Nhiễm Y, có thể không đợi Nhan Tương mà trực tiếp giết hắn, kết quả này sẽ làm cho Nhan Tương càng thêm đau đến không muốn sống nổi.
"Bùi đại ca. . . . . . Chuyện năm đó có lẽ không phải giống như ngươi nghĩ, có thể thả tỷ tỷ của ta trước hay không? Từ từ nói chuyện cho rõ ràng đi …" Diệp Linh Đoạn van nài, trong lòng không hy vọng Bùi Lâu Tuấn tiếp tục phạm sai lầm nữa.
"Không giống như ta tưởng tượng? Chẳng lẽ Nhan Tương không giết chết cha ta sao?" Bùi Lâu Tuấn cười châm biếm nói.
Chính xác là Nhan Tương đã giết Liễu Hồng Ước, chính hắn cũng thừa nhận.
"Bùi đại ca … Ngươi lừa ta … Ta không thèm để ý …Nhưng ngươi có thể đừng nữa tiếp tục phạm sai lầm nữa. . . . . ." Diệp Linh Đoạn không nhịn được cầu xin, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Ta …. Ta đã không có đường quay lại rồi …chuyện báo thù này vẫn đè nặng trong lòng ta …Ta làm sao có thể buông tha tay!" Bùi Lâu Tuấn tâm tình có chút kích động.
"Ha ha …Buông tha …. Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy sao …." Hắn cười bổ sung.
Trong lòng Diệp Linh Cẩm có chút bi ai thay Bùi Lâu Tuấn, hắn được lớn như vậy, trong lòng vẫn thù hận một người chưa từng gặp mặt, trong lòng một mực tính toán, cho tới bây giờ sao có thể vì mình mà bỏ qua. . . . . .
Bọn họ giằng co gần nửa canh giờ rồi. Diệp Linh Cẩm trong cổ có chút chua, cả người đứng không có điểm tựa nên hết sức khó chịu.
Chợt, trên cổ tay nàng được nới lỏng một chút, sức lực kẹp chặt hai tay nàng ở sau lưng cũng nhẹ một chút, sau đó dần dần, sức trên cổ tay nàng mất đi, cả người nàng cũng thoát khỏi trói buộc.
Đột nhiên mất đi chống đỡ, Diệp Linh Cẩm té xuống, trước khi rơi xuống đất, một bóng dáng màu tím bay tới, ôm lấy nàng.
"Mẹ kế. . . . . ." Rốt cuộc cũng an toàn, cố làm ra vẻ trấn định cũng biến mất, thay vào đó là vô cùng sợ hãi. . . . . .
"Ngoan. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Ta ở đây. . . . . ." Nhan Nhiễm Y sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng cười như lúc mới gặp nhau.
"Ừ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm khóe mắt chảy ra nước mắt.
Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm, thối lui đến bên người mọi người.
"Này, này. . . . . ." Thân thể chợt không còn hơi sức, té ngã xuống, Bùi Lâu Tuấn không rõ hiểu ra sao.
Dáng vẻ vừa rồi nóng nảy Địch Tinh biến mất, hắn cười hả hê, nói: "Hắc, hắc … Không nghĩ tới . . . . . . Chúng ta đã sớm phát hiện ra ngươi!"
"Sao, làm sao có thể?" Vẻ mặt Bùi Lâu Tuấn kinh ngạc. Diệp Linh Cẩm cũng rất kinh ngạc.
"Người trên cây, có thể xuống rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói.
Chỉ thấy, một bóng người mặc y phục đen rộng thùng thình và một cô gái mặc y phục trắng từ trên cây đáp xuống, nhẹ nhàng giống như hai con bướm. Khiến cho Diệp Linh Cẩm kinh ngạc, hai người này chính là Chung Sách và Bách Hiểu!
"Vừa xem màn kịch vui. . . . . ." Chung Sách híp đôi mắt hẹp dài miễn cưỡng nói.
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." Thiếu chút nữa người chết chính là nàng. Thì ra bọn Quan Hoán Chi sớm liên lạc với Bách Hiểu, không trách là đã biết được.
"Ngươi, Các ngươi gặp nhau lúc nào …." Bùi Lâu Tuấn nằm trên mặt đất, không cam lòng hỏi.
"Còn nhớ có một đêm, tại nơi ngoại thành, có bóng người, ta chạy đuổi theo …" tiếng nói của Quan Hoán Chi lạnh lùng vang lên.
Người khi đó là Chung Sách!
"Khi đó, Chung Sách dẫn dụ Quan Hoán Chi ra ngoài, ta liền đem chuyện mà ta điều tra được nói cho hắn biết". Bách Hiểu đứng bên cạnh Chung Sách nói, toàn thân tản ra hơi thở đặc biệt của một nữ lưu giang hồ, hào sảng và can đảm.
"Ngươi, ngươi không phải . . . . ."
Bách Hiểu lấy ra cây quạt đàn hương đặc trưng của nàng, phe phẩy nói: "Đã làm cho ngươi thất vọng rồi, ta rơi xuống sông Trường Giang nhưng không chết ….."
"Nhưng các ngươi làm sao có thể vẫn đi theo ta?" Bùi Lâu Tuấn mang theo một đám Võ lâm cao Thủ, trước khi bọn họ đến Mạt Thành, vẫn phòng bị bốn phía.
"Hắc, hắc …. Cái này phải nhờ vào bản đại gia rồi !" Địch Tinh hả hê sờ sờ mũi.
Diệp Linh Cẩm bừng tỉnh hiểu ra. Không trách được tới ngày đó, Địch Tinh muốn ra ngoài đi dạo, sau đó vẫn chạy ra ngoài, trên danh nghĩa là đem một ít đồ về cho nàng, thì ra là ngầm báo tin tức.
"Còn có cái gì muốn biết hay không? Bản đại gia đều nói cho ngươi biết!" Địch Tinh rộng rãi nói.
Bùi Lâu Tuấn nằm trên mặt đất cau mày, nói: "Tại sao ta. . . . . . Ta lại. . . . . ."
"Lại đột nhiên toàn thân vô lực, té xuống đất?" Địch Tinh nói tiếp.
"Sớm đoán được ngươi sẽ ép buộc ngốc tử uy hiếp hắn, tên Nhan Nhiễm Y khốn kiếp này, trước đó đã bỏ thuốc lên người ngốc tử. . . . . ." Thuốc này hắn cũng hưởng qua nhiều lần, ai dùng người nấy biết! Địch Tinh trong lòng thở dài nói.
Khốn kiếp? Nhan Nhiễm Y nhìn Địch Tinh một chút. Địch Tinh coi như không thấy, tiếp tục nhìn Bùi Lâu Tuấn cười đắc ý.
Trong lòng Diệp Linh Cẩm đã hiểu một chút, không trách được tại sao bọn họ không nóng nảy, vẫn là đang trì hoãn thời gian, nhưng tại sao sau đó Nhan Nhiễm Y lại muốn hắn làm con tin vậy?
"Vì báo thù làm liên lụy nhiều người vô tội như vậy, sao ngươi quá nhẫn tâm …." Quan Hoán Chi cau mày nói, toàn thân mặc y phục màu đỏ sậm và áo choàng màu vàng kim, mỗi chi tiết cũng hết sức nghiêm cẩn, toàn thân tản mát ra hơi thở uy nghiêm làm cho người ta cảm thấy hắn là đại biểu cho lẽ trời, ra phán quyết cuối cùng.
"Vô tội? Chẳng lẽ cha ta không vô tội?" Bùi Lâu Tuấn cười không cam lòng.
Lúc này, Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói ra: "Năm đó, ở nơi này, cha ngươi Liễu Hồng Ước muốn độc chiếm Trường Sinh Dẫn, cố giết Liễu Như Sương và cha ta, cuối cùng thất bại bị cha ta giết chết, cha ta không để ý đến tình nghĩa huynh đệ, tất nhiên là có lỗi, nhưng tất cả cũng vì cha ngươi tự mình tạo nghiệt. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nghe xong, vì Bùi Lâu Tuấn mà cảm thấy bi ai, dù sao trưởng bối của nàng và Nhan Nhiễm Y, Bùi Lâu Tuấn có quan hệ thân thiết với nhau, vậy mà hôm nay cũng dùng đao kiếm để giải quyết, Bùi Lâu Tuấn vì không hiểu rõ thù hận đã lãng phí công sức nhiều năm như vậy. . . . . .
"Chuyện này không thể nào … Chuyện này không thể nào …." Bùi Lâu Tuấn có chút điên cuồng, trong lòng hắn, cha hắn là một thần y trị bệnh cứu người, lòng dạ tốt, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy! Hắn không tin! Không tin!
"Làm thương tổn nhiều người vô tội như vậy, còn không khoanh tay chịu trói?"
Mọi nhiều người đều cảm thấy bi thương thay cho Bùi Lâu Tuấn, hắn không hiểu rõ chuyện, bị thù hận làm mất đi nhân tính, hắn vốn là con trai độc nhất Bùi gia, ngày sau thừa kế gia nghiệp Bùi gia, lấy vợ sinh con, cả đời này nhất định là thuận lợi vui vẻ, hắc, bạch hai nhà thuận buồm xuôi gió, vậy mà hôm nay. . . . . .
Nhưng Quan Hoán Chi là một vị quan tòa xét xử, hắn đeo đuổi sự thật và chính nghĩa, hắn công bình, ngay thẳng, vì những người vô tội bị chết thảm mà đòi lại công đạo.
Bùi Lâu Tuấn chợt cất tiếng cười lớn, cười tuyệt vọng. “Ha ha ha ha. . . . . . Ta chết, các ngươi cũng đừng nghĩ trốn thoát … Đừng nghĩ …Ha ha ha ha . . ."