- Trang chủ
- Vạn Cổ Long Đế
- Chương 58: Lâm Thần nhướng mày
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lưu Vũ
Nếu không phải hắn có việc muốn nhờ đối phương thì với tính cách của hắn đã trở mặt lâu rồi.
Ai cần cô giúp ta quyết định? Ta chỉ muốn yên tâm tu luyện, âm thầm lặng lẽ mạnh lên.
Chờ khi có đủ thực lực liền sẽ đi tìm Tô Huyễn Tuyết và Phong Kiếm tông báo thù.
Vì sao cô phải gây phiền phức cho ta chứ?
“Ngươi tưởng ta muốn quản ngươi hả? Nếu không phải Lâm Thiên Mênh dặn dò..."
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Vi không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
“Lâm Ninh Nhi đâu? Ta giúp cô ấy chữa bệnh” Tô Vũ Vi lắc lắc bầu rượu, lại uống một ngụm.
“Loại trạng thái này của cô có chữa bệnh được không?” Lâm Thần có chút không yên tâm hỏi một câu.
Tỷ tỷ không tu luyện, cơ thể yếu ớt, không thể có bất cứ sơ sảy nào được.
“Nói nhiều quá!”
Tô Vũ Vi nheo mắt, dưới ánh mắt trời như là một con mèo lười biếng.
Nàng đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa lại. Lâm Thần nhíu mày. Hắn thật sự không hiểu Tô Vũ Vi.
Nói nàng không tốt, nàng lại từng giúp mình trên lôi đài ở Hoàng Thành của Đại Thương quốc, còn chủ động muốn giúp tỷ tỷ đuổi hàn độc.
Hơn nữa, nàng từng được ông nội dạy dỗ hai năm.
Ông nội là người chính trực, chắc chắn sẽ không truyền bản lĩnh linh văn thần kỳ cho một người có nhân phẩm xấu.
Nhưng nói nàng tốt, nàng lại tự mình quyết định cho kéo năm tiếng chuông, khiến mình trở thành mục tiêu khiêu chiến của mọi người.
Tất cả mọi thứ... chỉ là vì vuil Rốt cuộc nàng muốn làm gì? “Lâm Thần, ngươi còn đang nghĩ người ta đấy hả?”
Nuốt Nuốt đã nhảy lên vai Lâm Thần từ lúc nào, cảm khái: “Ngươi nói xem, cô nàng kia cứ mang dáng vẻ lạnh nhạt, biếng nhác, xa cách người lạ với những người khác, còn với ngươi lại cứ nói nhiều lời là sao hả?”
“Làm sao ta biết? Ta chỉ mong nàng ít nói một chút thôi đấy!" Lâm Thần tức giận nói.
“Nhưng ta biết, nếu một cô gái nói nhiều với ngươi thì chắc chắn là thích ngươi!" Nuốt Nuốt đắc ý dào dạt, quơ chân múa tay: “Lâm Thần, ngươi phải cố gắng hơn nữa, người ta là thiên kiêu số một Hội Ngũ Quốc, còn là đại tiểu thư Ly Hỏa tông, một khi hai người bên nhau là ngươi có thể yên tâm ăn cơm mềm rồi. Đến lúc ấy, ngươi nhớ tìm một mẫu thụ cho ta...”
“Ta tìm con khỉ ấy!” Lâm Thần một quyền đấm bay Nuốt Nuốt.
“Trời ạ, Lâm Thần, cái đồ không lương tâm nhà ngươi!”
Nuốt Nuốt gào lên: “Ta liều mạng với ngươi!”
Lúc một người một cây đang đùa giỡn, cửa phòng “két” một tiếng mở ra.
Tô Vũ Vi không chút cảm xúc đi ra, nói: “Trong cơ thể cô ấy chứa rất nhiều hàn độc, muốn chữa hết phải tốn ít nhất nửa năm: “Nửa năm?”
Nghe vậy, Lâm Thần giật mình. Tỷ tỷ bệnh nặng đến mức này rồi sao? “Ba ngày sau, ta sẽ đến lần nữa” Tô Vũ Vi đi ra khỏi sân.
“Cảm... cảm ơn” Lâm Thần hơi do dự, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.
Tô Vũ Vi hơi khựng lại, sau đó nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần phải cảm ơn, ta đã đồng ý với Lâm Thiên Mệnh là thay ông ấy săn sóc các ngươi.”
Lâm Thần cười khổ.
Mấy lời kia thốt ra từ miệng Tô Vũ Vi sao có vẻ là lạ?
Phải biết rằng tuổi tác của Tô Vũ Vi tương đương với mình.
Săn sóc?
Nghe ra đúng là có chút là lại
Đêm khuya, khi Lâm Thần lo cho Lâm Ninh Nhi xong, đang định tu luyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Thần mở cửa, thấy là Từ Khôn thì rất ngạc nhiên: “Đã khuya rồi, Từ trưởng lão còn tới đây để làm gì vậy?”
“Đây là linh ngọc ba linh văn, ngươi lấy đi. Còn đây là một hạt châu...tên Tụ Linh Châu, là linh binh linh văn cấp ba, ngươi cầm trong tay tu luyện sẽ tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí trong đất trời”
Từ Khôn lấy ra một đống bảo vật, giới thiệu từng cái một với Lâm Thần.
“Mấy thứ này... quý trọng quá đi!”
Lâm Thần chấn động,
“Tông môn lại đi phát cho một đệ tử ngoại môn nhiều bảo vật như thế hả?”
“Ngươi năm mơ hả? Là đại tiểu thư sai ta đưa cho ngươi.”
Từ Khôn liếc Lâm Thần một cái, nói với giọng điệu âm nhu: “Đừng nói là đệ tử ngoại môn, ngay cả đệ tử nội môn cũng không có đãi ngộ tốt vậy đâu!”
“Tô Vũ Vi?"
Lâm Thần nhướng mày.
“Phải rồi, tiểu thư nhờ ta nhắn với ngươi là đưa ngươi tài nguyên tu luyện là có yêu cầu, nàng yêu cầu ngươi ít nhất phải
lọt vào ba hạng đầu trong đại bỉ tông môn ba tháng sau.”
Từ Khôn thở dài, một trưởng lão ngoại môn như mình sắp trở thành chạy chân luôn rồi.